Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 169

Trần Dương biết mấy thứ viết trên sách ấy không đáng tin lắm, nếu thật có thuật không chế quỷ ‘thông thiên triệt địa’, thì nội anh cũng sẽ không vứt nó vào xó gác, tuy Trần Dương không hiểu vì sao nội anh không hủy luôn quyển sách này đi.

Trần Dương đắn đo hỏi, “Thuật khống chế này hại người ở điểm nào?”

Ngụy Lâm Thanh nhìn thứ nước bẩn còn vương lại trên tay mình, “Thuật khống chế quỷ này dùng hồn làm chất dẫn, dùng nhiều, hồn phách sẽ bị ác quỷ nuốt mất.”

Người dương thế chỉ có thể nuôi quỷ trong một số lượng nhất định, nói cách khác, người đạo pháp cao cũng chỉ nuôi được năm lần năm số quỷ mà thôi, nghĩa là hai mươi lăm con quỷ. Vượt qua số lượng này, hồn phách sẽ không thể trấn áp được bọn quỷ và sẽ bị chúng phản lại, cuối cùng ngay cả hồn phách bản thân cũng không giữ được.

Mà trên đời này luôn có kẻ muốn đi đường tắt hoặc theo con đường tà đạo, những kẻ ấy sẽ dùng hết thủ đoạn phá vỡ trói buộc của điều quy, đạo nuôi quỷ cũng tương tự thế. Có người nghĩ ra cách ký gửi hồn mình ở nơi khác để có thể sai khiến thêm nhiều quỷ hơn, lại có kẻ để bọn quỷ mình nuôi tự xâu xé, để chúng tự áp chế nhau. Còn rất nhiều biện pháp biến hóa kỳ lạ hơn nữa, đó không phải những trường hợp cá biệt.

Quyển sách trong tay Trần Dương cũng là một loại dẫn đến đường tà đạo.

Khó trách bà nội anh lại muốn giấu quyển sách này đi, chắc chừng bà cũng không muốn con cháu bởi hiếu kỳ mà học tà thuật ghi trên ấy. Trần Dương cào tóc lưỡng lự, thật ra anh không sợ tà thuật phản phệ, mà chỉ đang băng khoăn rốt cuộc phải làm sao mới tránh được sự phản phệ đó.

Hiển nhiên ý tưởng này của anh đã bị Ngụy Lâm Thanh phát giác, gương mặt vốn bình tình của kẻ kia giờ đã nổi giông tố. Trần Dương là người rất khăng khăng giữ lấy ý mình, chỉ cần là chuyện anh quyết tâm thì dù có khó khăn đến mấy anh cũng sẽ nghĩ mọi cách để vượt qua. Vào phần lớn thời gian, tính cách này được coi như ưu điểm, song đôi khi lại khiến người khác đau đầu.

Ngụy Lâm Thanh đẩy nhẹ Trần Dương ra.

Hang thỏ kia rộng khoảng một mét vuông, trên miệng hang là một đám cỏ hoang, tuy đang vào mùa đông nhưng chúng lại vươn cao thẳng đứng, vừa lúc che miệng hang lại. Gió thổi qua, đám cỏ dại ấy rũ xuống rồi dựng thẳng lên, bụi cỏ lay động không ngừng, tựa như có gì đó đang giấu mình trong ấy.

Ngụy Lâm Thanh vươn tay phải trắng ngần, đầu ngón tay bừng lên ngọn lửa ma trơi xanh biếc. Kẻ ấy cong tay búng một cái, ngọn lửa ma trơi bồng bềnh chạm vào đám cỏ dại phát ra tiếng rừng rực, đám cỏ bị đốt trụi.

Ngọn lửa xanh biếc bùng lên trước miệng hang thỏ.

Sau khi bị đốt sạch, đám tro tàn cỏ dại mang theo đốm lửa ma trơi bị gió cuốn bay khắp mồ mả. Chỉ chốc lát sau, khắp nơi là từng điểm ma trơi lập lòe, từ xa nhìn lại buốt hết cả người, khiến cái giá lạnh trào ra từ tận đáy lòng.

Trần Dương nhìn ngọn lửa ma trơi đốt sâu vào hang thỏ, thứ ánh sáng xanh lè ấy chiếu sáng phần nào hang động tối âm u. Trong hang thỏ chẳng động tĩnh gì, nhưng Trần Dương biết Ngụy Lâm Thanh sẽ không làm chuyện vô ích.

Cỏ dại không mọc trong hang thỏ, đến khi đốt sạch đám cỏ dại ngoài cửa hang thì trước cửa thông thoáng hẳn, thế mà ngọn lửa ma trơi tiếp tục đốt vào trong. Lúc này cháy sạch không phải là cỏ dại mà là bùn đất trong hang, ngọn lửa hệt như con rắn lửa đang lè chiếc lưỡi xanh lét.

Không biết lửa ma trơi đã đi được bao xa vào hang thỏ.

Trần Dương bị cảnh tượng quái lạ này hấp dẫn, anh hứng thú vô cùng, trợn trừng mắt dạt dào hứng thú nhìn lửa ma trơi đốt hang thỏ. Bất chợt, tai anh nghe thấy tiếng kêu đau rù rì kỳ lạ, rồi nhanh chóng, vài con thỏ màu xám chen chúc xô đẩy nhau chạy khỏi hang.

Khi đến cửa hang, chúng lại sợ hãi không dám ra ngoài.

Trong bóng tối, mắt chúng tỏa ra thứ ánh sáng đỏ rực. Tầng tầng lớp lớp âm khí xám trắng từ người Ngụy Lâm Thanh tỏa ra, bầy thỏ lông xám dồn ứ ngay cửa hang không chịu chạy bị lửa ma trơi đốt cháy kêu thảm không ngừng, chúng bị âm khí kéo đến chân kể ấy. Vừa bị âm khí xám trắng chạm vào, đám thỏ lông xám im ắng hẳn, chúng nặng nề gục đầu xuống, năm im trên đất, chẳng rõ đã chết hay còn sống.

Ngụy Lâm Thanh nhấc một con thỏ lông xám khá lớn, bóp chặt cổ họng nó rồi nhìn cây đại thụ phía xa —— Trần Dương nhận ra, vào mùa hè khi đến khu mồ này chơi đùa, anh rất thích nghỉ mệt dưới cây đại thụ ấy, bởi bóng râm bên dưới mát mẻ vô cùng —— nhẹ giọng nói, “Còn không chịu ra?”

Tức khắc cây đại thù rì rào xào xạc, cành cây lay động không ngừng.

Ngụy Lâm Thanh dùng thêm sức, con thỏ lông xám trên tay rú lên thảm thiết, lập tức một con thỏ to như con chó hoang từ phóng khỏi cây đại thụ, nghiến răng ken két hung tợn đe dọa Ngụy Lâm Thanh, “Đê tiện! Buông hậu bối của ta ra.”

Ngụy Lâm Thanh tiện tay vứt con thỏ lông xám đang cầm.

Tuy đoán được ý đồ của Ngụy Lâm Thanh ngay từ đầu, song khi thấy con yêu thỏ kia Trần Dương vẫn điên tiết. Buổi tối ngày ấy con yêu thỏ này lợi dụng chú Khánh biến thành cương thi dụ anh tới khu mồ trên núi tính hại chết anh, kết quả lại bị trọng thương bởi Ngụy Lâm Thanh, cuối cùng chạy thoát, tới giờ chưa từng xuất hiện lại.

Chẳng ngờ nó vốn không đi xa mà lợi dụng địa thế đặc thù và con quỷ trong bãi tha ma trên núi để trốn tránh. Ngụy Lâm Thanh chắc cũng đã tìm nó rất lâu, sau cùng mới lần theo dấu vết để lại tìm được nó.

Con yêu thỏ lại giở trò cũ đêm đó, nó hóa ra mấy trăm con thỏ và cả người giấy ùn ùn kéo đến chỗ Ngụy Lâm Thanh và Trần Dương. Gần như cùng lúc con thỏ kia ra tay, lửa ma trơi bập bềnh trong không trung cũng lấy tốc độ cực nhanh vây quanh hai người họ, đám thỏ hoang và người giấy bị đốt cháy thành tro tàn rồi hóa thành những điểm ma trơi.

Lửa ma trơi ngày một nhiều, còn bầy thỏ bên con yêu thỏ lại ngày một ít.

Một lúc sau, con yêu thỏ chẳng duy trì được nữa, số lượng thỏ và người giấy nó thả ra từ ùn ùn dày đặc giờ đã thưa thớt dần, còn lửa ma trơi bên Ngụy Lâm Thanh lại vây chật kín khu mộ, tầng tầng lớp lớp quanh con yêu thỏ.

Trong lúc đọ sức, con yêu thỏ rít lên the thé khiến màng tai đau nhức.

Trần Dương bước tới cạnh Ngụy Lâm Thanh, nhấc bổng bầy thỏ đang nằm dưới đất lên nhẹ lắc, con yêu thỏ đang chiến đấu bên kia kêu ré lên không ngừng, “Thả chúng nó ra! Nếu không, ta sẽ khiến ngươi cả đời không vợ không con, có chết cũng không ai quan tâm, dù ngươi có sửa lại mệnh cũng vô dụng!”

Trần Dương nghe mà mắt giật liên tục, cơn tức bùng lên trong đầu. Anh lại càng dùng sức lắc lắc con thỏ trong tay, con yêu thỏ lòng nóng như lửa đốt, chỉ mới không đề phòng đã bị lửa ma trơi chạm vào và chẳng thoát nổi. Nó vùng vẫy lăn lộn trên đất như con chó hoang muốn dặp tắt lửa ma trơi, song ma trơi đâu phải lửa thường, động tác này khiến lửa ma trơi càng dính nhiều vào người nó.

Cuối cùng, con yêu thỏ hấp hối nằm trên đất.

Thấy nó không cựa quậy gì nữa, Trần Dương mới bỏ con thỏ trong tay bước nhanh qua xem thử. Quả không hổ là thú thành tinh, cái đầu nó bóng nhẵn không thể so sánh với loài thỏ thường, da lông trên người nó bị máu tươi ướt nhẹp, vì bị âm khí của ma trơi ăn mòn nên máu đen lại vào tỏa ra mùi tanh hôi thoang thoảng.

Ngụy Lâm Thanh đứng cạnh Trần Dương, “Cậu muốn xử lý nó thế nào?”

Trần Dương nhíu chặt mày, nhất định là Ngụy Lâm Thanh cố tình đưa con yêu thỏ này vào tay anh, thế thì anh sẽ chẳng còn lý do học thuật khống chế quỷ với độ mạo hiểm cao đó nữa. Tuy biết kẻ kia có ý tốt, song anh vẫn uất ức lắm, không nuốt trôi được. Trần Dương không trả lời Ngụy Lâm Thanh ngay mà ngồi xuống nhìn vào con yêu thỏ ‘khổng lồ’ kia, ngây ra.

Cuộc đời anh như ống nước bị tắc nghẽn, hiện đã thông thoáng tất cả ống dẫn rồi thì bỗng như mất hết mục tiêu và động lực. Trần Dương mệt mỏi quan sát con yêu thỏ, anh không hề vui mừng vì đã trả thù rửa hận, ngược lại chỉ thấy uể oải chán chường.

Một lát sau mà, anh mới ngẩng đầu, “Anh có cách làm nó mất hết pháp lực tu luyện được nhưng vẫn sống không?”

Ngụy Lâm Thanh gật đầu.

Trần Dương ngồi xổm lâu quá nên chân run rẩy, anh đứng lên, “Vậy cứ làm thế đi.”

Ngụy Lâm Thanh nhìn anh đầy bất ngờ, với tính cách Trần Dương mà lại tha cho con yêu thỏ, kỳ lạ thật. Trần Dương đưa tay vỗ vai Ngụy Lâm Thanh, không giải thích gì nhiều.

Trần Dương nhìn Ngụy Lâm Thanh lấy một quả cầu tròn tròn từ người con yêu thỏ, tiếp đó kẻ ấy lại để ma trơi nuốt lấy quả cầu đó. Cơ thể vốn hơi mơ hồ của Ngụy Lâm Thanh ngưng tụ hơn. Bị hủy quả cầu, cái đầu con yêu thỏ từ từ trở nên giống như lũ thỏ xám bên cạnh.

Trần Dương nhìn nó, sau khi đá cho nó một đá không nhẹ không nặng mới quay đầu xuống núi.

Sự tình cứ thế giải quyết xong, Trần Dương trút được gánh nặng thì có chút buồn bã hụt hẫng. Anh liếc nhìn Ngụy Lâm Thanh bên cạnh mình, giờ thì chắc giữa anh và kẻ này chẳng còn vướng bận gì nữa. Anh sẽ trở lại thành G tiếp tục công việc sớm sớm đi làm chiều chiều về đúng giờ nhất định, thỉnh thoảng sẽ chuyển chỗ để hiểu biết thêm về cảnh đời, đến khi nhiều tuổi hơn sẽ tính tới chuyện cưới vợ sinh mấy đứa nhóc nghịch ngợm quậy phá, trải qua những ngày bình thường giống người bình thường.

Cuộc đời trầm bổng nhấp nhô đã qua, sau này sẽ ổn định hơn.

Tuy có tiếc nuối, nhưng Trần Dương không thể nói anh không hài lòng.

Anh trở về thẳng nhà, định thu dọn để hôm sau đến thành G tìm việc, ấy vậy mà Ngụy Lâm Thanh vẫn cứ theo anh cùng vào cùng ra, thậm khí khi anh trải giường định đánh một giấc, Ngụy Lâm Thanh vẫn đương nhiên nằm bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn anh, dáng vẻ hấp dẫn chết người.

Trần Dương liếc Ngụy Lâm Thanh, dùng mắt bảo kẻ ấy mau biến đi, song Ngụy Lâm Thanh chẳng may may nhúc nhích mà lại còn kéo tay anh, lôi anh lên giường để anh nằm dưới cơ thể lạnh lẽo của mình. Trần Dương rùng mình, “Anh làm gì đó? Hiện tôi không định lên giường với ai hết.”

Ngụy Lâm Thanh suy tư một lát, “Cậu định rời khỏi đây?”

Trần Dương không phủ nhận.

Mắt Ngụy Lâm Thanh nặng trĩu, “Ta không thể rời khỏi thôn Ngụy quá xa, cậu hãy ở lại hoặc ở đâu gần đây cũng được, chẳng hạn như thành B, đừng đi đâu xa quá.”

Trần Dương nhướng mày, “Tôi nhớ tôi và anh đã chẳng còn quan hệ gì nữa, anh trông coi tôi đi đâu làm gì.”

Ngụy Lâm Thanh nhìn Trần Dương một cách lạ kỳ, “Chúng ta đã kết âm hôn, trên gia phả đã viết tên cậu cạnh tên ta, sao có thể nói không quan hệ được. Chẳng lẽ cậu còn giận ta có lúc đã không ở cạnh cậu, đó là bởi…”

Trần Dương giơ tay ra hiệu, “Ngừng…”
Bình Luận (0)
Comment