Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 193

Sau đó cạy miệng Hoàng Trung Cường ra, nhét lá bùa kia vào rồi Ngụy Thời thấp giọng nói một câu, “Cho anh một cơ hội, có oan báo oan, có thù báo thù.”

Cửa phòng bệnh vang lên thanh âm két két, Ngụy Thời đứng ở trong hành lang, bên ngoài cửa sổ tối om. Trong lòng anh cảm thấy rất tủi thân, rõ ràng nơi này có nhiều đồ ăn như vậy, tại sao mình không thể ăn. Ngụy Thời càng ngày càng đói. Anh liếm liếm đôi môi khô nẻ, tay rục rịch, rốt cục thì nhịn không được vươn tay ra, bắt lấy một quỷ hồn toàn thân máu chảy đầm đìa bên cạnh.

Quỷ hồn bị Ngụy Thời tóm được kêu gào loạn xạ.

Ngụy Thời nhìn quỷ hồn trong tay mà thèm nhỏ dãi, anh há to miệng, cắn một miếng. Một mùi tanh hôi nhưng lạnh như băng, từ miệng Ngụy Thời  xông vào lục phủ ngũ tạng của anh. Ngụy Thời vừa ói vừa ăn, anh phát hiện ra đầu óc căn bản không thể điều khiển được mỗi một hành động của mình.

Rõ ràng ghê tởm đến buồn nôn, nhưng vẫn không thể ngừng gặm cắn quỷ hồn trên tay.

Trong lòng Ngụy Thời biết có chuyện không đúng, nhưng thân thể lại không thể điều khiển, khiến anh càng lúc càng tức giận. Ánh mắt anh nhìn thấy tay mình đã gần như thay đổi hình dáng, cổ tay nhỏ gầy giống như thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi suy dinh dưỡng, tái nhợt mà vô lực, ngón tay mảnh khảnh thon dài run rẩy, cầm lấy quỷ hồn kia.

Đây không phải là tay anh, cổ tay anh không có nhỏ như vậy, ngón tay cũng có lực hơn một chút.

Ngụy Thời ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ.

Trên cửa sổ thủy tinh nhìn không rõ bộ dạng của anh, chỉ có một cái bóng mơ hồ.

Ngụy Thời thấy được trong kính, tay anh tóm lấy quỷ hồn đưa đến bên miệng nhưng miệng anh lại ngậm chặt, không chịu mở ra. Ngụy Thời hung ác trừng tay mình, giống như đang nhìn kẻ thù.

Cánh tay gầy yếu kia càng run rẩy hơn nữa, ngón tay vừa buông lỏng lại nắm chặt, nắm chặt rồi lại buông lỏng, dường như cũng nó cũng đang chống cự dữ dội, nhưng mà, suy nghĩ đói khát cuối cùng chiến thắng hết thảy, cái tay kia càng lúc càng run rẩy dữ dội hơn nhưng vẫn nắm chặt quỷ hồn nọ, đưa đến bên miệng.

Quỷ hồn bị nắm rất chặt, trên người nó bắn ra một ít nước đen, đọng lại trên mặt Ngụy Thời.

Hương vị tanh hôi khiến Ngụy Thời chóng mặt, nhưng mà đó cũng là một cơ hội. Anh cố gắng dùng sức xoay người, đập đầu vào cửa số, thủy tinh vang lên rầm một tiếng, bể nát, tạo thành một lỗ hổng hớn. Trán Ngụy Thời bị thủy tinh cắt thủng mấy chỗ, một đầu đầy máu, nhìn rất dọa người.

Tai nạn như thế khiến Ngụy Thời cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Tay anh rốt cuộc đã trở về hình dáng ban đầu, hình ảnh trên cửa sổ thủy tinh cũng trở nên rõ ràng. Quỷ hồn trên tay được thả ra, nhẹ nhàng xuyên qua vách tường. Y tá đang đi trên hành lang sợ hãi kêu lên, vài tiếng bước chân dồn dập tiến về phía Ngụy Thời. Tay Ngụy Thời bưng lấy cái trán bị thương của mình, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra theo kẽ tay. Trong lòng Ngụy Thời hiểu được, vừa rồi anh bị quỷ con kia ảnh hưởng.

Vốn dĩ bên trong bệnh viện là nơi âm khí rất nặng, hơn nữa Hoàng Trung Cường kéo tới rất nhiều quỷ hồn, không khí chung quanh trở nên ẩm ướt, sàn nhà giống như nổi lên một tầng sương trắng như có như không. Vì thế thằng quỷ con lợi dụng cơ hội này mà xâm nhập, Ngụy Thời ngồi ở trên ghế, vừa để cho bác sĩ may lại vết thương cầm máu, vừa tức giận, anh tuyệt đối sẽ không cho quỷ con ấy cơ hội lần thứ hai.

Cho quỷ con đó chờ đến chết đói là được rồi!

Gương mặt Ngụy Thời âm u lạnh lùng, nhìn quỷ con đang ngồi xổm bên chân khóc nức nở, nó lại biến về bộ dáng năm sáu tuổi, cũng không biện minh cái gì cho mình, chỉ không ngừng khóc. Chờ thầy thuốc đi ra, Ngụy Thời vươn tay ra nắm lấy cổ cu cậu, cũng không thèm nhìn giận giữ ném nó về phía bức tường, miệng nói một chữ, “Cút.”

Thằng nhóc càng khóc ầm hơn.

Mặc dù miệng nói lời tàn độc nhưng kỳ thật trong lòng Ngụy Thời vẫn cảm thấy có chút trống trải. Độc ác không kiếm được cơm ăn, độc ác cũng không thay thể đươc thực lực chân chính. Ngụy Thời cảm thấy mình cần phải mau chóng liên  lạc với ông Từ, học thêm nhiều thứ, nâng cao năng lực, cần phải ngăn chặn tình huống này phát sinh lần thứ hai.

Chuyện này khiến cho Ngụy Thời vừa mới tiếp xúc với âm thế nảy sinh ra cảm giác đề phòng, tất cả quỷ hồn đều không thể tin. Dù cho bề ngoài đáng yêu, đáng thương như thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng bản chất vẫn giống như lời “Người quỷ khác đường” này.

Người có đường người, quỷ có lối quỷ, ai cũng như thế.

Ngụy Thời nhìn quỷ con lại ngồi bên chân anh khóc lóc thảm thiết, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh đến không còn một tia dao động.

Đương nhiên, tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng suốt hai ngày sau, mỗi khi ăn cơm, Ngụy Thời chỉ cần nghĩ cảnh mình bị cưỡng ép nhét quỷ hồn vào miệng thì thứ gì cũng nuốt không trôi, gầy đi mấy cân. Thù này cũng ghi trên đầu quỷ con kia.

Ngụy Thời cũng không phải là người lòng dạ rộng rãi.

Bị thương không phải hoàn toàn không có lợi, ít nhất là có cái lý do quang minh chính đại ra vào bệnh viện. Bà Hoàng có ấn tượng tốt với Ngụy Thời, chỉ cần Ngụy Thời tới thì lôi kéo anh nói dài nói ngắn. Ngày thứ năm sau khi Hoàng Trung Cường nhập viện, bệnh viện thúc giục thanh toán hóa đơn. Bà Hoàng nhìn hóa đơn trong tay mà mặt ủ mày chau, mắng Hoàng Tử Cường muốn hắn mau lấy tiền trong nhà đến trả.

Hoàng Tử Cường không còn cách nào khác, đành phải về nhà lấy tiền.

Đến buổi tối, vừa lúc đêm trăng lưỡi liềm, tầng mây có vẻ dày, lúc ẩn lúc hiện, lúc sáng lúc tối, gió tà không biết từ đâu thổi đến phòng bệnh, ngọn đèn trên trần nhà cũng không phải sáng ngời, mà ảm đảm đi hẳn, lạnh lẽo như băng.

Hoàng Trung Cường vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, nếu không phải  ngực còn có một chút phập phồng, chỉ sợ sẽ khiến người nghĩ lầm đó là một thi thể lạnh như băng. Bà Hoàng mặc cái áo bành tô, nửa ngồi nửa nằm bên giường ngủ gà ngủ gật, trong phòng bệnh im ắng, ba cái giường ngủ thì chỉ có giường của Hoàng Trung Cường là có người nằm, những cái giường khác đều trống, nhưng mà nhìn lại thì thấy dường như có người đang nằm trên đó.

Ví dụ như cái giường kề bên có một cụ già gầy gò nằm ở nơi ấy, đang rên rỉ đau đớn.

Cụ già ở giường bên ngủ rồi thì lại có một cô gái ngồi ở đó, sắc mặt vàng như nến, ánh mắt dại ra.

Lúc này, một bóng người nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào. Hắn lập tức đi tới trước giường bệnh Hoàng Trung Cường, ánh mắt lóe lên nhìn Hoàng Trung Cường vài lần, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ, rót thứ trong bình vào miệng Hoàng Trung Cường. Tiếp đó xoay người lặng lẽ rời khỏi phòng. Ánh trăng chiếu xuống trên mặt người kia, nhìn thấy rõ ràng người rời đi chính là Hoàng Tử Cường.

Hết thảy đều không có người thứ hai chứng kiến.

Sáng sớm, hôm sau chợt nghe thấy tiếng bà Hoàng gào khóc, Hoàng Trung Cường vốn còn một hơi thỏ, tối hôm qua đã tắt. Bác sĩ đến kiểm tra một chút nói là thương thế rất nặng, gan suy nhược, mong người nhà nén bi thương. Bà Hoàng khóc một hồi, bám lấy giường bệnh chết sống không chịu buông tay, cuối cùng phải chích một mũi an thần mới khiến bà bình tĩnh lại.

Thi thể Hoàng Trung Cường tạm thời đưa vào nhà xác trong bệnh viện.

Ngụy Thời nghe được tin này, không chút nào cảm thấy có gì ngoài ý muốn, từ lúc thầy Mã hồi hồn cho Hoàng Trung Cường. Cậu chẳng khác gì một cái xác chết, chỉ là sức sống chưa đứt hẳn, hơn nữa thầy Trần còn dốc hết sức lực vào đó mới miễn cưỡng giữ lại một hơi thở.

Ngụy Thời tránh người, đi nhà xác, giữa mười cái thi thể phủ vài trắng anh tìm đúng được xác Hoàng Trung Cường. Anh vạch vải trắng, xác Hoàng Trung Cường như than chì nằm trên giường sắt lạnh như băng, Ngụy Thời không để ý phía sau lưng lạnh lẽo, lấy ra một lá bùa vàng, cắn ngón giữa mình chảy máu.

Nhiệt độ trong nhà xác rất thấp, phải mất một lát sau, ngón tay mới rịn ra một giọt máu, Ngụy Thời dùng máu vẽ một đồ án kỳ quái trên bùa. Sau đó cạy miệng Hoàng Trung Cường ra, nhét lá bùa kia vào rồi Ngụy Thời thấp giọng nói một câu, “Cho anh một cơ hội, có oan báo oan, có thù báo thù.”

Ngón tay cứng ngắc của Hoàng Trung Cường dường như hơi động một chút.

Ngụy Thời rời đi, không hề quay đầu lại. Anh cũng không quan tâm sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, trực tiếp trở về trường học. Khai giảng đã được một tuần rưỡi, anh mới thấy được những gương mặt khác ngoài ba người bạn cùng phòng của mình, bạn học chung lớp càng không biết một ai, anh cảm thấy mình nên kiềm chế lại, xử lý việc học trong trường cho tốt trước đã.

Cùng lúc đó, bạn học cấp ba học đại học trong cùng thành phố cũng liện lạc với Ngụy Thời, bên cạnh học viện y XX chính là trường sư phạm XX, La Chí Dũng học ở trường này, thỉnh thoảng bọn họ tụ tập lại với nhau, ăn một bữa cơm đá một trận bóng.

So với trước kia, tính cách La Chí Dũng càng thêm hướng nội, Ngụy Thời biết trong nhà cậu gặp chuyện không may. Xảy ra gặp biến cố, tính cách có chút thay đổi là chuyện bình thường. Nhưng từ các bạn học khác mới biết được, sau khi La Chí Dũng lên đại học sau thì cắt đứt liên hệ với tất cả bạn học trước kia, chỉ có thỉnh thoảng mới liên lạc với anh một chút, hơn nữa ở trong trường học cũng tới lui một mình, không nghe thấy có bạn bè gì, cái này có hơi quá.

Nhưng mà, Ngụy Thời cảm thấy những việc như thế này, trừ phi mình nghĩ thông, nếu không những người khác cũng không giúp được gì.

Một tháng sau, Ngụy Thời nghe Trần Kim Phát nói chuyện nhà họ Hoàng, Hoàng Tử Cường đã chết, hắn nhảy từ tầng thượng tòa nhà kia xuống. Kỳ lạ là, thi thể em hắn, Hoàng Trung Cường, cũng nằm trên tầng thượng nọ. Tòa nhà đó sau này cũng không xảy ra chuyện kỳ quái gì nữa, nhưng lúc trước đã có nhiều chuyện như vậy, đã gần như hoang tàn hết nửa.

Hai đứa con trai họ Hoàng, chân trước vừa đi chân sau đã tiếp, vợ Hoàng Tử Cường trở về nhà mẹ đẻ, dường như đang muốn tìm người khác để tái giá. Chỉ tội hai người già, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mang theo đứa cháu nhỏ sống qua ngày, lẻ loi hiu quạnh, rất đáng thương, Trần Kim Phát vừa thở dài vừa nói.

Ngụy Thời nghe xong, không nói gì.

Chuyện nhà Hoàng dính dáng tới anh quá sâu. Ngày đó anh vừa nhìn thấy Hoàng Trung Cường thì biết, người này không phải là hồn phách bám trên người anh. Vốn định lập tức rời đi, không ngờ bởi vì lòng hiếu kỳ nhất thời mà gặp phải thầy Mã kia, chẳng khác gì thuốc cao bôi trên da chó, gỡ không được thì đã đành, vậy mà còn muốn mạng anh. Ngụy Thời đương nhiên không cam lòng, anh đã định tìm sinh hồn Hoàng Trung Cường về, phá nát dự tính luyện thân thể Hoàng Trung Cường thành thiết thi của thầy Mã.

Thầy Mã muốn luyện thiết thi, trước hết phải để cho quỷ hồn mình nuôi bám trên thân thể còn sức sống, đó là điều kiện tiên quyết, đợi đến khi quỷ hồn ấy hoàn toàn dung hợp với thân xác, lúc ấy mới coi như là thành công, đồng thời sức sống của thân thể kia sẽ từ từ đứt dần, trở thành một cái xác chết thật sự.

Trong quá trình này, nếu hồn phách ban đầu của thân thể đột nhiên xuất hiện, thể xác và hồn phách trời sinh thu hút lẫn nhau, rất có thể đẩy quỷ hồn đang bám vào ra ngoài, dẫn đến việc luyện thi thất bại. Ngụy Thời chính là muốn nhắm vào nhược điểm này. Vốn  kế hoạch của Ngụy Thời là muốn tìm được sinh hồn của Hoàng Trung Cường, khiến cậu  quay lại thân thể, tuy rằng làm như thế thì Hoàng Trung Cường cũng không sống được, bởi vì một khi bắt đầu luyện thi thì sức sống của thân thể đã dần bắt đầu biến mất, quá trình này không thể quay ngược lại.

Nhưng mà mục đích của anh không phải là cứu người, cho nên Ngụy Thời cũng không thèm để ý.

Kế hoạch vốn là như thế, mọi việc cũng tiến triển thuận lợi.

Trong thang máy, anh dùng lá bùa kéo quỷ hồn trong tòa nhà ra, sau đó ở dưới bãi đỗ xe ngầm, lúc quỷ con muốn ăn luôn sinh hồn Hoàng Trung Cường, anh trước tiên cản nó lại, sau đó phong ấn sinh hồn ấy vào trong lá bùa. Nhưng mà không ngờ tới đám thầy Trần từ bỏ chuyện luyện thi, muốn đem xác Hoàng Trung Cường cúng cho những quỷ hồn đó, khiến trên người cậu có oán khí quá nặng, do đó trấn áp những quỷ hồn kia.

Một khi đã như vậy thì đành phải nghĩ biện pháp để hồn Hoàng Trung Cường hợp nhất với cái xác đầy oán khí này, cho nên mới có cảnh ở nhà xác ngày đó.

Mặc dù sau khi chết thì hồn phách mới trở về cơ thể nhưng đối với Hoàng Trung Cường mà nói, chuyện này cũng có thể khiến cho oán khí trên người cậu tiêu tán không ít.

Chẳng qua không nghĩ tới Hoàng Trung Cường lại kéo theo Hoàng Tử Cường cùng chết, việc này chỉ có thể nói lên một điều rằng, Hoàng Tử Cường nhất định đã hại Hoàng Trung Cường, chuyện này đã theo hai anh em họ xuống mồ, đại khái sẽ không có ai biết được chân tướng mọi việc là như thế nào.

Cũng không biết hai người bọn thầy Mã kia ra sao. Ngụy Thời có một cảm giác rằng về sau anh nhất định còn gặp lại họ. Thầy Mã khẳng định sẽ nghĩ tới việc hồn phách Hoàng Trung Cường trở về cơ thể là do anh làm, chiếu theo tính cách có thù tất báo của ông ta, sớm hay muộn gì cũng sẽ tìm tới anh mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment