Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 217

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hồng Hồng

Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

*Tâm trạng tuần này đỡ hơn được một chút, cảm ơn mọi người động viên:”> 



Cây đinh màu đen mà người dưỡng thi lấy ra lúc nãy có tên là ‘Hồn đinh’, là một vật vô cùng âm độc, trực tiếp ảnh hưởng đến hồn phách người sống, trước mặt loại ‘hồn đinh’  thì đến thập đại cực hình còn phải cam chịu nhường đường, thứ này thậm chí còn có thể bức ba hồn sáu phách của con người ra luôn.

..

Sau khi ăn xong bữa sáng, Đinh Mậu Thụ đang nằm trên mặt đất cũng từ từ tỉnh lại.

Hắn vô cùng cảnh giác, khi cảm thấy tình huống không đúng, hắn liền nhảy dựng khỏi mặt đất như con cá chép, nhưng do nằm lâu không cử động, thân thể đã sớm tê liệt, vừa nhảy lên liền rớt xuống cái bịch.

Nhìn bộ dáng chật vật của hắn, khóe môi Ngụy Thời khẽ nhếch.

Đinh Mậu Thụ vốn đang hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, hắn dùng tay chống lên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn xung quanh căn phòng,  khi nhìn thấy Ngụy Thời, vẻ mặt hắn trong lúc kinh ngạc còn mang theo căm thù đến vặn vẹo, nhưng đến khi nhìn thấy lão dưỡng thi, nét mặt liền cứng lại.

Trong lòng Ngụy Thời có chút bất mãn.

Tên nhóc này thật ra vô cùng biết cách nắm bắt tình hình, mới đó đã biết rõ ràng trong phòng này ai mới là người đem đến uy hiếp trực tiếp cho hắn. Đinh Mậu Thụ nhìn lão dưỡng thi, giọng nói vô cùng thành khẩn, “Là ông mang tôi đến đây phải không? Nếu muốn gì ở tôi, ông cứ nói thẳng, chỉ cần làm được tôi nhất định sẽ làm hết mình.”

Thân là một người đột nhiên bị bắt làm con tin, Đinh Mậu Thụ rất biết chừng mực.

Lão dưỡng thi không đáp lời hắn mà quay sang nhìn Ngụy Thời.

Ngụy Thời hiểu rõ ý lão, mang vẻ mặt cợt nhả đi tới trước mặt Đinh Mậu Thụ, “Thật ra chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn cậu nói ra vị trí cổ mộ mà cậu đã đến mấy năm trước, cậu cùng với đám trộm một kia cũng đã đi qua một lần rồi, nếu có thể cung cấp thêm một chút tình huống cụ thể trong đó nữa thì càng tốt.”

Đinh Mậu Thụ vẻ mặt căng cứng: “Tôi không biết các người đang nói cái gì hết.”

Ngụy Thời lắc lắc ngón tay, “Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, nếu chúng tôi tìm được cậu thì đương nhiên chúng tôi đã biết một số chuyện từ trước, cậu không chịu nói tôi cũng không ép cậu, dù sao thì tôi vẫn còn trẻ, sẽ mềm lòng mà không xuống tay làm ra chuyện gì hung ác, nhưng mà, vị Mã sư phụ bên kia thì không giống như vậy.”

Lão dưỡng thi nghe Ngụy Thời nói vậy liền lấy một cái túi vải từ trong ngực áo ra, bên trong là mấy cây đinh màu đen – giống như những cây đinh sắt lớn để đóng đồ gỗ – dài chừng mười cm, to cỡ nửa cm, một đầu rất nhọn, đầu kia không giống với phần đuôi của những cây đinh thường, nhưng biết không phải tầm thường. Ngụy Thời rướn cổ nhìn thoáng một cái liền rụt trở về, sau đó sờ sờ vào phần gáy của mình, cảm thấy lạnh ngắt, rồi từng trận nóng lạnh liền bốc lên.

Lão già kia dùng ngón tay khô quắt của mình vân vê một cây đinh, dưới ánh mắt sợ hãi của Đinh Mậu Thụ, ông nắm lấy tay phải của hắn, ấn cây đinh vào giữa đầu ngón tay, cây đinh thoáng cái giống như một giọt nước tiến, không một tiếng động thâm nhập vào ngón tay Đinh Mậu Thụ.

Một cây đinh to như vậy, nhưng Đinh Mậu Thụ ngoại trừ thân thể không kiềm lại được mà run lên vài cái thì không có phản ứng gì khác, ngón tay không thấy chảy máu, cũng không có vết thương nào khác, giống như chuyện cây đinh đâm vào tay lúc nãy chưa từng xảy ra, một màn vừa rồi chỉ là ảo giác.

Mặc kệ Ngụy Thời suy nghĩ thế nào, hay Đinh Mậu Thụ hoảng sợ ra sao, động tác của lão dưỡng thi vô cùng thuần thục, ông ta liên tiếp đem năm cây đinh ghim vào đầu ngón tay phải của hắn, sau khi làm xong, lão ta còn đùng con mắt đục ngầu của mình nhìn năm cây đinh còn lại, dường như cảm thấy tiếc nuối vì không thể dùng hết năm cây đó.

Ngụy Thời nhìn Đinh Mậu Thụ đầy thông cảm.

Bởi vì vừa rồi anh chợt nhớ đến một chuyện mà Từ lão tam đã từng nói với anh.

Cây đinh màu đen mà người dưỡng thi lấy ra lúc nãy có tên là ‘Hồn đinh’, là một vật vô cùng âm độc, trực tiếp ảnh hưởng đến hồn phách người sống, trước mặt loại ‘hồn đinh’  thì đến thập đại cực hình còn phải cam chịu nhường đường, thứ này thậm chí còn có thể bức ba hồn sáu phách của con người ra luôn.

Trong một thân thể thì xác thịt là gốc, còn linh hồn là rễ.

Dù cho là tổn thương về thể xác hay hồn phách thì đều có thể tạo nên phản ứng dây chuyền, nói cách khác thì một khi thân thể bị hao tổn, hồn phách cũng sẽ không còn trọn vẹn. Cũng chính vì thế mà khi một người chết nếu tứ chi không nguyên vẹn sẽ không được yên bình, nhất định phải đem những phần tứ chi đó trở về thì mới có thể đi đầu thai chuyển thế. Điều này cũng đồng nghĩa với việc nếu hồn phách bị thương tổn sẽ liên lụy đến thân thể. Bình thường khi nghe đến một số thí nghiệm não, não bộ một khi tin tưởng cái gì thì cơ thể lập tức sinh ra phản ứng với cái đó, ngoại trừ những tổn thương do não bộ và cơ thể tiếp xúc với bên ngoài thì hồn phách bị tổn thương còn do nguyên nhân bên trong.

Thân thể bên ngoài cũng như là một vật chứa tạm thời, hồn phách bên trong càng dễ tổn hại.

Bởi vì dễ bị tổn hại nên  khi hồn phách bị tổn thương thì đau đớn càng trực tiếp và kịch liệt.

Thậm chí có thể làm cho người ta đau đến mức không thể chịu được __ Mặc kệ ý chí của anh kiên định cỡ nào, cũng không thể chống cự lại tình trạng hồn phách tổn thương. Cho nên trong thuật Mao Sơn, nói đến những pháp thuật bàng môn tả đạo vô cùng âm độc, dường như không ai có thể chống cự nổi, trừ khi người đó cũng học thuật Mao Sơn.

Người dưỡng thi lại lấy ra một nén hương màu đen từ trong cái túi vải lúc nảy.

Ông đốt nén hương lên rồi trực tiếp cắm xuống mặt bàn, Ngụy Thời nhìn thấy nén hương nhỏ xíu như vậy mà cắm xuống bàn gỗ rắn chắc dễ như cắm đậu hủ thì khóe miệng run rẩy, trong lòng có chút hoảng hốt, anh cảm thấy vận khí của mình cũng không đến mức quá đen, ít nhất là chưa trực tiếp đánh nhau với lão già này.

Làn khói xanh lượn lờ bốc lên, bốc lên mùi tanh tưởi.

Ngụy Thời nắm tay Ngụy Hân lui đến một góc phòng, anh lấy khăn mặt che mũi mình lại, cũng không quên che cho Ngụy Hân, cái mùi này đúng là muốn giết chết người cũng được, so với hầm cầu còn tởm hơn.

Lão dưỡng thi làm gì mà trong tay lại có nhiều vật vừa kỳ lạ vừa cổ quái đến như vậy chứ, lại toàn là đồ giết người.

Theo mùi hôi phát tán từ làn khói, Đinh Mậu Thụ  nãy giờ không có phản ứng gì cuối cùng cũng chịu nhúc nhích, hắn lăn lộn trên mặt đất, cơ mặt  nhăn rúm đến không thành hình, ngũ quan vì đau đớn mà lệch khỏi vị trí, đáng sợ đến mức không dám nhìn thẳng, trong đôi mắt chi chít tơ máu, tròng mắt lồi ra giống như một giây sau sẽ theo hốc mắt mà rớt ra luôn.

Đinh Mậu Thụ há to mồm, đôi tay nổi đầy gân xanh cào cào nền xi măng, cào mấy cái liền đầm đìa máu, thêm mấy cái nữa thì đầu ngón tay cũng lộ ra xương trắng hếu bên trong, có câu tay đứt ruột xót, nhưng Đinh Mậu Thụ dường như không cảm nhận được một chút đau đớn nào, vẫn điên cuồng mà cào.

Chỉ cần có một chút lòng thương người, đều sẽ có cảm giác vô cùng thê thảm.

Ngụy Thời cũng cảm thấy một màn trước mặt này cực kỳ thảm khốc, nhưng anh không thể nào đồng cảm với Đinh Mậu Thụ, cũng không có ý định ngăn cản người dưỡng thi tiếp tục. Lòng bàn tay anh đổ đầy mồ hôi, sau lưng ngứa ngáy, thỉnh thoảng còn rùng mình mấy cái, nhưng không phải là vì thảm trạng của tên trước mặt này mà là sợ lão dưỡng thi cũng dùng cái ‘hồn đinh’ đó mà đâm vào ngón tay mình, nghĩ tới đây, Ngụy Thời liền cảm thấy mình không thể nào cứ ngồi chờ chết, nhưng năng lực không đủ, anh còn phải cẩn thận suy nghĩ đến những trường hợp mà mình chưa nghĩ đến.

Lúc đang mải mê suy nghĩ, anh không phát hiện Ngụy Hân vốn bị anh kéo ra đứng chung một chỗ, đầu đụng vào đầu, không biết từ lúc nào đã nghiêng người đứng chắn trước mặt anh, con mắt xám trắng nhìn thẳng phía trước. Lão dưỡng thi dường như nhận thấy điều gì, đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người một thi đang trốn trong góc đằng kia, dường như đang sợ hãi đến mức liếc một cái cũng không dám.

Ánh mắt đục ngầu của ông lộ ra vẻ khinh thường.

Mãi cho đến khi Đinh Mậu Thụ không còn chút sức lực, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, khi thân thể run rẩy kịch liệt, người dưỡng thi mới chậm rãi bóp đầu nén hương, đầu nhang vừa tắt, thân thể đang run rẩy của hắn cũng dần chậm lại, qua một lúc sau thì thỉnh thoảng mới run một cái.

Ông ta dùng giọng nói đều đều hỏi, “Bây giờ có chịu nói không?”

Đinh Mậu Thụ nghe được giọng nói của lão, ngẩng đầu lên, giọng nói yếu ớt như muỗi ve, “Tôi nói.”

Người này đúng là điển hình cho câu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt mà.

Chắc chắn rằng Đinh Mậu Thụ cũng không nghĩ đến lão ta lại ra tay ác độc như vậy, cho dù hắn có muốn đi báo án cũng không được, bởi vì vết thương trên người đều do tự hắn tạo ra, mà trong cơ thể cũng không hề lưu lại bất kỳ loại thuốc nào, nếu như hôm nay có bị người ta giết chết ở chỗ này thì cũng là cái chết không rõ ràng. Vì thế nên hắn đành chịu thua.

Ngụy Thời nói ra tình huống hiện tại và muốn địa chỉ cổ mộ kia.

Đinh Mậu Thụ che giấu oán độc trong đôi mắt, anh cũng thấy rành rành ra đó.

Nhưng mà anh không quan tâm.

Đinh Mậu Thụ thở hổn hển, nửa chết nửa sống nói ra manh mối, thân thể như bùn nhão té trên đất.

Mà chỗ của ngôi mộ kia lại cách núi Bình Long không xa.

Chủ nhân ngôi mộ là một nhà giàu của trấn bên, sở dĩ bị người ta phát hiện là do trong một trận lỡ núi, có một vật bồi táng bên trong vì thế rớt ra ngoài, liền bị khứu giác nhạy bén của bọn trộm mộ đánh hơi được, sau khi tìm hiểu nguồn gốc, những tên trộm mộ đã tìm ra cổ mộ này và phát hiện đồ được chôn theo vô cùng nhiều và phong phú, dám chừng lúc ấy tên nhà giàu kia mang hết toàn bộ gia sản xuống dưới với mình cũng nên.

Đinh Mậu Thụ nghe được tin này từ tên trộm mộ mà hắn quen biết, ngay lập tức liên lạc với bọn chúng, ý định đi vào. Về phần Đinh Mậu Thụ vì sao quen biết được tên đó là do trước kia lúc hắn ở bên ngoài giúp người trừ quỷ đã gặp được, hai người lúc đó cứ như “vừa gặp đã thân”, tên trộm mộ biết rằng mục tiêu lần này của bọn chúng rất khó giải quyết, đã từng có hai tên trộm mộ chỉ có vào mà không có ra, cho nên lần này liền nghĩ cách để kéo Đinh Mậu Thụ vào. Đinh Mậu Thụ sau khi nghe bọn chúng ba hoa chích chòe về những thứ trong ngôi mộ thì động tâm, hai bên thống nhất với nhau. Nhưng thật không ngờ rằng đường vào mộ lại có không ít cơ quan bẫy rập, đến khi tới được mộ chính, kế hoạch sắp sửa thành công thì lại động tới ‘ác hàng’, cả bốn người đều chạy trối chết, ngay cả mớ báu vật trước mặt cũng chưa kịp lấy.

Lúc này Ngụy Thời mới biết tại sao vừa rồi Đinh Mậu Thụ thà chết cũng không chịu nói ra nơi ẩn giấu ngôi mộ này.

Vì lần trước hắn tới đó chỉ tay không mà về, trong lòng hắn vẫn còn nghĩ tới những bảo vật kia.

Đúng là người chết vì tiền, chim chết vì ăn mà.

Lúc Đinh Mậu Thụ nói ra mấy địa danh đều là mập mờ giấu diếm, chỉ nói chung chung chứ không chịu nói thẳng địa điểm ra, Ngụy Thời cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà nghe, cũng không thể ép hắn, ép quá thì thành chó cùng rứt giậu, chỉ cần biết đại khái vị trí của ngôi mộ đó là được rồi.

Buổi bức cung cũng trải qua hơn nửa tiếng.

Ngụy Thời nói với lão dưỡng thi rằng mình có việc phải ra ngoài một chuyến, ông ta không trả lời, Ngụy Thời cũng coi như lão đồng ý, quay đầu nói với Ngụy Hân, “Anh có việc phải ra ngoài một chút, sẽ trở về nhanh thôi”,  sau khi nói xong, mở cửa đi ra. Hôm nay là ngày đưa quan hạ táng Trịnh Đào, anh nhất định phải đứng bên nhìn mới có thể yên tâm, cũng để tránh những việc bất trắc xảy ra, dù sao cũng không thể phụ lòng tin của ông Trịnh được.

Sau khi đến Trịnh gia, đưa quan cũng đã hoàn thành.

Đưa quan chính là đọc kinh nửa giờ bên cạnh linh cữu, sau khi đọc xong mới có thể nâng quan tài đi tới nơi chôn cất, tiếp theo mới được lên núi, sở dĩ gọi là lên núi vì nơi Ngụy Thời ở chủ yếu là rừng núi, bình thường người dân đều được mai táng ở trên núi, dần dà về sau người ta gọi việc chôn cất thành “lên núi.”

Lập đạo tràng được vài ngày, ông Trịnh cùng vợ mình nhìn như già thêm mấy tuổi, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng.

Sau khi niệm xong kinh thì đưa quan, quan tài được đưa ra ngoài một mảnh đất trống, một đám người khiêng quan tài và đạo sĩ mang nước sơn vẽ hình bát tiên quá hải và các thần tiên khác lên ván gỗ, quan tài cũng được đắp lên một tấm vải vàng thêu hình thần tiên, sau khi đắp kín lại mới cho khiêng đi.

Mười sáu người đàn ông sớm được sắp xếp, đứng thành hàng hai bên quan tài, sau khi hô mấy tiếng khẩu hiệu thì quan tài cuối cùng cũng được nâng lên.

Đây là một màn cuối cùng của đời người.

Con cái của anh em ông Trịnh ôm lấy di ảnh quỳ gối trước quan tài cách đó không xa, cùng đám thầy cúng đứng chung mội chỗ, đón  quan tài.

Ngụy Thời đứng hàng bên trái phía sau quan tài.

Đột nhiên, anh thấy Trịnh Đào phía trước thoáng cái đã vụt qua.

Ngụy Thời mặt không đổi sắc, nghĩa địa này nằm ở chân núi, ngọn núi nằm xa xa bên kia như một con rùa ngàn năm, phong thủy nơi này cho dù không thể giàu sang phú quý nhưng vẫn có thể bảo vệ con cháu bình an, càng quan trọng hơn là có thể ngăn được tai họa. Chỗ này chính là nơi mà Ngụy Thời đã dốc công tìm kiếm mới được một chỗ thích hợp để an táng Trịnh Đào, còn ở nơi khác hoặc là chỉ có thể giống một phần, hoặc là hoàn toàn không giống.

Ngụy Thời theo sau đoàn người đưa tang, trên đường đi nghe tiếng pháo nổ đùng đùng không dứt bên tai.

Nghĩa trang khá xa.

Đi được khoảng một tiếng thì ngừng lại.

Đến mười giờ, cuối cùng cũng tới nơi.
Bình Luận (0)
Comment