Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 236

Trong đêm rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều chờ đến mười hai giờ đêm, tuy chung quanh đông nghịt người nhưng Ngụy Thời lại cảm thấy trong phòng này chỉ có một mình anh là người sống, không có hơi thở, không có độ ấm, cho đến một chút động tĩnh nhỏ nhất của người sống cũng không có.

Thời gian trôi qua, thi khí trên người của đám người Mã gia càng lúc càng đậm. Ngụy Thời đã sắp không phân biệt nổi bọn họ rốt cuộc là người sống hay đã chết.

Màn đêm tịch mịch đột nhiên vang lên âm thanh đùng đùng không dứt của gạch ngói phía trên, bên ngoài đổ mưa, mưa đập vào cửa ầm ầm như có người đang gõ. Ngoài cửa mưa gió ầm ĩ, còn bên trong thì lại yên tĩnh cực kỳ, sự đối lập này vô cùng rõ nét.

Lặng càng lặng, ồn càng ồn.

Tiếng mưa rầm rầm vang lên xối xả, vào giữa mùa đông mà lại xuất hiện cơn mưa to thế này là rất ít gặp.

Ngụy Thời phát hiện không biết tự bao giờ hô hấp của mình bị nén xuống thật nhẹ, giống như sợ đánh thức thứ gì đang ẩn náu trong góc tối vậy.

Đang lúc nội tâm Ngụy Thời bất ổn, đại gia lão bỗng nhiên quay mặt về phía bài vị tổ tiên hát lên một giai điệu cổ quái, giọng hát quái dị mà kéo dài, âm thanh ngâm nga, dường như chẳng thèm lấy hơi giữa bài, một hơi hát xong một đoạn. Giai điệu này chứa bảy phần oán độc, ba phần bi thương, rồi lại thay đổi, làm cho cảm xúc người nghe cũng biến chuyển theo nó.

Ngụy Thời cảm thấy đầu óc của mình đã bắt đầu mộng mị.

Thần trí đang hốt hoảng, tựa như đại gia lão mà anh thời thời khắc khắc cảnh giác kia không phải là kẻ địch mà là người thân, đang nhìn anh cười hiền lành, vẫy tay với anh, Ngụy Thời không kiềm được phải giơ chân lên, xuyên qua phần đường đám người kia dạt ra, chậm rãi đi tới.

Ngụy Thời đi tới trước những lão già kia.

Ba gia lão đó vây quanh anh, tất cả mọi người trong Mã gia đều nhìn anh, nội tâm Ngụy Thời đột nhiên dâng lên cảm xúc kiêu ngạo mạnh mẽ, anh cảm thấy mình nhận được sự coi trọng chưa từng có, trong lòng đầy ngập xúc động, vội vàng muốn chứng minh gì đó với mấy gia lão nọ.

Mà đám gia lão của Mã gia cũng dùng ánh mắt thỏa mãn nhìn anh, khích lệ anh.

Ngụy Thời càng kích động, anh nhìn quanh bốn phía trong phòng.

Đã đến mười hai giờ kém mười, Ngụy Thời phấn khích mà đi tới đi lui tại chỗ, đám gia lão bảo anh chớ vội, cứ yên tâm chờ đợi, cho nên anh chỉ có thể nhẫn nại chờ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa lớn, chỗ đó dường như có thứ gì hấp dẫn anh, làm cho hồn phách anh giống như nước sôi, trào lên cuồn cuộn.

Mưa bên ngoài vẫn đùng đùng không ngớt, tiếng bước chân xột xoạt, tiếng nức nở nghẹn ngào trong màn âm khí dày đặc, cùng với sương trắng tràn ngập, nhiệt độ thấp đến nước cũng đóng thành băng nhưng Ngụy Thời hoàn toàn không chú ý tới, có lẽ cho dù anh có thấy thì cũng chẳng buồn để ý.

Hàm răng Ngụy Thời va vào nhau cầm cập, đột nhiên anh nhíu mày một cái, vừa rồi không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, đau đớn làm cho tinh thần thêm tỉnh táo, Ngụy Thời ẩn ẩn cảm thấy có gì không đúng, nhưng ý nghĩ này nhanh chóng như gió nhẹ lướt qua mặt nước, sóng vỗ qua thì không còn vết tích.

Ngoài cửa rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Một người lặng yên đứng trong màn mưa, ngọn đèn mông lung chiếu sáng một góc nhỏ ngoài cửa ra vào, người kia bị mưa thấm ướt, động tác có chút cứng nhắt đi vào phòng, dưới chân cậu không ngừng nhỏ nước.

Mái tóc ướt đẫm dính trên mặt cậu, trái tim Ngụy Thời đột nhiên nhảy mạnh một cái.

Người kia chậm rãi đi tới, mặt cậu bị mưa dội ướt nhẹp, trắng bệch, nhìn giống như những người Mã gia, tuy là hoạt động như thường nhưng nhìn cách đi lại giống như một cỗ thi thể, ngón tay Ngụy Thời thỉnh thoảng run một cái, không biết là vì trong nội tâm kích động không có lý do hay vì nguyên nhân nào khác.

Người kia đến càng gần.

Ba gia lão xông tới, đại gia lão trong miệng niệm “Thần linh năm phương diệt đường sống, tiếp nhận một thân để giữ gìn...” Vừa niệm vừa đưa người kia đến cái bàn đặt ba thi thể đã bị bí thuật luyện thành thi thể dưới tay Mã gia, giờ đang đứng ở góc bên trái trong phòng.

Người kia nằm trên bàn, trên người cậu vẫn còn nhỏ nước, sắc mặt lại vô cùng ôn hòa bình tĩnh, nhìn như thể đang ngủ chứ không phải đang ở một nơi quỷ dị thế này.

Đại gia lão hướng Ngụy Thời vẫy tay, Ngụy Thời đi tới.

Ông ta cầm con dao găm bằng đồng đưa tới trước mặt Ngụy Thời, giơ lên, ý bảo anh cầm lấy. Ngụy Thời nhận con dao, anh nhìn con dao găm bằng đồng nặng trịch, lạnh như băng, trong nội tâm như có gió lạnh thổi qua, không biết làm sao, anh giờ đây như đứa bé không tìm thấy đường về, nhìn đại gia lão, lại nhìn người đang nằm trên bàn kia một chút.

Đại gia lão đi tới nói với  anh, “Đi thôi, cậu cũng hiểu phải làm như thế nào rồi đấy.”

Thân thể Ngụy Thời run rẩy không ngừng, anh định mở miệng nói mình thật ra không biết làm như thế nào, nhưng thân thể anh lại tự động đi tới bàn thờ phía trước, tay vẫn vuốt vuốt cái dao găm kia, giống như làm xiếc mà khiến cho nó quay vòng vòng trong tay.

Ngụy Thời cúi đầu, nhìn người đang nằm trên bàn (hoặc là nên nói là thi thể), ánh mắt của anh lạnh như băng, nhưng đầu lại như phát sốt, trái tim dần nóng hẳn lên, anh cảm thấy người nằm trước mắt này lớn lên thật đẹp, mặt mày xinh đẹp như một bức tranh, nhưng mà bức tranh này lại không vẽ được phong vận của cậu, đó là một loại hư vô, lạnh lùng và quỷ mị, Ngụy Thời có chút không đành lòng rồi.

Nhưng mà anh vẫn đưa tay ra.

Động tác của Ngụy Thời không quá linh hoạt cởi nút thắt trên quần áo người nọ, những nút thắt này được buộc theo kiểu cũ, anh vụn về kéo vạt áo cậu, lộ ra nội y màu trắng bên trong, y phục ướt nhẹp dán vào thân thể lạnh như băng mà cứng rắn.

Nội tâm Ngụy Thời có một loại kích động muốn phá hoại, muốn xé nát quần áo trên người cậu, mạnh bạo mở bộ ngực cậu, moi lấy trái tim bên trong… Anh nghĩ như vậy, bàn tay cũng làm theo, anh dùng một lực lớn, nút thắt bị anh xé vỡ, khuy áo bị xé một lỗ lớn.

Lồng ngực trắng nõn thon gầy, lộ ra vẻ tái nhợt vô lực dưới ánh đèn.

Ngụy Thời đặt con dao găm lên lồng ngực người đó, lưỡi dao có chút cùn lướt dọc theo ngực nhẹ nhàng trêu đùa, đúng lúc này, đại gia lão đứng phía sau ho nhẹ một tiếng, giống như đang thúc giục.

Ngụy Thời cảm thấy hành động của lão ta làm anh mất hứng.

Anh nhíu mày, bắt đầu cằm dao đồng khoa tay múa chân trên ngực người cậu, tựa hồ tìm chỗ cắt vào, chỉ trong chốc lát sau, vừa vặn điểm mười hai giờ đêm, Ngụy Thời giơ dao, rạch ngực người nọ, làn da tái nhợt chẳng chảy ra chút máu nào chỉ có mỡ với thịt, còn có xương cốt màu đen và nội tạng đỏ sậm.

Tay Ngụy Thời run rẩy không ngừng.

Dao găm trên tay cũng trượt lên trượt xuống mấy lần.

Anh cảm thấy lòng ngực đau đớn như bị đốt cháy.

Ngón tay Ngụy Thời tê liệt, anh không làm được nữa, không để ý đến ba gia lão đứng bên cạnh quát lớn, ném con dao đồng xuống đất, mưa còn không ngừng rơi, như rơi vào tim người, Ngụy Thời cảm thấy tim mình đau đến mất đi cảm giác. Anh run rẩy giơ tay, trên tay còn dính dịch thể trên thân thể người kia, sờ lên mặt cậu, miệng không ngừng gọi, “A Hân, A Hân…”

Anh không biết mình gọi tên ai, chỉ biết người này đối với anh rất quan trọng.

Mà anh bây giờ đã làm một việc khiến bản thân phải hối hận.

Đột nhiên, phía bên trên, dưới mặt đất, trên tường không ngừng có khói đen xộc ra, chúng như thiêu thân  lao đầu vào lửa xông tới thi thể Ngụy Hân. Ngụy Thời cầm lấy tay cậu, nửa quỳ trước mặt cậu, từ đó đến giờ anh chưa từng bàng hoàng như thế này, thế nên  chẳng chút tránh né đám khói đen có thể làm chết người kia.

Tối ba mươi tết, âm khí thịnh nhất còn dương khí yếu nhất, xung quanh mình, nhất là đất dưỡng thi tụ hợp âm khí, tử khí, thi khí cùng oán khí thế này, đều là một nơi trời sinh âm khí rất nặng, bát tự kỳ quỷ, để cho kẻ không phải là người, cũng chẳng phải là quỷ hấp thu thì thi thể đó sẽ biến thành “âm thi” còn cao cấp hơn cả cương thi, mà người Mã gia thường gọi là “âm quỷ”, nó đã không hoàn toàn là cương thi mà là cùng loại với cương thi và giống quỷ sinh linh. (Nếu như coi quỷ quái dưới âm thế cũng là sinh linh.)

Người Mã gia chưa từng luyện qua loại cương thi này.

Hôm nay, cũng là do hoặc trùng hợp hoặc tận lực làm việc, đã có khả năng thành công rồi.

Ba gia lão Mã gia nhìn chằm chằm vào thi thể trên bàn, cơ mặt họ cứng nhắt không ra biểu tình gì, nhưng mà ánh mắt lại lộ ra cực độ điên cuồng, còn có hồi hộp, mục tiêu mấy đời của Mã gia trong tối hôm nay đã đạt thành.

Đám khói đen âm lãnh quao quanh Ngụy Hân, nửa người của Ngụy Thời cũng bị cuốn vào, vừa lúc đó, Ngụy Thời đột nhiên cảm thấy có người đẩy mình một cái làm anh ngã ra sau, theo phản xạ chống một tay xuống đất, nửa ngồi dưới đất sợ hãi nhìn đám khói đen như mực kia.

Đám khói đen vặn vẹo, lại nhảy lên, lại quay cuồng.

Ngụy Thời nhìn nơi cơ thể Ngụy Hân bị dao cắt đang hấp thu đám khí kia, lục phủ ngũ tạng, cơ thịt và xương đều biến thành màu xám đen, mà ngay cả làn da tái nhợt cũng bắt đầu biến thành màu đen, ánh mắt vẫn nhắm nghiền nhưng thân thể lại chuyển động.

Không riêng gì tứ chi, mà ngay cả trái tim đã mất đi tác dụng cũng bắt đầu cử động.

Chỉ có điều loại cử động này rất chậm, có lẽ một phút đồng hồ chỉ có một, hai lần.

Sau đó, Ngụy Thời nhìn đám khói trên ngực Ngụy Hân, lòng ngực bị rạch ra chậm rãi khép lại, không lâu sau đến miệng vết thương cũng không nhìn thấy, Ngụy Thời há hốc mồm nhìn hết thảy những phát sinh trước mắt. Ngụy Hân đột nhiên mở mắt, khói đen từ hốc mắt tuôn ra, đôi mắt càng ngày càng đen, càng ngày càng sáng, giống như hai viên kim cương, tràn đầy khí tức thần bí và tà ác.

Sau đó Ngụy Thời thấy Ngụy Hân nở nụ cười, dáng cười quỷ dị mà âm trầm.

Môi cậu giật giật.

Ngụy Thời cảm thấy cậu đang gọi mình.

“Anh!”
Bình Luận (0)
Comment