Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 245

Ngụy Thời không biết những người khác gặp phải loại chuyện không đầu không đuôi này thì sẽ có cảm giác gì.

Dù sao cảm giác của anh chỉ là có chút không hiểu nổi.

Một em gái xinh đẹp mà anh không hề có ấn tượng gì tìm tới cửa, nhìn em gái xấu hổ, đôi mắt nhỏ mang theo sợ hãi, chẳng hiểu sao Ngụy Thời bắt đầu cảm thấy xấu hổ, trong không khí cũng bắt đầu tràn ngập ái muội, anh gãi gãi tóc, “Bạn tìm mình? Mình dường như chưa từng gặp bạn.”

Lời này vừa nói ra khỏi miệng, liền giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, sắc mặt em gái trắng nhợt, nước mắt như nước trào ra. Người ra ra vào vào hai bên ánh mắt trách móc, dường như muốn nói “Cặn bã cút ngay, để tao tới”, Ngụy Thời chịu không nổi, anh đành phải nói với em gái này, “Chúng ta ra ngoài tìm một chỗ nói chuyện.”

Em gái coi như hiểu người hiểu ý, gật đầu đồng ý.

Ngụy Thời đi đằng trước, em gái yên lặng đi theo sau, đi tới một cái đình nghỉ mát gần trường học.

Mùa đông mặc dù đã qua, nhưng bước chân mùa xuân dường như đã muộn một chút, ngày thường cái đình hoa lá quấn quanh này là nơi các đôi tình nhân thích đến nhất, bây giờ chỉ có dây mây khô héo, vi vu trong gió, ngược lại thanh tịnh không ít.

Ngụy Thời có chút không biết nên nói như thế mới tốt.

Anh không biết em gái này, nhưng em gái này lại biết anh, kết nối với những chuyện xảy ra hồi trước, hiển nhiên, em gái này chắc quen lúc đó, vấn đề là, bây giờ anh hoàn toàn quên em gái này là ai, hơn nữa, nhìn em gái dạng này, có lẽ giữa hai người quả thật từng có chút…

Đại não Ngụy Thời bắt đầu mở công suất nghĩ đông nghĩ tây.

Anh nhìn thoáng qua em gái ấy, “Hồi trước mình bị bệnh một trận, mất trí nhớ, ừm…” Ngụy Thời nhìn em gái dường như nghe không hiểu, sau đó giải thích một chút, “Chính là quên đi rất nhiều chuyện, bạn à, bạn có thể nói cho mình biết, bạn tên là gì không? Tại sao lại biết mình?”

Sắc mặt em gái càng trắng, giống như có chút không thể tin được, nhưng nhìn đi nhìn lại Ngụy Thời thật sự không giống như đang nói dối, cho nên cô lập tức luống cuống lên, nước mắt tí tách rơi xuống.

Ngụy Thời không ngờ tới cô sẽ kích động như vậy, hoảng sợ, “Đừng, bạn đừng khóc nha.” Anh lấy khăn tay từ trong túi ra, đưa cho em gái, “Có cái gì chúng ta từ từ nói, bạn tên là gì, chúng ta làm quen lại lần nữa.”

Em gái khóc đến thút thít nghẹn ngào, thấp giọng nói, “Em tên là Mã Tú.”

“Mã Tú…” Ngụy Thời theo bản năng mà lặp lại một lần, tên này quả thật có chút quen thuộc.

Em gái tên Mã Tú này tính cách có chút hướng nội, lại dễ dàng thẹn thùng, y hệt như ốc sên, gặp chút chuyện sẽ mau chui lại vào nhà, Ngụy Thời đành dùng thái độ phải cực kỳ ôn hòa mà nói chuyện với cô, phương thức nói chuyện này, đối với Ngụy Thời mà nói, giống như là một trải nghiệm hoàn toàn mới, nếu không phải nhìn Mã Tú là con gái, nhường nhịn một chút cũng là chuyện con trai nên làm, huống chi anh còn muốn hỏi thăm chuyện tình từ cô, thì Ngụy Thời tuyệt đối sẽ không chịu phiền như thế.

Mã Tú hiển nhiên không biết giao tiếp với người ngoài như thế nào, dễ dàng bị Ngụy Thời hai lần ba lượt dụ nói hết toàn bộ chuyện, Ngụy Thời đã biết thôn Mã gia, biết mình đã ở đó khoảng đầu năm mới, đã biết lúc ấy bên cạnh mình còn có một thi thể đi theo hình với bóng, biết mình đột nhiên biết mất khỏi thôn Mã gia, đương nhiên, cũng biết tại sao Mã Tú rời núi lại đi tìm anh.

Nguyên nhân rất đơn giản, lúc anh ở tại thôn Mã gia, nhàn rỗi không có việc gì làm thì sẽ cùng tán gẫu với Mã Tú, Mã Tú rất tò mò đối với thế giới bên ngoài núi, Ngụy Thời liền hứa với cô, nếu về sau Mã Tú có cơ hội đi ra ngoài, nhớ phải tìm anh, anh nhất định sẽ “ba bao”, bao ăn bao ở bao chơi, cái này kỳ thật chỉ là lời nói chơi lúc vui vẻ mà thôi, nhưng mà Mã Tú rất ngây thơ, không biết kiểu nói này, cho nên coi lời anh nói là thật.

Nếu không, sao lúc ra khỏi núi, tìm ai cũng không tìm, lại tìm Ngụy Thời.

Mà sở dĩ cô biết địa chỉ Ngụy Thời, đương nhiên cũng là lúc Ngụy Thời nói chuyện phiếm thuận miệng khai ra.

Ngụy Thời cười khổ một tiếng.

Kỳ thật bạn bè kiểu này lúc dừng chân tới nơi ở của đối phương hoặc lúc du lịch, chiêu đãi lẫn nhau đều là chuyện bình thường, nếu Mã Tú cũng vì nguyên nhân đó mà đến nơi này của anh, anh cũng rất vui mừng chiêu đãi cô, nhưng vấn đề không đơn giản như vậy.

Ngụy Thời hỏi Mã Tú tới nơi này làm việc hay là du lịch?

Vẻ mặt Mã Tú không biết làm sao, còn mang theo chút kinh hoảng, đau xót lẫn chân thành, thật giống như là muốn trốn người hay trốn chuyện gì đó, Ngụy Thời vừa thấy chỉ biết cô nhất định là có chuyện gì mới từ thôn Mã gia chạy đến đây, bởi vì thôn Mã gia kia thật sự rất khép kín, chỉ có một ít đàn ông trong thôn mới ra ngoài đi lại.

Tuy rằng Ngụy Thời biết Mã Tú này có lẽ là một phiền phức, nhưng mà anh cũng không đành lòng xua đuổi một cô gái mới mười bảy tám tuổi, ngàn dặm tìm đến nương tựa mình, lại không có bất kỳ kinh nghiệm xã hội nào, vừa nhìn liền biết là mục tiêu lừa bán tốt nhất, rơi vào đường cùng, đành đưa Mã Tú đến phố buôn bán kia, thuê một gian ở một khách sạn gia đình, để cho cô tạm ở đó chút.

Lúc Ngụy Thời bỏ tiền, trong lòng muốn nhỏ máu.

Vài ngày sau, nếu anh không tới gặp Mã Tú, thì Mã Tú tới trường tìm anh, khiến cho toàn thể người trong phòng ngủ đều cho anh đang hẹn hò với bạn gái, Ngụy Thời có giải thích cách mấy cũng chẳng thông, vài bạn cùng phòng dùng ánh mắt như nhìn cầm thú nhìn anh, Ngụy Thời biết có giải thích nữa cũng vô dụng.

Giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật.

Ngụy Thời nói bóng nói gió muốn từ miệng Mã Tú biết nguyên nhân cô rời khỏi thôn Mã gia, nhưng Mã Tú cái khác đều chịu nói, chỉ riêng đến chuyện này, miệng cứ giống như con trai ngậm ngọc, đóng chặt không mở, Ngụy Thời không có biện pháp ép cô, đành phải bỏ vấn đề này qua một bên, sau rồi lại hỏi.

Nhưng mà, Ngụy Thời biết nếu cứ như vậy mãi cũng không phải là cách hay.

Anh có thể lo cho Mã Tú nhất thời, nhưng không thể lo cho cô cả một đời, bây giờ anh còn là sinh viên, tuy rằng bình thường sẽ làm một công việc ngoài giờ kiếm tiền, nhưng mà học phí còn có phí sinh hoạt, vẫn lấy từ quỹ giáo dục của thôn Thôn Ngụy cùng với cậu anh cho, anh cũng không thể cầm tiền này đi nuôi người khác.

Cho nên Ngụy Thời quyết định, cho Mã Tú một tháng thời gian để thích ứng, một tháng sau, dù là đi hay ở thì cũng phải có kế hoạch đầy đủ, nếu cô muốn tiếp tục ở tại chỗ này, vậy phải đi tìm phòng ở tìm việc làm, đương nhiên, việc này, Ngụy Thời cũng sẽ cố hết sức để giúp cô. Ấn tượng của anh đối Mã Tú vẫn rất tốt, nếu nói không có suy nghĩ gì, đó là lừa mình dối người, nói nghĩ rất nhiều, vậy cũng không phải, chỉ là giữa các cô bé cậu bé mười hai mươi tuồi, có một loại hảo cảm khó hiểu, nếu loại hảo cảm này có thể tiến thêm một bước, vậy có thể biến thành thích, thậm chí là yêu.

Đây là loại một cảm giác rất dễ dàng chết non.

Có lẽ, trong quá trình trưởng thành của mỗi người, đều đã từng có.

Sắp xếp mọi chuyện xong, Từ lão tam nói bảy bốn mươi chín ngay thì hôm nay đã là ngày cuối cùng, Ngụy Thời vừa nhai đậu tương ngâm máu gà, một mùi máu tươi xông về phía cổ họng anh, sắc mặt Ngụy Thời có chút tái xanh, thứ này thật sự quá khó khăn ăn, nhất là phải ăn nhiều ngày liền như vậy, Ngụy Thời cảm thấy về sau trong vòng ba năm năm, anh cũng không muốn nhìn thấy những thứ làm từ đậu hay đồ ăn từ huyết nữa.

Ngụy Thời gắng nuốt hai mươi hạt đậu tương xuống.

Anh dùng khăn tay lau lau tay, hít sâu một hơi, ông đây cuối cùng cũng được giải thoát rồi, Ngụy Thời mạnh mẽ duỗi người, dường như nghe được xương khớp thân thể phát ra tiếng răng rắc, tuy rằng bộ dạng anh nhìn qua biếng nhác như chưa tỉnh khỏi giấc ngủ xuân, nhưng trên thực tế mấy ngày nay Ngụy Thời đều ở trong trạng thái thần kinh căng thẳng, không một khắc nào thả lỏng.

Bắt đầu hai ngày từ trước, anh đã cảm thấy bên cạnh mình có người đang nhìn chằm chằm.

Cái loại ánh mắt âm u mà lại tràn ngập ác ý này khiến toàn bộ tinh thần anh dựng đứng lên, anh vừa làm bộ như không có việc gì, vừa âm thầm không ngừng quan sát người xuất hiện mình, lại không có phát hiện lớn gì, ngoại trừ một lần, anh thoáng nhìn thấy đằng sau thân cây xa xa có bóng một người đàn ông, nhưng đợi đến khi anh bước tới đó, chỗ ấy đã trống huơ không có một ai.

Ngụy Thời chậm rãi bước ra khỏi cửa trường, hôm nay anh đã hẹn Mã Tú đi leo núi.

Mấy ngày nay, Ngụy Thời luôn luôn dẫn Mã Tú đi làm quen với khung cảnh gần đây, còn cả toàn thành phố này, để cho cô có thể có ấn tượng đại khái, ban đầu Mã Tú còn câu nệ sợ người lạ, không dám bước ra khỏi cửa khách sạn, bây giờ thì đã tò mò xen lẫn hưng phấn, tràn ngập sinh cơ cùng sức sống, đối với chuyển biến này của cô Ngụy Thời vui như mở cờ, nếu cô thật sự tính lưu lại đây, như vậy, nhất định phải đi ra ngoài.

Hiện tại, ít nhất đã có một khởi đầu tốt đẹp.

Ngọn núi này cảnh trí không lớn không nhỏ trong thành thị, núi không quá cao, nhưng phong cảnh lại rất được, vừa hay trùng vào ngày nghỉ, có rất nhiều người tới đây leo núi, hít thở không khí trong lành thuận tiện rèn luyện thân thể một chút.

Ngụy Thời dẫn theo Mã Tú đi dạo trên đường núi.

Nói là đường núi, đương nhiên không có khả năng là đường mòn giữa núi thật, mà là một đường xi măng bề ngang khoảng ba bốn thước, độ dốc cũng không cao, rất thích hợp để tản bộ như đang leo núi giả, nhưng mà thời tiết không tốt lắm, âm u, trời đầy mây xám, nhìn có chút áp lực, nhưng mà, cũng không có dấu hiệu trời mưa, cho nên Ngụy Thời vẫn quyết định tới đây.

Lúc đi đến giữa sườn núi, Ngụy Thời đột nhiên ngừng lại.

Anh cảm thấy hoàn cảnh chung quanh có chút không đúng lắm. Rất an tĩnh, ngay cả thanh âm chim hót cũng không nghe được, lại càng không muốn nói đã một hồi lâu anh chưa gặp người leo núi nào, Mã Tú vẻ mặt lo lắng đứng ở bên cạnh, hai tay xoắn tới xoắn lui, Ngụy Thời biết, cô cũng cảm giác được.

Ngụy Thời nhìn trái nhìn trái, hướng về không khí nói, “Xuất hiện đi, đừng trốn nữa.”

Bốn phía vang lên rục rịch kỳ quái, một người đàn ông từ trong rừng cây bên cạnh đi ra, gã dùng ánh mắt oán độc nhìn Ngụy Thời, sắc mặt Mã Tú bên cạnh lập tức trở nên trắng bệch, cô khẽ gọi một tiếng, “Mã Trác…”

Ngụy Thời quay đầu nhìn cô, “Em biết gã? Gã cũng là người Mã gia?”

Mã Tú vừa sợ hãi vừa bối rối gật gật đầu.

Người Mã gia gọi là Mã Trác này đến với ý đồ không tốt, “Cái con tiện nhân này, dám một mình ra ngoài thôn Mã gia tìm đàn ông, đợi đến khi trở về, tao nhất định phải cho mày biết quy củ Mã gia. Còn có mày, “Gã nhìn Ngụy Thời, hung tợn mà nói, “Tao muốn mày chết, rồi sẽ luyện mày thành cương thi dưới tay.”

Mã Tú bị gã dọa sợ tới mức rụt người lại, lắp bắp nói, “Tôi, tôi, tôi không phải là đàn bà của anh, tôi không đồng ý kết hôn với anh.”

Tốt lắm, nói tới đây, Ngụy Thời cảm thấy mình đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện rồi.

Mã Tú bị Mã Trác buộc kết hôn, Mã Tú không nguyện ý, nhưng không thể chống lại Mã Trác, chỉ có thể  trốn khỏi  thôn Mã gia, từ nhỏ đến lớn cô chỉ sinh hoạt trong thôn, căn bản không biết ai ở bên ngoài hết, chỉ biết có mỗi mình mình, cho nên liền tìm tới đây, hiện tại bị Mã Trác tìm được, Mã Trác coi mình là gian phu của Mã Tú, mặc dù mình không phải, nhưng Mã Trác này hiển nhiên không phải là dạng người chịu nghe người khác giải thích, lại nói, chuyện này có muốn giải thích cũng khó mà nói ra rành rẽ được.

Ngụy Thời thở dài.

Bên kia đã bắt đầu động thủ.

Chuông đồng trong tay Mã Trác lay động vài cái, loại âm thanh xào xạt này lại vang lên, Ngụy Thời nhịn không được nghiêng người qua nhìn, thì thấy có mấy cổ thi thể từ trong rừng cây nhảy ra, lấy tốc độ cực nhanh vọt về phía anh.

Không trung càng lúc càng u tối, chung quanh nổi lên một tầng sương mù.

Lúc mấy cổ thi thể nhảy lại đây, Ngụy Thời bị chúng nó làm cho hoảng sợ, mặt những thi thể đó đều là màu gỉ sét, mặc một thân áo liệm màu đen, càng thêm kinh khủng chính là, những vị trí để lộ ra bên ngoài của những thi thể đó đều phủ một tầng lông màu trắng dài và cứng, một mùi hôi nồng hơn mùi thi thể thối rữa đập vào mặt anh, Ngụy Thời bịt mũi, từ ba lô trên lưng lấy ra một thanh kiếm làm từ tiền đồng, còn có mấy tấm bùa vàng.

Anh cũng không phải sợ những thi thể này, chỉ là cảm thấy chúng nó quá ghê tởm. Lúc trước Từ lão tam tới có giúp anh bổ sung, thăng cấp trang bị trên người, cho anh không ít thứ tốt, ví như thanh kiếm tiền đồng này, nghe nói năm đó khi Từ lão tam hành tẩu giang hồ thì dùng nó nhiều nhất và nó cũng là pháp khí có uy lực mạnh nhất, đương nhiên, còn có bùa này, cộng thêm một số thứ khác cũng không thiếu, mấy thứ này, mấy ngày nay Ngụy Thời đều tùy thời tùy chỗ mang theo bên người, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Hiện giờ, quả nhiên là phát huy công dụng.

Ngay lúc Ngụy Thời định xông lên giải quyết đám thi thể đó trước thì….

Đột nhiên, trong không khí vang lên tiếng cười hì hì.

Là tiếng cười của trẻ con.

Ngụy Thời nghe cái tiếng cười quỷ dị mà lại đột ngột này, trong lòng không hiểu vì sao run lên một chút, anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bé trai khoảng ba bốn tuổi, ngoại trừ môi rất đỏ, đỏ như nhiễm máu, sắc mặt lại rất trắng, trắng như thi thể, thì thằng quỷ con này là đứa con nít có ngoại hình đẹp nhất mà Ngụy Thời từng gặp qua.

Thật sự đáng tiếc, không ngờ lại là một con quỷ nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment