Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 250

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

fog33

Khối nam thi này bị những chuỗi sâu đen ăn, rất nhanh chỉ còn lại bộ xương trắng, sâu rớt thành từng tầng dày trên mặt đất, cũng quấn thành từng đường trên bộ xương, sau đó, Ngụy Thời nghe được tiếng gặm cắn khe khẽ khiến người nghe ê răng, bộ xương lúc ẩn lúc hiện, bột trắng không ngừng rụng xuống, mấy con sâu này ngay cả xương cốt cũng không buông tha, cuối cùng, đùng một tiếng, bộ xương tan, rơi xuống trên mặt đất, làm dậy lên một tầng bụi trắng.

Những con sâu đen đó thật đáng sợ.

Chung bà bà hiền lành nhìn đám sâu đen đó giống như nhìn con cháu vậy, còn nhỏ giọng nói chuyện dịu dàng với bọn nó, “Ăn no không? … Ăn no thì trở về đi ha… Còn muốn ăn? … Các con không thể ăn cậu ta được… Tốt lắm tốt lắm đều trở về đều trở về đi… Không nghe lời là sao?”

Ngụy Thời nghe đến khí lạnh trong lòng bốc lên.

Ý trong lời này là đám sâu đó còn có chủ ý muốn xơi luôn anh.

Đám sâu đó ngọ nguậy bò trên đất một lát, mới tản ra bốn phía bò lại vào tường, bò lên xà nhà, những lá bùa đó bị chúng nó đẩy đến đẩy lui, dường như muốn xé nó ra khỏi tường, nhưng là chờ đến khi chúng chui vào trong tường rồi, thì lá bùa lại dán chặt xuống nơi đó.

Có lẽ nhìn thấy ánh mắt Ngụy Thời vẫn luôn đặt trên những lá bùa đó, Chung bà bà cười nói, “Những thứ đó đều vô dụng, ta ở nơi này không cần phải so đo với bọn họ nhiều làm chi, bọn họ muốn dán thì để cho bọn họ dán, cũng làm cho bọn họ an tâm.”

Ngụy Thời không biết nói cái gì cho phải.

Chung bà bà nhìn Ngụy Thời, “Cậu đừng lo lắng, ta sẽ không làm gì cậu đâu, lại nói tiếp ta cũng từng gặp qua Từ lão tam, bị sư phụ nó kéo tới, một đứa bé cao cao gầy gầy, sợ đến mức không dám liếc nhìn ta lấy một lần.”

Ngụy Thời có chút ngất, không ngờ Chung bà bà này lại có liên quan tới sư môn mình.

Nhưng mà Từ lão tam hiện tại đã tám mươi mấy tuổi, Chung bà bà nói đã gặp qua ổng lúc bảy tám tuổi, vậy không phải Chung bà bà hơn trăm tuổi rồi sao? Thật đúng là người trường thọ.

Dù nói như thế nào đi nữa, trong lòng Ngụy Thời cũng an ổn một chút, nói chuyện cũng không hãi hùng khiếp vía như ban đầu nữa.

Ngụy Thời suy nghĩ một chút, liền hỏi, “Chung bà bà, ngày hôm qua lúc bà chỉ đường cho con, có phải chỉ sai phương hướng rồi không? Con ở trong núi tròn nguyên một ngày cũng chưa tìm được cái thôn Mã gia kia.”

Chung bà bà nói, “Ta nhìn người Mã gia không vừa mắt, Chung gia chúng ta có cừu oán với Mã gia.”

Ngụy Thời nghe xong dở khóc dở cười, vận khí anh là cái loại gì đây.

Chung bà bà nhìn thoáng qua Ngụy Thời, lại hỏi anh, “Cậu tìm những người Mã gia đó để làm cái gì?”

Ngụy Thời do dự một chút, vẫn nói thật, “Lúc năm mới con đi thôn Mã gia một chuyến, sau khi trở về thì quên hết sạch những chuyện đó, trong lòng vẫn muốn làm rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”

Chung bà bà nói với Ngụy Thời, “Ta khuyên cậu không cần đi tìm, cậu tìm không thấy đâu, nếu như người Mã gia không muốn để cho người ngoài tìm được vậy thì họ sẽ tìm không được, bản lĩnh cậu còn chưa được, chớ ném mạng mình ở đây.”

Ngụy Thời không nói.

Chung bà bà cũng không miễn cưỡng anh, nói tiếp, ” Năm đó ta muốn sư phụ cậu giúp ta làm một chuyện, nhiều năm như vậy cũng chưa hồi âm gì cho ta, sau khi cậu trở về thì hỏi giúp ta, giờ cũng không còn sớm nữa, đêm nay cậu ngủ ở gian phòng phía sau đi, buổi sáng ngày mai đừng tới tìm ta, tự mình đi đi, ngọn đèn này để cậu cầm rọi đường.”

Nói xong, Chung bà bà đứng lên đi tới căn phòng bên trái kia.

Cả người Ngụy Thời bồn chồn, dựa theo lời Chung bà bà nói, lúc Từ lão tam gặp bà thì chỉ mới bảy tám tuổi thôi, có thể làm được chuyện gì, đều đã cách bảy tám chục năm, chỉ sợ đã sớm quên mất chuyện này rồi.

Ngụy Thời cầm kia ngọn đèn đi  vào gian phòng phía sau.

Trong phòng này chỉ có mỗi cái giường gỗ.

Ngụy Thời nhìn thoáng qua cái giường phủ đầy bụi, chỉ có một cái đệm đen rách nát lộ đầy ruột bông, dù thế nào cũng không thể thuyết phục được mình nằm lên đó, anh đi ra bên ngoài dùng hai băng ghế dài, hợp lại coi như thành một cái giường đơn giản, rất là khó ngủ, Ngụy Thời gắng gượng đến hừng đông, liền lập tức ra khỏi nhà.

Tia nắng ban mai vừa lộ ra, sương mù tràn ngập thôn nhỏ, người ở trong căn nhà bên trái mở cửa lớn ra, lúc nhìn thấy Ngụy Thời ra khỏi căn nhà nọ, nữ chủ nhân nhà kia hét “Á” thật lớn, người đàn ông nhà cô lập tức chạy đến, rầm một tiếng, cửa vừa mới mở ra không lâu lại đóng lại.

Ngụy Thời vuốt vuốt cái mũi mình, quay đầu lại nhìn thoáng qua căn nhà phía sau.

Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ là một ngôi nhà cũ kỹ, cũng không có âm khí gì, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần kiểu này, sẽ không có người nghĩ tới căn nhà này có gì kỳ quái.

Thường thường nhà có ma thì âm khí đều sẽ rất nặng.

Tuy rằng tối hôm qua Chung bà bà đã nói rõ, nhưng Ngụy Thời vẫn chưa từ bỏ ý định, cái tính của anh chính là chưa tới phút cuối thì chưa chịu thôi, đụng phải tường nam mới quay đầu lại, nếu không phải như vậy, thì  không có chuyện sau khi em trai Ngụy Hân mất tích, mặc kệ bao nhiêu người nói em trai anh nhất định là đã xảy ra chuyện sẽ không trở lại, anh cũng sẽ không buông tha ý định tìm kiếm em mình về.

Ngụy Thời đi qua gõ cửa.

Bên trong cửa không ai trả lời.

Ngụy Thời dùng sức lớn hơn tiếp tục gõ, vừa gõ vừa gọi, “Đồng hương, làm phiền mở cửa, muốn hỏi chuyện một chút.”

Bên trong truyền đến tiếng nói chuyện thì thào còn có tiếng xô đẩy, hình như là người nam nọ muốn ra mở cửa, nhưng cô kia không đồng ý muốn cản hắn, cuối cùng, người nam kia mắng vài câu, người nữ không có biện pháp đành phải tránh ra.

Nam mở cửa, “Là người nào?”

Ngụy Thời nói, “Qua đường, đồng hương, thôn Mã gia đi hướng nào?”

Người nam không trực tiếp trả lời Ngụy Thời, mà hỏi anh, “Thằng nhóc con, cậu là từ nhà đó bước ra? Tối hôm qua cậu không gặp chuyện gì à?”

Ngụy Thời nói dối, “Ngày hôm qua tôi tới, không chỗ ở, nhìn thấy nhà kia không ai ở liền đến ở một đêm, chẳng lẽ nhà kia có vấn đề gì?”

Nam kinh ngạc nhìn anh, “Mạng thằng nhóc con cậu lớn nha, cái nhà kia vốn nổi danh nhà quỷ ở nơi này, đi vào một người chết một người, người từ xứ khác đến không biết tình huống, đã chết mấy người rồi.” Hắn có chút nghi hoặc nói tiếp, “Nhưng căn nhà kia có khóa, rốt cuộc là cậu vào như thế nào?”

Ngụy Thời nghĩ đến Chung bà bà chủ động mở cửa tối hôm qua, anh sờ sờ đầu của mình, bộ dáng có chút mơ hồ, “Tôi cũng không biết nữa, cứ như vậy mà vào. Chú à, cái nhà kia rốt cuộc là có chuyện gì? Chú nói khiến tôi cả người tôi đổ mồ hôi, dựng đứng lông này.”

Người nam nhìn Ngụy Thời quả thật không giống như quỷ, đương nhiên chủ yếu cũng do lúc này mặt trời đã ló dạng, cái bóng dưới lòng bàn chân Ngụy Thời chói lọi, quỷ vốn không có bóng, người nam cũng an tâm.

Hắn để Ngụy Thời  vào nhà.

Ngụy Thời nghe hắn kể chuyện về lịch sử tồn tại của ngôi nhà kia. Nghe nói người ở căn nhà kia ban đầu là họ Chung, hai người già còn có một đứa con gái, hơn một trăm năm trước, lúc ấy rối loạn, nơi nơi đều là người chết, thì có một đội ngũ, kỳ thật cũng chỉ là một quân phiệt có một ít thuộc hạ mà thôi, đóng quân ở nơi này, hình như là lên núi tìm gì đó, bắt hai cụ trong nhà đi làm tráng đinh, nam làm công nhân, nữ làm việc vặt, để con gái ở lại nhà, cô gái kia nhớ cha mẹ mình, ngày cũng mong đêm cũng ngóng, đợi vài năm cũng không thấy cha mẹ mình xuống núi, kết quả, cô liền tự mình lên núi đi tìm, từ đó về sau, cũng không thấy cả nhà người đó xuống núi nữa, đội ngũ kia cũng không xuất hiện lại, vài trăm người cứ mất tích như thế ở trong núi, lại qua vài năm, trong thôn có người nhìn thấy căn nhà kia trống không, nổi lên ý xấu muốn chiếm, liền cho cả nhà mình dọn vào đó, ngày hôm sau, cả nhà người đấy đã không thấy tăm hơi, ngay cả xác cũng chưa tìm được, sau lại có người ngu dốt còn muốn chiếm căn nhà đó, kết quả cũng đã chết, từ đó về sau, không còn người nào dám có chủ ý lên căn nhà này nữa, trừ bỏ một ít người ngoài không biết. Người trong thôn cũng không dám hủy nó, đành phải dùng khóa để khóa cửa nhà lại.

Nghe nói, Chung gia nọ, nguyên lai là người Miêu từ Miêu trại tới, biết những tà thuật này nọ, người bọn họ tuy rằng chết, nhưng vẫn là muốn thủ nhà của mình không cho người ngoài chiếm.

Ngụy Thời nghe rõ mọi chuyện, Chung bà bà nọ hẳn là con gái của gia đình kia, cho nên, tối hôm qua anh gặp phải, kỳ thật là quỷ?

Nhưng mà vì sao âm khí trên người Chung bà bà lại không nặng.

Ngụy Thời nghĩ trái nghĩ phải cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì, nên sau đó, anh không nghĩ nữa, chuyện kỳ quái trên đời này vốn rất nhiều, muốn hiểu rõ mọi thứ, là chuyện không thể, chỉ có thể để vấn đề này qua một bên, để xem sau này còn có khả năng giải mã bí ẩn này hay không.

Ngụy Thời ở lại nhà đó ăn điểm tâm, sau tiếp tục hỏi đường, Ngụy Thời nhìn người nam nọ chỉ cùng con đường mà ngày hôm qua Chung bà bà chỉ anh, sắc mặt có chút kỳ quái, có lẽ, Chung bà bà thật không lừa anh, Ngụy Thời lại ở trong núi tròn nguyên một ngày, rốt cục cho ra kết luận này.

Hành trình đến núi Bình Long của anh, xem như thất bại.

Ngụy Thời trở về trường học.

Bắt đầu bắt tay vào giải quyết chuyện thứ hai.

Anh ở trong vườn hoa trường học tìm được lão quỷ, lão quỷ vẫn ở chỗ này tìm tới tìm lui, miệng lẩm bẩm, Ngụy Thời gọi ông một tiếng, lão quỷ bay qua, mở miệng liền hỏi, “Xin hỏi cậu tìm được bạn già của ta chưa?”

Nhìn đi, có bao nhiêu lễ độ.

Ngụy Thời lắc lắc đầu, “Ông à, ông cũng không nói cho tôi biết người nọ tên gì, người ở nơi nào, khó tìm quá.”

Lão quỷ nhìn còn ngỡ ngàng hơn Ngụy Thời, ông ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn vườn hoa rồi bắt đầu xoay vòng quanh, “Tên là gì, tên là gì, người ở nơi nào, người ở nơi nào, ta cũng không nhớ rõ.”

Vẻ mặt ông đau đớn.

Ngụy Thời khe khẽ thở dài, anh chỉ biết sự tình không dễ dàng như vậy, quỷ tồn tại là bởi vì chấp niệm, người sau khi chết, hồn phách sẽ có một phần tiêu tán, lưu lại hồn phách không trọn vẹn đầy đủ, tất nhiên sẽ khiến cho ký ức cùng với thần trí thiếu hụt cùng rối loạn, quỷ phần lớn chỉ nhớ rõ chấp niệm của mình, có lẽ còn nhớ rõ một ít chuyện có liên quan đến chấp niệm ấy.

Nhiều hơn nữa, sẽ không có.

Đương nhiên, cũng có một ít các quỷ hồn, dưới đủ loại nguyên nhân vừa khéo, còn nhớ rõ rất nhiều chuyện khi còn sống.

Ngụy Thời liền thay đổi cách hỏi ông, “Ông à, ông còn nhớ rõ mình họ gì, gọi là gì, người ở nơi nào, làm cái gì không?”

Lão quỷ nhìn từng bụi hoa trong vườn, “Ta họ Cố, Cố Ngôn Thành, người Thanh Viễn, làm cái gì? Ta là giảng viên của học viện sư phạm Đồng Thành Quốc Lập.”

Học viện Đồng Thành Quốc Lập?

Đây không phải là tiền thân của trường đại học sư phạm Đồng Thành đời trước sao? Đó là chuyện trước khi dựng nước, sau khi dựng nước liền đổi tên học viện sư phạm Đồng Thành Quốc Lập là trường sư phạm Đồng Thành, hai mươi năm trước mới đổi thành tên hiện tại là trường đại học sư phạm Đồng Thành.

Lão quỷ này là người trước thời dựng nước?

Đầu Ngụy Thời tức khắc phồng to.
Bình Luận (0)
Comment