Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 252

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

cemetery_memories_by_estruda-d5qxwj5

Ngụy Thời nói chuyện rất trực tiếp, không có quanh co lòng vòng, cũng không có nói gì vô nghĩa, câu đầu tiên liền vào thẳng chủ đề, “Bác à, bác là con cháu của Cố Ngôn Thành phải không?”

Cụ già sửng sốt một chút, “Thằng nhóc con mi, từ đâu biết được tên cha ta?”

Xem ra, cụ già này chính là con trai của Cố Ngôn Thành.

Ngụy Thời cười cười, “Bác có muốn tìm một chỗ để chúng ta nói chuyện một chút hay không, tôi có việc muốn thương lượng với bác một chút, là chuyện có liên quan tới Cố Ngôn Thành, cha của bác.”

Cụ già do dự một chút, nhưng vẫn để Ngụy Thời vào nhà.

Trong nhà chỉ có một mình cụ, người nhà của cụ đều đi ra ngoài, cụ già vẫn có chút phòng bị với đối Ngụy Thời, nhưng mà nhìn tuổi Ngụy Thời không lớn lắm, nhìn qua cũng không giống như dạng người làm chuyện ác, hơn nữa, còn nói có chuyện liên quan tới người cha qua đời năm xưa nên cụ vẫn có chút ngạc nhiên.

Ngụy Thời sở dĩ đi vào thẳng vấn đề như vậy, là vì anh nắm chắc cụ già sẽ tin tưởng anh.

Cụ già rót cho anh chén trà.

Ngụy Thời liền kể mọi chuyện từ đầu tới đuôi hết một lần, trọng điểm ở chỗ nhất định phải đạt thành nguyện vọng của lão quỷ.

Cụ già nghe Ngụy Thời nói mà cứ như đang nghe sách trời, vẻ mặt không dám tin.

Ngụy Thời cũng không làm gì cả, chỉ lấy ra một cái chai, từ bên trong đổ ra một chút thứ giống nước, sau đó xoa xoa lên mí mắt cụ già, rồi nhìn thấy thân thể cụ già dựa mạnh vào phía sau, trên mặt đầu tiên là cực kỳ khiếp sợ, tiếp theo là vui quá mà khóc, quỳ ở trên mặt đất, hướng về một mảng không khí, gọi “Cha”.

Lão quỷ cũng có chút kích động.

Đáng tiếc, hai người chỉ có thể nhìn nhau, không thể nói chuyện được.

Nước mắt trâu chỉ có thể để người gặp quỷ trong một khoảng thời gian ngắn, cũng không có năng lực khiến người có thể nói chuyện với quỷ.

Kỳ thật nếu không phải Ngụy Thời không muốn làm mọi chuyện phiền phức, anh hoàn toàn có thể chờ một buổi tối, để lão quỷ nhập vào mộng con cháu mình, ở trong mộng dặn dò mọi chuyện trước, sau đó Ngụy Thời mới đến nhà, thì mọi chuyện cũng vẫn thuận lợi như vậy.

Cụ già khóc trong chốc lát, mãi cho đến lúc nhìn không thấy quỷ hồn nữa mới run run rẩy rẩy đứng lên từ mặt đất, đỡ ghế dựa ngồi xuống, lúc này, cụ đã hoàn toàn tin tưởng Ngụy Thời, giọng điệu lúc nói chuyện với Ngụy Thời không còn hoài nghi cùng khi thường nữa, mà là cứ một mực “Sư phụ”, hoàn toàn đối đãi Ngụy Thời như người ngang hàng.

Ngụy Thời một lòng nghĩ mau mau giải quyết chuyện này, cho nên liền nói với cụ già, “Bác à, chuyện tình không nên trì hoãn lâu quá, tối nay chúng ta nên đi đến mộ phần hợp táng hai cụ lại với nhau!”

Cụ già ngược lại đồng ý, nhưng mà lại muốn chờ con trai, con dâu, cháu nội về rồi cùng đi, cũng muốn cho cha già sớm qua đời của mình được nhìn thấy con cháu, thuận tiện đi đạp đạp mộ phần, để đất ẩm một tý.

Này là chuyện thường tình cho nên Ngụy Thời cũng không thể cự tuyệt, đành phải đồng ý.

Cuộc chờ này kéo dài tận đến đêm khuya.

Chờ con trai đánh bài ở bên ngoài về rồi giải thích mọi chuyện lần nữa thì đã đến khuya, muốn đi mồ cũng không còn kịp, chỉ có thể chờ sang ngày mai rồi lại nói. Ban đêm, Ngụy Thời ở lại nhà cụ già, trong phòng của cháu trai cụ.

Cháu trai cụ già  năm nay chừng  mười lăm mười sáu tuổi, đúng thời kỳ phản nghịch, cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ, ánh mắt nhìn Ngụy Thời giống như nhìn tên bệnh thần kinh, nếu không phải ông nội và cha nó bắt ép, thì nó đã sớm nhảy dựng lên đánh Ngụy Thời ra ngoài rồi. Giáo dục chủ nghĩa duy vật đào tạo ra thế hệ kế tiếp chính trực khí huyết cương cường, làm gì chịu tin những thứ thần thần đạo đạo này.

Thằng nhóc này cả đêm cứ trừng mắt giận dữ với anh.

Ngụy Thời vẫn coi nó như không khí.

Tuy rằng hai người chỉ kém tuổi nhau ba bốn tuổi, nhưng  Ngụy Thời cảm thấy mình với nó giống như cách nhau hai thế hệ vậy, không biết là do anh trải qua nhiều chuyện, cho nên trưởng thành sớm, hay là khoảng cách ba bốn tuổi khá lớn, không nói chuyện được là chuyện đương nhiên.

Một đêm gió êm sóng lặng, rất nhanh liền qua.

Buổi tối ngày hôm sau, cả nhà ăn cơm xong, Ngụy Thời từ trong lòng ngực lấy ra một cái đèn lồng giấy trắng, thổi nó lên, cẩn thận một chút, mới gọi già trẻ nhà Cố ra ngoài, dẫn đường phía trước chính là cụ già nhà Cố.

Trăng tròn sáng tỏ treo cao ở phía chân trời, ánh trăng bàng bạc khiến ban đêm có vẻ cực kỳ vắng lặng, lúc bắt đầu, người Cố gia còn châu đầu ghé tai thấp giọng nói chuyện, đi được một lúc, có lẽ là bị không khí yên ắng này mê hoặc, cả đám đều yên tĩnh xuống. Đoàn người rất nhanh đã ra khỏi thôn, hướng tới ngọn núi gần đó.

Ngụy Thời cầm đèn lồng giấy trắng.

Kỳ thật có ánh trăng từ trời, bật hay không bật đèn pin, thắp hay không thắp đèn lồng, thì cũng vẫn có thể nhìn thấy rõ đường dưới chân, ánh sáng từ đèn lồng không gió mà tự động, ngọn lửa nhoáng lên nhoáng xuống, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn ra ngọn lửa kia không phải màu vàng nhạt, cũng không phải màu trắng, mà là ẩn chút sắc xanh biếc tôi tối. Đây là đèn lồng dùng để dẫn hồn.

Mồ nhà Cố cách không xa, đi chưa đến nửa giờ đã tới.

Một hàng ba mộ bia đứng sừng sửng ở đó, đen nhánh, phía trước có mấy bao đất, mộ phần được dọn dẹp coi nhữ cũng sạch sẽ, chỉ có một ít cỏ dại mới mọc, cụ già nhà Cố gọi con trai mình, muốn hắn nhổ sạch đám cỏ đó đi, cụ nói cho Ngụy Thời biết, trong ngôi mộ ngoài cùng bên trái kia là mẹ mình.

Ngụy Thời gật đầu.

Anh ngẩng đầu nhìn trời một chút, trong lòng tính giờ một lát, vẫn phải chờ đến lúc trời đột nhiên nổi mây, che khuất ánh trăng đi, chung quanh lập tức trở nên tối tăm, cái này cũng là có ý riêng của nó, cái gọi là trăng không vào nhà, mặc kệ là nhà âm hay nhà dương, đều kiêng kị bị ánh trăng chiếu thẳng vào, nếu như ánh trăng chiếu vào nhà âm, vậy sẽ dễ dựng xác dậy, nếu như ánh trăng chiếu vào nhà dương, sẽ hại chủ, dễ dàng khiến cho chủ nhà bại tài sinh bệnh, thiết kế bên trong nhà, cũng sẽ cố gắng tránh không đặt giường ở gần bên cửa sổ, nơi ánh trăng có thể chiếu vào.

Ngụy Thời  trước khi tới thì đã đẩy một quẻ, đoán chắc trăng đêm nay ra không được bao lâu.

Ngụy Thời treo đèn lồng giấy trắng trên nhánh cây bên cạnh, đốt một lá bùa, ném vào bên trong chén nước, sau đó cầm chén nước trộn bùa kia, đi vài vòng quanh phần mộ, vừa đi vừa lẩm bẩm, đồng thời ngón tay còn chấm chút nước, năm ngón tay bắn ra, nước bùa rơi xuống trên phần mộ.

Cũng không biết vì cái gì, chung quanh lại đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh. Thổi đến lạnh cả sống lưng.

Cháu trai nhà Cố kia rõ ràng bắt đầu có chút sợ, nhìn chung quanh.

Ngụy Thời nhìn mà trong lòng âm thầm bật cười.

Cụ già Cố gia gọi con trai, cháu trai mình lại đây, bắt đầu quật mộ phần, con cụ phun một ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, nói với cha hắn, “Ba, quật thật à?” Cụ già trừng mắt nhìn hắn, “Kêu mi làm việc thì mi làm đi, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, mau làm nhanh lên.” Con của cụ bị cha mình mắng trước mặt nhiều người như vậy, nhất thời có chút ngượng ngùng, cắm đầu đào đất lên.

Lúc ba người đàn ông làm việc, người con dâu ở ngay tại bên cạnh hoá vàng mã, vừa đốt vừa xin lỗi tổ tiên.

Cứ một cuốc một xẻng xúc hết một tiếng đồng hồ, rốt cục thấy được cái quan tài.

Ngụy Thời kêu dừng.

Ba người ném cuốc, xẻng trong tay qua bên cạnh, từ trong hố nhảy ra ngoài, Ngụy Thời lấy ra một tấm phù, bập một tiếng, dán ngay trên nắp quan tài, lúc này mới nói với cụ già nhà Cố, “Tốt lắm, có thể khai quan.”

Cụ già gọi con trai bắt đầu làm.

Về phần thằng cháu trai nọ, đã sợ đến đứng thành một cục như mẹ nó.

Quan tài bị cạy mở, bởi vì niên đại quá lâu, quan tài cũng sớm đã mục nát, thêm nữa là làm việc trong đêm, không có ánh sáng chiếu, quan tài bị đập thủng một lỗ, khiến cụ già quỳ gối xuống bên cạnh, dập đầu vài cái. Ngụy Thời cũng không để bọn họ mở toan quan tài ra, mà chỉ để hở một lỗ chừng một thước vuông, loáng thoáng có thể thấy được xương cốt bên trong, còn có cả chiếc giày vải màu đen treo lơ lửng trên đầu xương, muốn rơi cũng rơi không được.

Ngụy Thời giao một bao vải trắng cho cụ già Cố gia.

Bên trong vải trắng chính là phần xương của nửa cánh tay còn lại của lão quỷ kia.

Cụ nhà Cố đi tới, hai tay cung kính nâng bao vải trắng kia, đặt nó vào trong quan tài, Ngụy Thời nhìn thấy tay cụ có chút run rẩy, xem ra mặc kệ cụ già nhà Cố bề ngoài có bình tĩnh thế nào thì trên thực tế trong lòng vẫn cực kỳ sợ hãi. Nhưng mà cũng đúng thôi, người sống có bao giờ mà không sợ những chuyện như thế này.

Cho dù là Ngụy Thời, cũng là sợ.

Thậm chí càng tiếp xúc âm thế, càng biết việc âm thế, lại càng sợ.

Cụ già nhà Cố cẩn thận bỏ bọc vải trắng vào trong quan tài xong, đặt kỹ xong, cụ như trút được gánh nặng mà đứng lên, lại dẫn người trong nhà  dập đầu trước mộ phần một lần nữa, Ngụy Thời để cho bọn họ đậy nắp quan tài lại, sau đó sẽ là lấp đất, cúng bái hành lễ kết thúc, thì mọi chuyện sẽ coi như xong.

Đến lúc cụ già nhà Cố cùng con cụ đóng nắp quan tài lại, thì hết thảy mọi chuyện vẫn đang thuận lợi.

Trong lòng Ngụy Thời cũng thoải mái một chút.

Nhưng mà, quan tài được đóng nắp lại nọ lại đột nhiên rầm một tiếng, tự mình bật ra, cụ già nhà Cố gia sợ tới mức lui về sau một bước, dưới chân vấp phải cái gì đó mà ngã ngồi trên mặt đất, con của cụ cũng sợ hãi khủng khiếp, hét lên “Má ơi”, mà cậu cháu trai càng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bị mẹ nó ôm lấy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Ngụy Thời nhíu mày, lúc ấy năng lực thấy quỷ của anh lúc linh lúc không, bây giờ chắc là không có phát huy tác dụng, đưa mắt nhìn lại, chung quanh trong rừng ngoại trừ bóng cây, thì không nhìn bất kỳ quỷ hồn nào, nên cũng không rõ lắm rốt cuộc là nguyên nhân gì mà hợp táng lại thất bại.

Anh đi qua, cầm trản đèn lồng giấy trắng từ trên nhánh cây xuống, sau đó lấy ra tấm  “phù vấn thân” nọ, đưa tới trên ngọn nến đốt, phù vấn thân toát ra khói đặc cuồn cuộn, Ngụy Thời ném phù vấn thân vào trong quan tài, đợi  chốc lát, rồi để cụ già nhà Cố đóng nắp quan tài lại lần nữa.

Con trai cụ Cố sợ hãi, lại bị vợ hắn kéo qua thì thầm vào tai, liền không nguyện ý làm nữa, mà muốn trở về, bị cụ già Cố giận dữ trừng mắt nhìn vài lần, không lay chuyển được cha già, đành phải đi tới bên quan tài, hai tay run rẩy cực kỳ, cùng cụ nhà Cố mỗi người một bên, bắt đầu đóng nắp quan tài lại, nhưng mà lần này, mặc kệ cố gắng dùng sức như thế nào, thì chết sống cũng không nâng nổi cái nắp kia,  thật giống như có thứ gì đó nặng ngàn cân đè lên nó vậy.

Con trai cụ Cố thật sự không chịu nổi áp lực này, từ trong hố nhảy ra ngoài.

Hắn nói với cụ già, “Ba, như vậy không được, con nghĩ là chúng ta vẫn nên dừng…”

Cụ nhà Cố quay đầu lại nhìn Ngụy Thời, “Thầy à, cậu xem…”

Lúc bọn họ nói chuyện, Ngụy Thời đã ngồi xổm bên quan tài, anh trực tiếp vươn tay vào trong quan tài, lấy bao vải trắng kia ra, lúc này mới ngẩng đầu lên nói với cụ già nhà Cố, “Bác, bác có từng nghe các cụ nói qua, cha bác còn có thê thất khác hay không?”

Ngoại trừ cái này, Ngụy Thời thật sự nghĩ không ra còn có nguyên nhân gì khác.
Bình Luận (0)
Comment