Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 269

Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

Ngụy Thời khiến Ứng Duy Đình gọi cả ban cảnh sát đến đây, để cho bọn họ cạy nền xi măng trước cao ốc Hoàn Vũ ra rồi cẩn thận tìm dưới đất, coi có mấy thứ giống như gạo này nọ nằm trong đất hay không. Vì phòng ngừa chuyện cạy lung tung khiến cho mặt đất lộn xộn dẫn tới không tìm được đồ, Ngụy Thời chỉ huy Ứng Duy Đình phái mấy cảnh sát giỏi giang tháo vát tới, đào theo “mũi tên” dưới dạng núi giả dọc ra bên ngoài.

Ứng Duy Đình lo lắng đi tới đi lui.

Để Ngụy Thời tùy ý chỉ huy thủ hạ của mình như vậy, hắn cũng cần gánh chịu trách nhiệm thật lớn, nếu để xảy ra chuyện như tối hôm qua, chẳng những tiền đồ hắn hủy hết, chỉ sợ còn phải nhận trừng phạt trong nội bộ. Đương nhiên, những điều này đều là thứ yếu, chủ yếu vẫn là mạng người quan trọng.

Một tay Ứng Duy Đình đầy mồ hôi lạnh, kết quả điều tra sự cố đã có, cũng đã nghĩ xong lời giải thích bề mặt với bên ngoài, nhưng mà, chuyện này không thể cứ giải thích qua loa là được, vẫn cần phải tìm người chịu trách nhiệm, hiện tại Ngụy Thời còn có giáo sư Tống nói cho hắn biết, bệnh viện số 3 căn bản không nên xây ở đây, nơi này vốn là chỗ tà ma không bình thường, sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện, nói cách khác, đừng nghĩ tìm được người chịu trách nhiệm, trước khi chuyện xảy ra, chỉ sợ ngay cả thi cốt người cũng không tìm được.

Nghĩ đến đây, Ứng Duy Đình càng thêm phiền não.

Kỳ thật bản lĩnh hắn không lớn, nhưng là dựa vào quen biết rộng, gia thế sâu, Ngụy Thời cho rằng hắn xuất thân từ Mao Sơn chính tông, điểm này kỳ thật cũng không đúng lắm, chính xác mà nói, ông nội hắn mới là truyền nhân của Mao Sơn chính tông, ông nội hắn là một là một người rất có bản lĩnh, kết nhiều thiện duyên, biết rất nhiều người, những người đó gặp chuyện gì cũng sẽ tìm đến ông nội hắn.

Từ nhỏ Ứng Duy Đình đi theo bên người ông nội, nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người có quyền có thế, đến khóc cầu trước mặt ông nội hắn, làm hắn cảm thấy rất kiêu ngạo, rất tự hào, đồng thời, trong lòng cũng cực kỳ hâm mộ, nghĩ có một ngày, cũng muốn giống như ông nội. Nhưng tiếc thay, hắn không có thiên phú trong đạo thuật như ông nội hắn, chỉ học được chút da lông hù người, ngược lại học được đến bảy tám phần bộ dáng tiên phong đạo cốt, thế ngoại cao nhân của ông, đồng thời, tu hành quanh năm suốt tháng, cũng tẩy được một ít khí bẩn trong thân thể ra ngoài, điều này cũng là nguyên nhân vì sao Ngụy Thời nghe thấy giọng nói của hắn không giống với người bình thường.

Về sau lớn lên, dựa vào quan hệ và sức ảnh hưởng của ông nội, Ứng Duy Đình thuận lợi đủ đường, người khác thấy hắn cũng muốn phải gọi một tiếng “Sư phụ” hoặc là “Đại sư”.

Chẳng qua, Ứng Duy Đình vẫn là có chút chột dạ, cho nên lúc Ngụy Thời hỏi, hắn chỉ có thể giả điếc cho qua. Tuy rằng Ứng Duy Đình không có bản lãnh gì thật sự, nhưng nếu nói hắn có chỗ tốt gì, thì phải là kiến thức rộng, quen biết cũng rộng, còn có một chút, hắn lớn lên bên người ông nội mình, mắt nhìn người vẫn có, đồng thời, hắn rất tự biết bản thân mình, chuyện mình làm không được, hắn sẽ thả ra để cho người khác làm, chỉ cần kết quả tốt, hắn vẫn có thể để công lao dưới tên mình.

Lúc này đây, cũng giống như vậy.

Khi hắn từ miệng Ngụy Thời trong nghe được cái tên Từ lão tam nghe nhiều đến thuộc này, hắn chỉ biết, người trước mắt này chính là cọng rơm cứu mạng hắn lần này, chỉ cần hắn có thể giải quyết mọi chuyện chu toàn, sau khi trở về, nếu bàn công thì chính mình nhất định được  phần thưởng, thăng một cấp thậm chí thăng hai cấp, lập công hạng nhất không nói chơi, càng tốt hơn nữa là người này không phải là người bên trong ngành, nói cách khác, công lao lần này hoàn toàn có thể thuộc về mình.

Vì tính toán như thế, hắn mới không để ý Lý Đại Dân phản đối, khăng khăng cố chấp ủng hộ Ngụy Thời.

Ứng Duy Đình nhìn Ngụy Thời, trong lòng bồn chồn, cậu ngàn vạn lần phải cố gắng lên, tiền đồ của tôi nằm ngay trên tay cậu đó.

Ngụy Thời đang bề bộn bên kia cũng không quan tâm đến những suy nghĩ vòng vo mấy bận trong đầu Ứng Duy Đình.

Mười mấy cảnh sát dụng cụ cầm khai quật chuyên nghiệp, chỉ trong nửa tiếng đã cạy được một mảng lớn, đảo tầng đất phía dưới, không tìm được thứ Ngụy Thời nói, Ngụy Thời quỳ một gối trên mặt đất, tay cẩn thận xem từng chút một đống đất bên cạnh.

Không có, vẫn không có, Ngụy Thời nghi hoặc nhìn đống đất, không nên nha.

Anh dùng cái tay bẩn bẩn dính đầy đất sờ sờ cằm, trên cái cằm trắng nõn hiện, đột nhiên, Ngụy Thời nhìn thấy một cảnh sát đứng nghiêng ở phía trước anh đào được một đống đất, cảnh sát nọ dùng tay lục lọi một hồi, tìm một chút phát hiện không có thứ mình muốn liền bưng đất  lên, định ném qua đống đất kia, Ngụy Thời nhanh chóng hô một tiếng, “Chờ một chút.”

Cảnh sát ngừng động tác lại, Ngụy Thời chạy tới.

Anh ngồi xổm xuống, tay bốc lấy một thứ đen đen nhìn qua không mấy bắt mắt trên đống đất xuống, đặt ở trước mắt nhìn kỹ càng, còn dùng mũi cẩn thận ngửi lấy, lần này anh không dám dùng miệng nếm, sợ có độc. Xem xong rồi, ngửi xong rồi, ngón tay dùng sức, thứ màu đen đó liền biến thành bột phấn, hai ngón tay chà chà một chút, bột phấn liền rớt xuống dưới, chỉ còn sót lại một chút ở đầu ngón tay.

Người phá hư “Cung sát cục” này thật đúng là dụng tâm cực khổ, sợ bị người phát hiện, nên ngâm gạo trong nước mực, nhuộm thành màu đen, khó trách làm sao tìm mãi mà không thấy.

Nhưng mà, cuối cùng vẫn bị Ngụy Thời phát hiện ra.

Ngụy Thời gọi một tiếng, gọi người tập trung khối đất này, anhchỉ vào đường đất phát hiện ra gạo đen hồi nãy kia, để cho bọn họ tiếp tục đào theo đường ấy, có mục tiêu rõ ràng, tình huống sau đó đã khá lên nhiều, cảnh sát liên tiếp đào ra gạo đen, bỏ vào chén nhỏ Ngụy Thời đặt ở trước mặt.

Ngụy Thời giống như tên ăn xin ở ven đường xin cơm, ngồi xổm nơi đó, chờ bọn họ đưa “gạo” tới cửa.

Ứng Duy Đình đứng ở bên cạnh anh, chỉ vào chén, hỏi, “Đây là gạo?”

Ngụy Thời gật đầu.

Vẻ mặt Ứng Duy Đình tò mò, “Chôn dưới mặt đất lâu như thế, vậy mà cũng không phân hủy?”

Cao ốc Hoa Vũ không phải mới xây xong một hai năm mà đã có mười mấy năm tuổi rồi.

Ngụy Thời cúi đầu nói, “Được ngâm trong mỡ người chết, đúng rồi, ” Ngụy Thời ngẩng đầu, “Nếu anh có biện pháp, có thể tra ra nhân viên thi công năm đó xây dựng quảng trường này, mấy thứ này nhất định là một trong những người họ trà trộn mang vào.”

Ứng Duy Đình cảm thấy có lý, gọi Lý Đại Dân cách đó không xa lại đây, hai người kề tai thì thầm, sau đó Lý Đại Dân rời đi trước, Ứng Duy Đình nói với Ngụy Thời “Lý Đại Dân đi điều tra rồi, phương diện này phạm vi công việc của anh ta.”

Ngụy Thời gật đầu.

Cảnh sát đào nền xi măng được khoảng chu vi nửa thước rộng, hai mươi thước dài, mãi đến khi đụng phải đường ống chôn ở đầu kia thì mới ngừng lại được. Lớp đất bên dưới thiếu chút nữa phải dùng kính lúp mà tìm, lấy ra gần hết gạo đen nằm lẫn lộn trong đất rồi, đều đổ vào trong chén nhỏ. Rõ ràng, cái đường gạo này là hướng về bệnh viện số 3 ở phía đối diện. Mà đường ống kia, sau khi điều tra, cũng là ống dẫn nước thông với bệnh viện số 3 g.

Ngụy Thời để Ứng Duy Đình gọi mọi người ngừng lại nghỉ ngơi.

Bản thân mình lại bưng cái chén nhỏ kia, đi về hướng núi giả, Ứng Duy Đình ở sau lưng của anh hô một tiếng, “Cậu cẩn thận một chút đấy.” Ngụy Thời dùng tay ra vẻ không có việc gì, Ứng Duy Đình này cũng không phải người xấu, Ngụy Thời nghĩ thầm rằng. Người chợt nhoáng lên, chui vào núi giả.

Khi xưa lúc thiết kế, núi giả này được thiết kế thành nơi người ta có thể vào nghỉ ngơi, cho nên bên trong trồng nhiều hoa cỏ, có cả băng ghế dài, còn có suối phun theo thời điểm, rất thích hợp làm nơi dừng chân nghỉ mệt, hòa hợp tác dụng trấn tà lẫn nghỉ ngơi làm một, giáo sư Tống thiết kế cái “Cung sát cục” này, thật đúng là một nhân tài, Ngụy Thời cảm thán một câu.

Nhưng mà, hiện tại nơi này đã sớm bị ngòi nổ phá hư hết một nửa, khắp nơi lộn xộn, hoa cỏ bị tàn phá làm tăng thêm một chút thê lương, những thứ này đối Ngụy Thời mà nói, không có ảnh hưởng chút nào cả, anh đứng ở đằng kia, yên lặng tập trung suy nghĩ, cầm chén bên trong có chứa gạo đen hắt đi bốn phía, gạo đen rơi xuống mặt đất rồi giống như lò xo nhảy dựng lên, cũng không biết Ngụy Thời làm phép thuật gì, mấy trăm hạt gạo nhảy bình bịch, giống như thỏ, chậm rãi hội tụ lại một chỗ.

Ngụy Thời cẩn thận bước qua, chính là nơi này.

Anh hướng ra ngoài gọi người, để Ứng Duy Đình phái hai người vào. Những chuyện lao động như thế này, đương nhiên nếu có thể giao cho những người khác thì nên giao cho những người khác, Ngụy Thời để hai người cảnh sát đào chỗ gạo đen tập trung lại, hai cảnh sát tay chân lanh lẹ, chỉ chốc lát sau đã đào được một cái hố sâu.

Đào đào, xẻng sắt đụng phải một thứ gì đó cưng cứng.

Là một cái bình thiết dày đậy kín. Trên mặt bình dùng thuốc đỏ vẽ chằng chịt những ký hiệu, trải qua lâu như vậy, thuốc đỏ không biết phải là vì ô xy hóa hay không mà chuyển sang màu đỏ đen, nhưng mà, sau khi Ngụy Thời ngửi được mùi hôi thối, liền hiểu được không phải màu thuốc bị không khí gây ô-xy hoá, mà vốn màu thuốc là đỏ đen, vì thuốc này chính là máu người.

Ngụy Thời thật cẩn thận mở cái bình được đậy kín kia.

Một mùi hôi tanh tưởi nồng nặc truyền đến, thiếu chút nữa làm Ngụy Thời dày đặc “kinh nghiệm sa trường” hôn mê bất tỉnh. Chờ mùi hôi tán đi một ít, Ngụy Thời bịt cái mũi nhìn vào bên trong bình, có một cái xác rắn đang nửa phân hủy. Người bày ra cục này, chính là muốn dùng súc vật làm thông đường tu tiên. Thông thường, dưới những tình huống như thế này, dùng đều là hoàng tiên, cũng chính là chồn, hồ tiên, cũng chính là hồ ly, nhím, rắn, rùa linh tinh, nhất là rắn được dùng nhiều nhất, bởi vì rắn tu tiên lâu, sức mạnh càng lớn, hơn nữa rắn đến mùa đông sẽ ngủ, sống cũng lâu, nếu như không có ngoại lực mạnh mẽ gây hại, thì có thể dùng trong thời gian rất dài.

Nhưng mà, Ngụy Thời nhìn một chút, cảm thấy con rắn này trước khi vào bình thì đã bị giết chết.

Người bày cục, không phải muốn kéo dài cục, mà là muốn cho cục mau chóng phát huy tác dụng, trên thực tế, gã cũng đã thành công.

Dùng gạo đen dẫn âm khí dưới nền đất trong bệnh viện số 3 lại đây, lại dùng bình thiết có rắn bên trong làm ngòi nổ, chậm rãi ăn mòn phá hư “cung sát cục”, qua năm rộng tháng, gã thật sự đạt thành mục đích, dụng tâm không thể nói là không ngoan độc, thâm sâu.

Sau khi phá cục này, chính là tu bổ “cung sát cục” một lần nữa.

Công việc sau đó cũng không phức tạp, lại có nhân vật nắm quyền Ứng Duy Đình ở đó, tiến độ công trình so với hồi có giáo sư Tống còn nhanh hơn nhiều lần, không đến nửa ngày, dựa theo những gì Ngụy Thời chỉ điểm, đem “tên” gắn lại trên “cung”, “cung sát cục” lại một lần nữa phát huy tác dụng.

Lúc này, bóng đêm đã sớm buông xuống.

Sương đêm bao phủ, bệnh viện số 3 phía đối diện tối đen không tiếng động, Ngụy Thời giương mắt nhìn, âm khí trên không bệnh viện che lấp mặt trời tụ thành mây đen đã tại chậm rãi tán đi, áp lực khiến người hít thở không thông cũng giảm bớt đi rất nhiều, cảnh sát còn đang canh giữ nơi đó, giữa ban đêm yên tĩnh phát ra một ít thanh âm rất nhỏ.

Ngụy Thời quay đầu nhìn thoáng qua Ứng Duy Đình đi theo bên cạnh, vẻ mặt như trút được gánh nặng nói, “Bây giờ chúng ta đi bệnh viện.”

Ứng Duy Đình giật mình nhìn anh, “Bây giờ, không cần chờ một chút? Tôi cảm thấy bên trong bệnh viện này vẫn rất nguy hiểm.”

Hắn tuy rằng bản lĩnh không cao, thế nhưng được thấm nhuần quanh năm suốt tháng, cũng ít nhiều có thể cảm giác được một chút gì đó.

Ngụy Thời chậm rãi nói, “Xong sớm tốt sớm. Trong nhà còn có người (chồng) chờ tôi trở về.”
Bình Luận (0)
Comment