Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 60

Ngụy Ninh ngây ngốc chốc lát rồi lắc đầu thật mạnh một cái, cảm thấy không nên tự mình dọa mình.

“Ngụy Tích” ở cạnh nhìn anh ngẩn người, rồi lại lắc đầu, tay cầm thìa run rẩy làm canh sánh hết ra ngoài, biểu tình phong phú đến mức cậu cũng phải nhìn vào màn hình tivi theo. Lúc này người phụ nữ kia đã bị lôi đi chỉ nhìn được thoáng qua, nhưng mà “Ngụy Tích” liếc mắt một cái vẫn thấy được cô ta.

Ở hiện trường có rất nhiều người, dương khí mạnh, mấy con quỷ đó sớm bị dương khí đuổi đi nhưng người phụ nữ này khiến “Ngụy Tích” cảm thấy có chút nguy hiểm.

Ánh mắt cậu trầm xuống, quay đầu nhìn Ngụy Ninh, bị cô ta dọa sao?

Ăn cơm xong, Ngụy Ninh lấy cái bài vị nhỏ trên cổ xuống đưa cho “Ngụy Tích” rồi cùng “Ngụy Tích” vào nhà bếp xem cậu hoạt huyết, đến giờ anh vẫn chưa hỏi “Ngụy Tích” làm vậy để làm gì, chẳng lẽ để cậu có thể tự do hoạt động ở dương thế?

Bài vị nhỏ được nhuốm máu gà, tốc độ hấp thu máu nhanh hơn trước kia nhiều, đây không phải là ảo giác của Ngụy Ninh. Trước kia phải mất mười phút mới hấp thụ hết, giờ chỉ cần năm phút là xong.

Tốc độ càng lúc càng nhanh có phải là pháp lực càng ngay càng mạnh không?

Ngụy Ninh thắc mắc liền hỏi, “Ngụy Tích” xòe bàn tay ra, máu gà như nước chảy vào lòng bàn tay cậu, mà máu ở cái bài vị nhỏ kia cũng không ngừng chuyển động, “Ngụy Tích” ngẩng đầu, nhìn Ngụy Ninh một cái rồi đáp: “Phải.”

Ngụy Ninh nghe xong tâm tình có chút phức tạp.

Đêm đến, Ngụy Ninh lại mơ mình bị vô số ác quỷ đuổi giết, không thể không chạy đến trước bờ vực, thấy những con quỷ đó ngày càng đến gần lòng anh rối rắm, nhắm mắt đánh liều nhảy xuống, đang lúc hét thảm một tiếng thì giật mình tỉnh dậy.

“Ngụy Tích” nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của anh lập tức xuất hiện trong phòng ngủ, Ngụy Ninh vừa mở mắt đã thấy “Ngụy Tích” nổi giữa không trung đang cúi đầu nhìn mình thì hét thêm tiếng nữa, tay run run chỉ vào mặt đất: “Cậu đứng đó cho tôi, đứng xuống, mau xuống.”

“Ngụy Tích” rất nghe lời ngay giây tiếp theo đã đứng ở chỗ mà Ngụy Ninh chỉ: “Ngại quá, dọa anh rồi. Vừa rồi anh gặp ác mộng sao? Em nghe thấy anh thét lớn thế nên em…”

Ngụy Ninh nhìn bên ngoài trời cũng gần sáng, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ anh thức dậy, dù sao bây giờ muốn ngủ cũng không ngủ được nữa nên anh cứ vậy rời giường. Trên người anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ, “Ngụy Tích” đứng cạnh ánh mắt như dính vào người anh, chỉ thiếu nước nhảy bổ lên mà thôi. Gương mặt dễ nhìn mang khí chất như thủy tiên mà lại bày ra biểu tình hạ lưu đáng khinh như vậy đúng là phí của trời.

Ngụy Ninh vừa chịu kinh hách giờ lại bị thị gian, thẹn quá hóa giận, chỉ vào cửa: “Cút ra ngoài cho anh.”

Thế là “Ngụy Tích” lưu luyến nhìn lần cuối rồi “lăn” ra ngoài.

Đợi Ngụy Ninh mặc quần áo, chuẩn bị xong hết mọi thứ, tâm bình khí hòa rồi mới đến phòng khách, “Ngụy Tích” đoan chính ngồi trên ghế salon gõ notebook, không biết đang làm gì, từ khi cậu mê mẩn máy tính thì sự chú ý vốn đặt lên người Ngụy Ninh đã dời một phần sang máy tính. Đối với việc này Ngụy Ninh thấy may mắn vô cùng, trực tiếp cho “Ngụy Tích” chiếc notebook kia còn mình thì lấy cái máy cũ dùng tạm.

Dù sao anh cũng không phải dân IT, máy tính bàn cũng đủ dùng rồi.

Ngụy Ninh ngáp, ngồi xuống ghế salon nhìn “Ngụy Tích” ở bên cạnh, đột nhiên muốn xem “Ngụy Tích” làm gì trên mạng, anh lặng lẽ ngồi gần vào, mắt liếc vào màn hình, màn hình hơi lóa không nhìn rõ, chỉ thấy một trang web màu sắc sặc sỡ, dường như “Ngụy Tích” đang trả lời thư của ai đó.

Ngụy Ninh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không khắc chế được lòng hiếu kỳ, lại ngồi gần “Ngụy Tích” thêm một chút, ngay lúc anh vừa ngó đầu sang định nhìn xem thư “Ngụy Tích” nhận được là gì thì “Ngụy Tích” đột nhiên quay đầu lại, “——” mặt như không còn gì để nói mà nhìn anh.

Dưới ánh mắt của “Ngụy Tích”, Ngụy Ninh xấu hổ sờ sờ mũi, tự giác quay về chỗ, ho khan một tiếng: “Nhìn chút thôi mà, cũng có mất gì đâu.”

Câu trả lời của “Ngụy Tích” là trực tiếp tắt máy tính, đứng dậy đi vào nhà bếp.

Trong lòng Ngụy Ninh ngứa ngáy như bị mèo cào, càng không cho lại càng muốn nhìn, con người đều có lúc không biết xấu hổ, giờ anh đang trong trạng thái “không biết xấu hổ” đấy. Nhưng mà nghĩ đến đối phương là quỷ, dù không ở trước mắt cũng biết nhất cử nhất động, anh không có gan mở chiếc máy tính kia ra, không biết là ai trò chuyện với “Ngụy Tích” trên mạng, nếu người đó biết kẻ đang nói chuyện với anh ta không phải người mà là quỷ thì sẽ có phản ứng thế nào.

Trước kia có một câu cách ngôn: bạn sẽ không biết kẻ ngồi ở đầu kia máy tính nói chuyện với bạn là một con chó. Giờ có thêm câu nữa: Rất nhiều lúc chúng ta không biết được người ở bên kia máy tính nói chuyện với chúng ta rốt cuộc là người, là chó, hay là quỷ. Nghĩ như vậy, một loạt số QQ trong danh sách của mình cũng nên xóa bớt.

Ăn cơm xong Ngụy Ninh liền vội đi làm, người trên đường mang vẻ mặt ủ rũ, cũng vội vàng như anh. Đến công ty chợt nghe thấy mọi người nói về vụ tai nạn đêm qua, Lưu Toàn và Triệu Cương vì có mặt ở hiện trường mà thành trung tâm của mọi người, bị bọn họ quây thành một vòng, Lưu Toàn khoa chân múa tay vui sướng kể lại chuyện mạo hiểm tối qua, đương nhiên trọng điểm vẫn là giác quan thứ sáu thần sầu của Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh vừa bước vào công ty đã bị mọi người quây lại làm tâm tình của anh đặc biệt buồn bực.

Người khác hỏi, anh đành phải nói là giác quan thứ sau, chứ không thì biết nói sao? Chẳng lẽ cứ trực tiếp nói mình nhìn thấy quỷ? Không dọa người mới là lạ.

Đợi đến giờ vào làm mọi người đều tản ra, lúc này Ngụy Ninh mới thấy thoải mái.

Chuyện này khiến Ngụy Ninh thành một truyền kỳ, mỗi ngày đều có người đến hỏi anh về chuyện đó khiến anh nhức đầu không thôi. Vốn dĩ mọi người cũng sẽ không quan tâm đến vậy, nhưng mà trong số người chết lại có phú hào giàu nhất thành phố B, chỉ vậy thôi cũng xuất hiện đủ loại tin đồn kì quái khiến Ngụy Ninh trợn mắt há mồm. Cũng có người nói là báo ứng, La Thế Văn dùng thủ đoạn không sạch sẽ làm giàu nên mới rơi vào kết cục này.

Đề tài hai ngày nay đều là về chuyện này.

Ngụy Ninh cũng nghe đủ loại tin tức trái chiều, nói là chuyện điều tra không thuận lợi vì camera theo dõi ở đoạn đường ấy có vấn đề không quay lại cảnh lúc đó, hơn nữa hiện trường cũng không có gì bất thường, không có người vượt quá tốc độ, cứ như mấy người lái xe kia bị quỷ dẫn đường làm cho đâm vào nhau vậy, muốn kiếm một người chịu trách nhiệm cũng không được.

Lại còn có tin nhảm đường An Giang không sạch sẽ nhiều lái xe đi qua đều bắt gặp chuyện lạ khiến người dân hoảng sợ, lái xe cũng không dám đi đường đấy mà chuyển sang đường vòng, việc này gây ảnh hưởng quá lớn đến xã hội nên nhất định phải có lời giải thích rõ ràng.

Ngày thứ ba, lúc Ngụy Ninh đến công ty đã thấy hai người mặc cảnh phục nói muốn gặp ba người bọn họ nói chuyện.

Ba người Ngụy Ninh, Lưu Toàn và Triệu Cương bị mời đến phòng họp ngay trước mắt mọi người, dẫn đầu là một người cảnh sát có gương mặt cương nghị mang theo nét chính khí, còn an ủi ba người họ: “Các anh đừng khẩn trương, chúng tôi đến đây chỉ để làm rõ tình hình, chúng tôi muốn hỏi chuyện xảy ra lúc các anh đi qua đường An Giang, chuyện đêm đó các anh kể lại một lượt, càng chi tiết càng tốt.”

Việc này liền giao cho người ăn nói giỏi nhất trong ba người – Lưu Toàn kể lại.

Lưu Toàn thuật lại sự việc đêm đó một lần, đương nhiên lúc này không dám thêm mắm dặm muối mà ăn ngay nói thật, khi hắn kể đến đoạn Ngụy Ninh khẩn cấp giẫm phanh người cảnh sát với gương mặt cương nghị kia lại liếc mắt nhìn Ngụy Ninh một cái.

Kể xong mọi việc không còn bổ sung gì nữa, hai người cảnh sát đứng dậy rời đi.

Thật ra Ngụy Ninh còn muốn hỏi xem người đàn bà điên bị cảnh sát tra hỏi ấy hiện đang ở đâu? Nhưng dĩ nhiên anh không hỏi, chuyện này nếu tránh được thì tránh kịch liệt, không nên vì chút nghi hoặc của bản thân mà khiến mình vướng vào, làm cảnh sát hoài nghi thì phiền phức lắm.

Cảnh sát đi rồi ba người Ngụy Ninh lại thành đối tượng bị vây quanh.

Đến lúc tan tầm, Ngụy Ninh đi theo dòng người ra ngoài, lúc ra đến cổng chính anh liền thấy người phụ nữ ấy đứng ở bên đường nhìn sang, tóc tai bù xù, điên điên khùng khùng, quần áo rách trái rách phải lộ cả da thịt ra ngoài, người xung quanh thấy cô ta đều bịt mũi tránh xa.

Đôi mắt của cô ta đen sẫm, nhìn chằm chằm Ngụy Ninh, vẫn nhìn, luôn nhìn.

Ngụy Ninh bị cô ta nhìn chăm chú đến mức da đầu run lên, nếu như nói đêm qua vẫn có chút nghi ngờ về việc cô ta theo dõi anh thì hiện tại không cần nghi ngờ nữa, anh vô duyên vô cớ bị người phụ nữ điên khùng này theo dõi.

Lúc này, cô ta há miệng ra tối om, không biết đang nói cái gì.

Ngụy Ninh nghe không rõ lắm nhưng cũng biết cô ta không nói được cái gì tốt, anh muốn ngồi xe phải đi về phía đó, người phụ nữ ấy vẫn nhìn chằm chằm vào anh, đợi lúc Ngụy Ninh đi qua người cô ta, âm thanh trong miệng cô ta càng ngày càng lớn, càng ngày càng thê lương, âm thanh cứ như yết hầu bị xé rách: “….. hãy chết đi, nhưng con trai đừng đi chết…”

Ngụy Ninh nghe mà nổi da gà, những lời này anh từng nghe rồi, là nghe từ miệng Ngụy Tam Thẩm.

Anh đứng cách người phụ nữ đó không xa, cũng nhìn chằm chằm ngược lại, người phụ nữ này có quan hệ gì với Ngụy Tam thẩm? Sao cô ta lại nói giống y hệt? Sao lại đi theo anh? Trong lòng Ngụy Ninh lập tức nảy lên vài câu hỏi.

Người phụ nữ ấy nhếch môi phá lên cười, cười như điên, tất cả mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt chán ghét pha chút sợ hãi nhìn cô ta, còn có mấy người chỉ trỏ mắng cô ta “không biết trốn khỏi viện nào mà chạy ra đây.”, “thần kinh, sao 110 còn chưa đến bắt cô ta đi.”

Người phụ nữ ấy vẫn dùng âm thanh oán động mà nguyền rủa, Ngụy Ninh không dám nghe nữa vội chạy lên xe, sau khi chen chúc trong đám đông, nhẹ nhàng thở phào một cái anh mới phát hiện ra lòng bàn tay mình toàn mồ hôi lạnh. Người phụ nữ kia còn đáng sợ hơn Ngụy Tam thẩm nhiều, Ngụy tam thẩm không ác độc như vậy, cũng không sai khiến được quỷ.

Ngụy Ninh vừa về đến nhà, việc đầu tiên chính là gọi điện về nhà.

Mất một lúc lâu Ngụy Thời mới bắt máy, bầu không khí ở đầu dây bên kia có vẻ cổ quái, Ngụy Thời bảo anh chờ một lát, phải mất một lúc lâu sau Ngụy Thời mới hạ giọng nói: “Chuyện gì vậy?”

Ngụy Ninh nhíu mày: “Bên mày lại có chuyện gì à?”

Ngụy Thời “hê hê” cười hai tiếng: “Không phải chuyện lớn gì, nhưng chuyện nhỏ thì có vài chuyện, thôn Ngụy chúng ta sợ là lại có một cuộc âm hôn nữa.”

Ngụy Ninh nghe thế giọng lập tức cao lên, bỏ qua chuyện của mình: “Lại có? Lần này là thế nào?”

Ngụy Thời nói: “Chinh là Trần Dương, hôn lễ định sau khi qua tiết Trung Nguyên sẽ tiến hành.”

Tiết Trung Nguyên chính là cách gọi khác của “quỷ tiết”.

Ngụy Ninh “A” một tiếng, không ngờ là Trần Dương, bình thường thôn Ngụy kết âm hôn đều tìm người trong thôn Ngụy, rất ít khi tìm người ở ngoài, không biết sao Trần Dương lại dính vào chuyện này, nhưng mà bây giờ không phải lúc quan tâm chuyện này, Ngụy Ninh đem chuyện lạ đêm qua và hôm nay kể cho Ngụy Thời, muốn Ngụy Thời xem giúp xem rốt cuộc là có chuyện gì, trọng điểm là người phụ nữ kia có giọng nói giống hệt Ngụy Tam thẩm.

Ngụy Thời ở đầu dây bên kia suy nghĩ cả nửa ngày: “Tôi hiểu một chút nhưng mà còn chưa chắc chắn, gần đây tôi cũng khá bận, trên người Trần Dương xảy ra chút việc, tôi thật sự không bỏ nổi nếu không trực tiếp đến thành phố B thì chuyện sẽ khá hơn.”

Ngụy Ninh kỳ quái hỏi: “Không phải là chuyện âm hôn sao? Còn chuyện gì nữa.”

Ngụy Thời ấp úng nửa ngày vẫn không nói được câu nào, cuối cùng dưới sự truy hỏi của Ngụy Ninh cuối cùng cũng nói ra chân tướng: “Là trước đây Trần Dương đánh cược với người ta đến bãi tha ma ngủ cả một đêm, cuối cùng mang bầu một âm thai…”

Ngụy Ninh sửng sốt nửa ngày sau đó cười lớn, chuyện này thật nực cười.

Đợi anh cười xong Ngụy Thời ở bên kia mới nói: “Lúc Trần Dương cử hành âm hôn anh có muốn về xem không? Thuận tiện chúng ta bàn lại chuyện xảy ra lần trước, tôi vẫn cứ cảm thấy chuyện này vẫn chưa xong, ở phía anh lại xảy ra nhiều chuyện, chi bằng quay về tránh một chút.”

Đến nghĩ Ngụy Ninh cũng không buồn nghĩ trực tiếp cự tuyệt luôn, không có chuyện lớn anh sẽ không về thôn Ngụy, chịu kinh hách một lần còn chưa đủ sao, hiện tại vẫn còn di chứng suốt ngày lắc lư trước mắt kìa…

Ngụy Thời cũng không miễn cưỡng, hai người tùy tiện nói vài câu rồi cúp máy.

Ngụy Ninh buông điện thoại, quay người lại liền thấy “Ngụy Tích” đứng ở sau lưng mình, không biết đã đứng bao lâu, phỏng chừng từ lúc anh gọi cho Ngụy thời cậu đã ở đó nghe lén. Ánh mắt “Ngụy Tích” vẫn dán vào chiếc điện thoại trong tay anh, sau đó ánh mắt chuyển lên mặt Ngụy Ninh: “Có phải anh có chuyện không nói với em không?”

Ngụy Ninh đột nhiên có chút chột dạ, nhưng ngay lập tức anh tự tức giận, sao phải chột dạ chứ?
Bình Luận (0)
Comment