Lúc mặt trời nhô cao trên đỉnh đầu, hai người họ mới về tới nơi đội sửa đường thi công.
Khi thấy họ từ xa, mọi người bèn tới bắt chuyện. Vài người bắt đầu nói chuyện hôm qua thật ra là nhảm lắm, tên Thành Tử kia chỉ là đi tiểu đêm gần đó thôi, ai ngờ chú Lưu đi cũng hắn lại hiểu lầm như thế.
Sau thì hắn tự trở về, còn gặp được mấy người đang trên đường tìm mình nữa. Riêng hai người đám Trần Dương thì mọi người không chú ý, cứ tưởng cả hai đã thẳng đường quay về thôn ngủ.
Trần Dương không nói gì, chỉ có Triệu An nghe những lời ấy mà đỏ mặt tía tai.
Tỉnh giấc và phát hiện ngủ đang ngủ giữa đường lớn, loại sự tình ấy nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ, quan trọng nhất là cậu đã quên sạch sành sanh mọi chuyện xảy ra tối qua. Triệu An kể chuyện ấy cho những người trong đội, mấy kẻ sàn sàn tuổi cậu thì làm ầm cả lên nói cậu cố tình bịa chuyện để khỏi bị trừ tiền công, còn vài người lớn tuổi hơn thì lại làm ra vẻ mặt là lạ.
Trần Dương nhìn chú Lưu mặt xám xịt bên cạnh, “Chú Lưu à, chú sao vậy?”
Chú Lưu là một người gầy ốm đã hơn bốn mươi tuổi, bình thường trong đội cũng ít mở lời nói chuyện. Chú cầm lấy điếu thuốc Trần Dương đưa, kẹp vào lỗ tai, thấp gọng nói, “Thôn Ngụy này tà mà lắm. Con đường chúng ta tu sửa này đã từng xảy ra chuyện làm chết hai người, lúc ấy chủ thầu công trình phải bỏ ra một số tiền lớn mới ém chuyện này xuống được.”
Nghe xong, Trần Dương như thể đang suy nghĩ điều gì. Anh vỗ vai chú Lưu vẻ mặt u sầu như biểu lộ an ủi.
Sau khi chuyện trò dăm ba câu thì khởi công ngay. Tuy nói phải tu sửa nhưng thực tế lại mở rộng đường, lấp lại những những cái hố lởm chởm khắp nơi, rồi đổ xi măng lên. Công trình khá lớn, kỳ hạn công trình cũng tương đối dài.
Đối với người sửa đường mà nói, kỳ hạn cho công trình dù có dài cũng không sao, ở đâu mà không phải làm việc, không phải kiếm tiền. Vốn lúc đầu Trần Dương cũng chưa quen loại lao động chân tay đi sớm về trễ này.
Trước kia hai ba năm đầu ở ngoài anh cũng vất vả lắm, nhưng sau đó do đầu óc nhạy bén, tay chân chịu khó nên học được không ít tay nghề, chẳng những tiền lương tăng cao mà công việc cũng nhàn nhã không ít, quan trọng nhất là dù gì cũng ở thành phố lớn nên cuộc sống về đêm phong phú vô cùng. Còn hiện tại hết giờ làm rồi chỉ có thể đánh bài xem tivi. Mà thật ra tivi cũng chẳng xem nhiều, buổi đêm ở thôn Ngụy yên tĩnh vô cùng.
Nhưng mà, cuộc sống luôn là chầm chậm quen dần thôi, Trần Dương nghĩ.
Tới lúc ăn cơm giữa trưa, nhìn thức ăn trên bàn mà Trần Dương chẳng có chút hứng ăn nào cả, anh chỉ ăn qua loa nửa chén rồi chừa lại. Anh cảm giác nếu mình miễn cưỡng ăn hết thì chưa biết chừng sẽ nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra.
Ăn lưng bụng xong thì nằm nghỉ ngơi trên chiếu, xoay người qua lại, chưa kịp ngủ đã bị kêu bắt đầu làm việc. Vừa tới nơi Trần Dương cảm thấy mặt trời hôm nay nóng bức hơn thường lệ, những mảng trắng xóa cứ lờ mờ trước mắt, anh choáng đầu váng óc, gian điều khiển xe lu thì lại bí kín quá. Chịu không nổi, anh thét to rồi nhảy khỏi xe, bước đến bóng râm bên cạnh.
Đến tận khi đứng dưới bóng râm, Trần Dương mới nhẹ nhàng thở phào.
Trần Dương ngồi dưới tàng cây, áo quần trên người ướt đẫm mồ hôi. Triệu An bên cạnh đi qua quan sát hỏi, “Anh Trần, anh bị say nắng à? Bên kia có nước hoắc hương chính khí[1], khó chịu thì anh qua bển uống một chai đi.”
Sắc mặt Trần Dương không tốt lắm, cả người anh nóng bừng, trán nóng ran, còn bụng thì lại lạnh ngắt.
Tình huống bệnh này khá giống bệnh của phụ nữ vào mấy ngày ấy. Trần Dương nhớ lại những người phụ nữ trước kia chẳng hề kiêng kỵ mà ba lần bốn lượt nhắc tới trước mặt anh, anh bèn dùng sức ấn bụng nhưng lại không có phản ứng gì không tốt.
Gốc cây Trần Dương dựa vào là gốc cây hòe, lá cây đen sẫm, những tàng lá rậm rạp chắn tất cả ánh mặt trời, chắn luôn cả những tia nắng lẻ bóng. Trần Dương cảm giác cái đầu chuếch choáng của mình ngày càng dịu lại.
Anh không chú ý thấy từ trên thân cây hòe ấy, có một luồng âm khí mỏng như sợi tơ màu xám trắng thấm vào trong cơ thể anh, chậm rãi tụ lại gần bụng. Cái bụng cứng như khối băng từ từ mềm đi. Trần Dương dạng tay chân, như thể sẽ ngủ dưới vòm cây ấy.
Nhưng anh nhanh chóng kiềm chế loại tâm lý nhàn hạ. Anh được trả lương để làm việc, chỉ mình anh biết lái xe lu. Nếu anh thật tình ngủ mất như thế, tiến độ hôm nay sẽ bị kéo chậm lại. Trần Dương đi đến nơi để đồ của đội, ở đấy có nước trà đã được chuẩn bị sẵn và một ít thuốc cấp cứu, chẳng hạn như hoắc hương chính khí.
Tuy không biết cái cảm giác khó chịu ban nãy có phải là do say nắng nhẹ không, nhưng bởi tâm lý phòng trước vô họa, Trần Dương vẫn mở nắp một chai, ngửa cổ, uống một hơi hết cả bình thuốc.
Mới vừa uống xong, anh đã cảm giác một cơn đau âm ĩ từ bụng truyền tới, đau tới mức mặt mày xanh mét, môi trắng bệch. Anh ôm bụng quỳ gập người trên đất, cái đau nhức như đang có bàn tay quỷ cào nát nội tạng này khiến Trần Dương – người dù có bị kẻ khác chém một nhát cũng chẳng thèm để tâm – mém nữa là phải thất thanh kêu hét. Nhưng chịu đựng thế nào cũng có giới hạn, quá mức giới hạn rồi, Trần Dương bỗng ngã gục xuống, đau đến bất tỉnh nhân sự.
Thấy thế, Triệu An gần đó thét ầm lên, “Anh Trần, anh làm sao thế?”
Tiếng thét ấy kéo những người khác lại cùng xem. Vừa thấy Trần Dương ngã trên mặt đất, ngay tức khắc có mấy người lại gần. Chú Lưu chỉ huy vài tên trẻ tuổi, “Mau, mau đưa cậu ấy đến trạm y tế của thôn mau.”
Thật ra Trần Dương chỉ hôn mê một thoáng rồi tỉnh táo lại, ấy vậy nhưng cái đau đớn khôn cùng khiến cả người anh mất hết sức lực, cái đau ấy giống hệt như có kẻ đang cầm dao chém từng nhát chặt đứt dây thần kinh anh. Thế là, dù ý thức minh mẫn nhưng anh cứ thế bị mấy người nâng lên, khiêng về thôn Nguỵ.
Lúc tới trạm y tế, Ngụy Thời mang đôi dép lê lạch bà lạch bạch chạy tới, sau đó cậu kêu mấy người trong đội sửa đường để Trần Dương lên chiếc giường bệnh trải tấm dra giường màu trắng.
Rồi thì, Ngụy Thời lấy tay xua lấy xua để, “Mấy người tránh ra một chút, tránh ra một chút.”
Câu khom người, nhìn Trần Dương từ trên xuống dưới. Hàng mi Trần Dương đang rung động liên hồi, tựa như đã tỉnh mà lại không tỉnh. Ngụy Thời đặt hai ngón tay trắng ngần của mình lên cổ tay phải Trần Dương, bắt mạch cho anh. Cậu bắt mạch đến tận mười mấy phút đồng hồ, những người bên cạnh chờ sốt ruột quá nên mói hỏi, “Bác sĩ Ngụy à, bác sĩ định xem mạch đến bao giờ? Trần Dương vẫn chưa tỉnh đấy!”
Ngụy Thời quăng một câu, “Không xem bệnh rõ ràng, tôi kê đơn bậy làm chết người các người chịu trách nhiệm nhé?”
Mấy kẻ bên cạnh cười xòa rồi không nói nữa.
Lại qua thêm một lát sau, rốt cuộc Ngụy Thời mới buông tay xuống, “Tất cả cứ về đi, không có vấn đề gì đâu. Do tối hôm qua bị hoảng sợ với trúng gió nên cảm lạnh xoàng ấy mà.”
Lời này cũng lừa bịp gớm. Với sức khỏe như Trần Dương thì thấy thế nào cũng không phải là kẻ bị trúng chút gió sẽ cảm lạnh, Trần Dương sao yếu thế được. Chẳng qua nếu người làm bác sĩ đã nói thế rồi, thì sau khi gửi gắm vài câu xong những người còn lại cũng trở về tiếp tục làm việc.
Đám người vừa đi Ngụy Thời đã đóng chặt cửa lại, sau đó lấy từ trong bàn làm việc ra một lá bùa vàng. Cậu đốt lá bùa thành tro rồi bỏ thứ tro ấy vào trong một bát nước. Xong đâu đó mới đưa bát nước ấy đến bên miệng Trần Dương, đổ vào. Cổ họng Trần Dương phát ra mấy tiếng lào khào, Ngụy Thời vội nâng Trần Dương dậy, Trần Dương rướn cổ ói hết mọi thứ.
Sau khi ói sạch mọi thứ trong dạ dày, cuối cùng Trần Dương mở mắt.
Lúc còn chưa mở hẳn mắt, anh đã hỏi, “Ngụy Thời, cậu xem giúp xem tôi bị gì rồi?”
Ngụy Thời buông Trần Dương ra, “Thuốc hoắc hương anh uống xung khắc với thứ âm khí trong bụng anh, nên anh mới ngất đi.” Cậu nhìn Trần Dương, “Dương khí trên người anh quá nặng, cực dương hút cực âm, khó trách mấy thứ đó tìm tới anh.”
Trần Dương vịn giường đứng lên. “Rốt cuộc là sao?”
Ngụy Thời cũng chẳng hề có ý giấu giếm những lời gây sốc cực đại, cậu thẳng toẹt, “Trong bụng anh đang mang âm thai.”
Trần Dương sửng sốt, “Cậu nói âm thai? Sao thế được, không phải âm thai là do phụ nữ đang mang thai không cẩn thận đụng phải tà ma hoặc âm khí xâm nhập cơ thể mới sinh ra à?”
Với phụ nữ mang thai nếu như không cẩn thận gặp phải mấy thứ dơ bẩn, nếu bản thân cái thai không tốt mà sức khỏe người mẹ cũng không khỏe mạnh, vậy thì có thể bị âm khí nhập vào người, bị tà ma làm dơ bẩn khiến sinh non, khó sinh hoặc thai nhi dị dạng. Loại hiện tượng này ngoại trừ tên gọi âm thai, còn có cái tên là cái thai của quỷ.
Thế nên phụ nữ mang thai tốt nhất đừng đến nghĩa trang hoặc đạo trường làm phép, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hiện tại Ngụy Thời lại nói trong bụng Trần Dương có âm thai, điều này thế nào cũng không thể.
Nghe xong lời Trần Dương, Ngụy Thời bật cười, “Thấy cách anh nói chuyện là nhìn ra anh cũng biết chút về môn đạo, thôi tôi cứ nói thẳng.”
Lời này giống như bảo lời vừa nãy không phải nói thẳng mà có phần nói khéo giảm tránh rồi. Trần Dương cũng chẳng thèm chửi thề trước mặt tên thần côn gà mờ này, anh ra hiệu
muốn-cứ-nói-đi ý bảo Ngụy Thời cứ việc nói thả cửa, dù cậu nói gì anh cũng nghe bằng hết.
Ngụy Thời không phải dùng lời để nói, cậu dùng hành động trình bày.
Đầu tiên, cậu di chuyển trong phòng theo phương pháp kỳ môn, sau khi tìm được bốn hướng rồi thì đổ một chén nước cách đêm lên những chỗ ấy.
Nước cách đêm là nước lấy từ những giọt sương vào buổi tối hoặc lúc sáng sớm, là nước ở cõi dương nhưng lại gần với cõi âm nhất. Lúc làm phép, đó là thứ nước có thể làm giảm bớt hoặc hao mòn phạm vi của dương khí, đôi khi rất hữu ích. Chẳng hạn như hiện tại, để làm âm thai kia lộ rõ thì đây là cách hữu hiệu nhất.
Tiếp theo, Ngụy Thời lại kêu Trần Dương cởi áo sơmi ra, sau đó cậu cầm bùa huơ vài cái trong không trung, lầm rầm vài câu thì hô một tiếng “Tật” và dán lá bùa lên bụng anh. Bụng lại đau nhói, Trần Dương sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng. Anh thấy một cái bóng đen nhạt nhô lên từ bụng mình, cái bóng ấy còn phát ra tiếng khóc yếu ớt khẽ khàng.
Trần Dương nghe mà hàng mày giật giật, cái thứ ấy nhìn qua trông rất giống một thai nhi.
./.
[1] Tên một bài thuốc được bào chế dưới dạng thuốc nước, phương thuốc quý đặc trị cảm do nhiễm phong hàn, cảm do say nắng.