Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

Chương 55

Lúc đến Ngô Trấn đã là hoàng hôn, Vưu Khả Ý đứng ở trên sân ga xa lạ, nhìn trấn cổ ngay cả sân ga cũng nhỏ hơn không chỉ một nửa so với sân ga ở thành phố, lại không khỏi an tâm hơn mấy phần.

Đứng trên sân ga chỉ có tốp năm tốp ba người, hai mẹ con kia xách hành lý nói lời từ biệt với cô, chúc cô chơi vui vẻ.

Hình như cô gái nhỏ thật sự thích cô, vẫn lôi kéo tay của cô nói: "Chị, chị đến nhà em ăn cơm đi, ba em nấu cơm rất ngon đấy!"

Người mẹ hơi ngượng ngùng kéo cô bé từ trước mặt Vưu Khả Ý lại: "Nữu Nữu ngoan, không nên cho chị thêm phiền toái."

Vưu Khả Ý ngồi xổm xuống nhéo mặt của Nữu Nữu, sau đó đứng dậy cười vẫy tay với hai người, sau khi nhìn thấy họ rời khỏi nhà ga, suy nghĩ một chút, rút sim điện thoại từ trong điện thoại di động đã tắt máy ra, sau đó nghĩa vô phản cố* ném tới trên đường ray.

* nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước

Cho dù có pin, điện thoại di động cũng không thể sử dụng nữa, không chỉ điện thoại di động, thẻ căn cước, □□. . . . . . Những thứ này cũng không thể dùng. Ngay từ đầu cô còn băn khoăn có thể tìm ngân hàng báo mất giấy tờ không, dù sao có thẻ căn cước trong tay, không lo không thể bổ sung. Nhưng tĩnh tâm nghĩ lại, cô liền bỏ suy nghĩ này.

Nguyên nhân là những thứ này đều sẽ ghi chép ở trên điện tử.

Cậu cô làm cảnh sát không thể nào không tra được.

Ném sim điện thoại xong, cô coi như thật sự là một người không vướng không víu, không ai có thể liên lạc với cô, giống như trời đất bao la, cô cũng chỉ phiến lá theo gió bay đi.

Vưu Khả Ý từ từ cười lên, đeo balo trống không đi tới bên ngoài nhà ga.

Trấn nhỏ không lớn, quả thật không có chỗ nào đặc biệt như lời của người phụ nữ kia, cũ kỹ, bình thường, cũng sắp mục nát giống như một người ẩn cư ngủ say nhiều năm. Ưu điểm duy nhất là kế núi gần sông, nhưng bây giờ đang là tháng chạp rét đậm, thời tiết âm u lạnh lẽo, cỏ cây tàn lụi, xem ra ưu điểm này cũng không có tác dụng gì rồi.

Vưu Khả Ý đi dạo một vòng ở trên trấn, đang suy nghĩ có phải nên đi nơi nào tìm công việc hay không, ít nhất giải quyết cơm tối, tìm chỗ ở, nếu không tối nay cũng chỉ có thể chịu đựng đói bụng ở trong sân ga một đêm.

Cô đến cửa hàng thịt nướng trên trấn hỏi, hỏi siêu thị nhỏ, tiệm ngũ kim cũng hỏi, nhưng ông chủ đều nói buôn bán vốn nhỏ, không cần phải tuyển thêm người.


Vưu Khả Ý lại bị từ chối một lần nữa, lúc từ cửa hàng gạo bước ra, vừa đúng lúc thấy phía trước có một người đàn ông trung niên bụng thật lớn đi ra từ trong nhà hàng nhỏ cách đó không xa, trong tay xách thùng nước, cầm bầu nước chuẩn bị tưới nước cho rau dưa trong sân.

Cô vội vàng đi tới, cười híp mắt hỏi: "Anh, xin hỏi nơi này của các anh còn tuyển người hay không?"

Người đàn ông trung niên quay đầu lại, chần chừ liếc nhìn cô một cái, "Nơi này của chúng tôi chỉ là một tiệm ăn nhỏ, bình thường người tới cũng không nhiều, không cần tuyển người ——"

"Nhưng sắp bước sang năm mới rồi, nhất định khách sẽ nhiều lên đó!" Vưu Khả Ý có chút khẩn trương bổ sung, "Tôi có thể không cần tiền lương, chỉ cần có cơm ăn, có chỗ ở là được, hơn nữa tôi chịu được khổ nhọc, đặc biệt có thể làm việc. . . . . ."

Cô đang thao thao bất tuyệt muốn tìm cho mình cơ hội ở lại, người đàn ông đã lắc đầu một cái, "Xin lỗi cô bé, hôm nay vợ tôi cũng vừa trở về, coi như lễ mừng năm mới nhiều người, có cô ấy ở đây thì cũng nhiều người rồi, thật sự không cần phải tuyển thêm người."

Vưu Khả Ý hơi thất vọng, nhưng nhìn trên khuôn mặt thật thà của người đàn ông lộ ra vẻ rất xin lỗi, cô vẫn cười nói: "Không có việc gì, vậy tôi đi nhà khác xem một chút."

Nhưng xoay người đi chưa tới hai bước, thì có một người phụ nữ vén rèm của nhà hàng nhỏ lên đi ra, giọng nói dịu dàng hỏi người chồng: "Vừa rồi là ai vậy?"

Người đàn ông trả lời: "Có một cô bé chạy tới hỏi nơi này của chúng ta còn tuyển người hay không, anh nói với cô ấy ——"

Tầm mắt nhìn theo phương hướng người chồng chỉ, cô dừng lại.

"Ah, là em?" Người phụ nữ kia cắt đứt lời nói của chồng, bước nhỏ đuổi theo, lớn tiếng chút, gọi Vưu Khả Ý lại, "Này này, em chờ một chút!"

Vưu Khả Ý quay đầu lại, phát hiện đối phương không phải ai khác, chính là người phụ nữ quen biết ở trên đoàn tàu kia.

Một giây kế tiếp, cô bé nhỏ buộc bím tóc sừng dê từ phía sau rèm chạy ra, khi nhìn thấy cô cũng sững sờ, ngay sau đó vui mừng mở to hai mắt, "Chị?"

Cô bé nhảy nhót chạy tới, cũng không để ý trong tay còn cầm một cây kẹo que dính dính để liếm, trực tiếp ôm lấy bắp đùi của Vưu Khả Ý.

Vưu Khả Ý lập tức có loại ảo giác, cô giống như được một chú chó nhỏ coi như chủ nhân. . . . . .

***

Hai mẹ con giữ Vưu Khả Ý lại ăn cơm.

Nữu Nữu nói không sai, ba cô bé quả nhiên làm thức ăn rất ngon, món thịt xào, sườn dấm đường, khổ qua thịt viên. . . . . . Người phụ nữ cười không ngừng gắp thức ăn cho Vưu Khả Ý, trong miệng nói: "Ăn nhiều một chút, xem trên người em cũng không có mấy lạng thịt, không phải bình thường thích la hét giảm cân chứ? Cô gái tuổi trẻ như các em đó, cứ không thương tiếc thân thể của mình."

Vưu Khả Ý vừa nói "Đủ rồi đủ rồi thật sự không thể gắp nữa", vừa trả lời vấn đề của cô ấy: "Em học múa, bình thường mỗi tuần đều phải cân thể trọng, nếu lên cân, Giáo viên sẽ mắng em xối xả, sau đó bắt em chạy ở bãi tập, tóm lại trước cuối tuần cân nặng nhất định phải gầy xuống."

Người phụ nữ sửng sốt: "Oh, em học múa?"

"Vâng, học ballet và múa hiện đại." Vưu Khả Ý gật đầu.

Trong ánh mắt của đối phương lập tức để lộ yêu thích và ngưỡng mộ cùng vẻ mặt khâm phục, dừng một chút, cô ấy nói: "Nhà chị không có điều kiện đó, thật ra thì chị vẫn muốn cho Nữu Nữu học một loại tài nghệ nghệ thuật, nhưng học nhạc cụ, quá đắt, không mua nổi; học múa lại không tìm được giáo viên tốt, trung tâm đào tạo hơi tốt một chút thì học phí lại dọa người. . . . . . Chị chỉ là một công nhân ở bên ngoài, chồng chị mở tiệm ăn nhỏ ở chỗ này, em nói người trong trấn này lại ít, bình thường không có người lạ gì, mở quán ăn kiếm chút tiền của người quen thì chỉ miễn cưỡng sống tạm qua ngày mà thôi, nào có điều kiện kia cho Nữu Nữu học nghệ thuật."

Vưu Khả Ý dừng lại chốc lát, khóe miệng chậm rãi nâng lên, mắt sáng rực.

"Nếu không, hai người nhận em vào đây làm giúp, thuận tiện để em dạy múa cho Nữu Nữu?" Cô còn bổ sung, "Bình thường em có thể rửa bát, giúp người khác làm một số món ăn, mặc dù không xuống bếp được, nhưng hái rau rửa rau thì cũng có thể làm! Em không muốn tiền lương gì, chỉ cần cho em chỗ ăn ở là được, như vậy có thể không?"

Người phụ nữ mừng rỡ, nhưng ngẫm nghĩ xong lại hơi chần chừ, cô ấy nói: "Nếu em là sinh viên học múa, sao lại chạy đến. . . . . . Chạy đến nơi này của chúng ta? Còn, còn. . . . . ."

Còn luân lạc tới mức muốn làm ở trong một nhà hàng nhỏ mà không cần thù lao?

Vưu Khả Ý ngẩn người, vẫn thành thực nói: "Em không thống nhất ý kiến trong tình yêu và chỗ làm với ba mẹ, cho nên tạm thời không có cách nào ở trong nhà. Thay vì ngày ngày gây gổ, không bằng ra ngoài bình tĩnh một thời gian, em suy nghĩ thật kỹ, bọn họ cũng có thể suy nghĩ thật kỹ."

Cô còn lấy thẻ căn cước và thẻ sinh viên ra cho người phụ nữ xem, cuối cùng người phụ nữ giữ cô lại, nhưng kiên trì trả tiền lương.

"Cũng không thể để cho em làm không, giúp nhà chị làm việc như vậy, còn dạy Nữu Nữu múa, nhà chị không trả nổi tiền lương quá cao, nhưng chút ít này vẫn phải đưa, còn hi vọng em không cần ghét bỏ tiền quá ít ——"

"Mỗi ngày đều đồ ăn ngon như vậy, ngược lại em rất vui mừng, ghét bỏ cái gì chứ?" Vưu Khả Ý bới vài miếng cơm, lộ ra một vẻ mặt thỏa mãn.

Một nhà ba người đều cười ha hả.

Sau đó Vưu Khả Ý biết được, người phụ nữ tên là Lý Phương, người đàn ông gọi Trịnh Gia Hưng, Nữu Nữu là nhũ danh của cô bé nhỏ, tên gọi là Trịnh Tồn Hi.

Chính là một nhà ba người vô cùng bình thường, cuộc sống không khó khăn lắm nhưng cũng không giàu có, hàng năm người phụ nữ làm việc ở bên ngoài, Nữu Nữu học tiểu học ở Thượng Hải, chỉ có lễ mừng năm mới thì hai mẹ con mới có thể trở về.

Bọn họ trải qua những ngày mà từ trước giờ Vưu Khả Ý chưa từng trải qua, mỗi ngày Nữu Nữu còn nhỏ tuổi sẽ dậy sớm giúp đỡ mẹ hái rau rửa rau, ba phụ trách ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.

Mỗi ngày Vưu Khả Ý cũng cùng dậy sớm làm việc, quét sân kéo đất quét dọn quán ăn. . . . . . Những chuyện trước kia chưa từng làm thì hiện tại biến thành công việc bắt buộc mỗi ngày. Mặc dù cuộc sống gian khổ, nhưng tâm cũng tự do. Cô nhìn một nhà ba người giản dị này, cảm giác giống như chỉ có trong mơ mình mới gặp được thân tình.

Cô đợi ở chỗ này một tuần lễ, sau đó nghênh đón mùa xuân.

Ngày kỳ tích xảy ra, chính là đêm ba mươi.

Một ngày kia, từng nhà treo đèn lồng màu đỏ lên cao, câu đối xuân dán vào cửa lớn, pháo không ngừng vang lên đùng đùng.

Một ngày kia, ba Nữu Nữu làm một bàn thức ăn ngon lớn, quán ăn không buôn bán, Vưu Khả Ý cũng không cần phải làm việc. Lý Phương gọi Vưu Khả Ý cùng nhau ăn cơm với bọn họ, sau đó một nhà ba người lại thêm người "thân thích" tạm thời ngồi chung một chỗ xem tiết mục cuối năm.

Tuyết rơi ngoài cửa sổ, từng mảng bông tuyết lớn tràn đầy trời đất đáp xuống, giống như muốn nhuộm cả trấn thành màu trắng.

Trong trấn nhỏ mọi nhà đều đóng cửa đón năm mới, trừ tiếng pháo thỉnh thoảng truyền tới và tiếng TV vòng quanh bên trong phòng, toàn thế giới đều yên tĩnh lại.

Lý Phương hỏi Vưu Khả Ý: "Gần sang năm mới em cũng không về nhà, ba mẹ sẽ không lo lắng sao?"

Vưu Khả Ý cười cười, không trả lời.

"Lúc chị ở tuổi của em, cũng từng xảy ra tranh chấp với người trong nhà, cuộc sống người trẻ tuổi muốn và cha mẹ kỳ vọng luôn có chỗ không đạt được nhận thức chung. Nhưng em phải biết, mặc kệ cha mẹ làm cái gì, điều kiện tiên quyết đều là tốt cho em. Không có gì không qua được, không có thù cả đời. . . . . ."

Lý Phương đang khuyên cô, cuối cùng cô cũng chỉ có thể cười gật đầu, "Em biết rồi."

Mới đầu cô cũng cho là như vậy, cho đến khi cô bị mắc lừa, bị lừa, bị giam lỏng ở Thượng Hải, sau đó nghe Chúc Ngữ gọi điện thoại.

Mẹ của cô thật sự muốn nắm cuộc đời của cô trong tay, tìm mọi cách không chừa thủ đoạn nào biến quỹ đạo cuộc sống của cô thành như trong kỳ vọng.

Sẽ có một ngày tiêu tan hết sao?

Vưu Khả Ý không biết.

Sau đó, tiết mục cuối năm vẫn còn tiếp tục trình diễn, Vưu Khả Ý hơi mệt nhọc, từ từ dựa vào trên ghế sofa đơn lim dim, thỉnh thoảng bị Nữu Nữu đang xem tiểu phẩm bật ra tiếng cười thanh thúy đánh thức, lặng lẽ mở mắt, rồi híp lại.

Cho đến khi đồng hồ báo thức chỉ hướng mười một giờ rưỡi đêm thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, một tiếng lại một tiếng, rất có quy luật, cũng không khó nghe ra người ngoài cửa có chút gấp gáp trong lòng.

Lý Phương sững sờ, hỏi chồng: "Ai vậy, chạy tới gõ cửa lúc này?"

Trịnh Gia Hưng đứng dậy, ôm Nữu Nữu từ trên đùi đến bên cạnh, "Anh đi xem một chút."

Vưu Khả Ý cũng tỉnh, vuốt vuốt cặp mắt còn buồn ngủ, vừa duỗi người vừa ngáp, sau đó nhìn về phía cửa lớn.

Lúc đó bên trong nhà ấm áp hoà thuận vui vẻ, than củi trong lò lửa cháy bùm bụp, con chó Đại Hoàng nằm ở bên chân của Vưu Khả Ý, coi một chiếc dép thành quân địch, đấu tranh không thỏa hiệp chút nào.

Tất cả đều rất tốt đẹp.

Tất cả đều rất bình thản ấm áp.

Giống như nhiều năm trước bắt đầu ao ước một giấc mơ, chỉ tiếc thiếu một người nên ngồi ở bên cạnh làm bạn với cô.

Cửa gỗ bị Trịnh Gia Hưng mở ra tạo thành một tiếng cọt kẹt, chờ đón chính là một trận gió bấc mãnh liệt, xen lẫn từng đám bông tuyết như lông ngỗng thổi vào bên trong phòng, làm người ta run một cái.

Một dáng người cao lớn đứng ngoài cửa, phong trần mệt mỏi, mặc áo khoác ngoài màu đen gọn gàng, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen tuyền, gò má biến mất ở trong bóng mờ của nửa vòng vành mũ, có chút yên lặng, nhưng hô hấp hơi gấp gáp.

Anh lấy nửa đoạn điếu thuốc còn cháy đốm lửa nhỏ ở trong miệng ra, ném xuống đất, dùng chân đạp tắt, trong lúc nói chuyện có một luồng khói trắng như có như không tràn ra từ bên môi.

Anh nói: "Chào anh." Đồng thời đưa tay gỡ mũ lưỡi trai xuống, bình tĩnh nói ra một câu, "Tôi là Nghiêm Khuynh."

Bầu trời đêm ngoài cửa giống như màn sân khấu màu đen, mây mù trên núi và rừng cây đều biến mất ở trong đêm tối bao la, bát ngát như vậy.

Bối cảnh là màu đen tuyền, cho nên bông tuyết trắng tuyền bay múa đầy trời mới có thể chói mắt rõ nét như thế, nhưng chói mắt rõ nét nữa cũng không xóa đi được một chút ánh sáng rực rỡ của người đàn ông này.

Mi tâm của anh luônnhíu lại, giống như cõi đời này cũng chưa có chuyện gì đáng để vui vẻ.

Cho đến khi tầm mắt của anh đối diện với nữ sinh cứng đờ tại chỗ ở bên trong nhà.

Một giây kia, mi tâm chợt buông lỏng, giống như đầu cành bởi vì không chịu nổi sức nặng của tuyết đọng ngày đông mà có chỗ sà xuống, nhưng trong thời gian một nháy mắt như vậy, tất cả tuyết đọng lạnh lẽo tuôn rơi rì rào khỏi đầu cành, một nhánh hồng hạnh duỗi người vặn eo, lười biếng mà tùy tiện ló đầu ra.

Khóe môi anh khẽ nâng lên, con ngươi đen nhánh trong suốt vẫn không nhúc nhích dừng lại ở trên mặt Vưu Khả Ý.

Anh giống như kỵ sĩ anh dũng tiến lên nghênh đón công chúa, cương quyết bướng bỉnh đứng ở nơi đó, trong ánh mắt lại tràn đầy dịu dàng.

Nghiêm Khuynh cũng không nói nhiều hơn một chữ.

Nhưng giờ phút này toàn thế giới đều yên tĩnh lại, đối với Vưu Khả Ý mà nói, anh đã nói xong lời tỏ tình xúc động lòng người nhất cõi đời này.

Bởi vì anh tới.

Bởi vì anh tới đón cô.
Bình Luận (0)
Comment