Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 107

Cuối tháng 6, cuộc bầu cử các tổ chức khác nhau của trường kết thúc. Hạ Chi Cẩn ứng cử thành công chủ tịch hội học sinh. Lâm Tiễn dự định dành nhiều thời gian hơn cho hoạt động xã hội vào năm thứ hai, cho nên cô chỉ định đảm nhận chức vụ trưởng nhóm tranh luận. Nhưng hỏi Tiêu Uyển Thanh cho cô ý kiến. Tính đến ưu tiên của các thành viên tiếp theo của Đảng dự bị, cuối cùng cô đã ứng cử vào vị trí phó chủ tịch Hội học sinh.

Đầu tháng 7, Lâm Tiễn kết thúc kỳ thi cuối cùng, bước vào kỳ nghỉ hè dài. Kỳ nghỉ đông và hè đã từng là những ngày cô mong chờ nhất. Nhưng giờ đây, kỳ nghỉ đông và hè đã trở thành những ngày cô ít muốn đối mặt nhất - cô phải tạm thời tách khỏi Tiêu Uyển Thanh.

May mà Lâm Mẹ công tác ở tỉnh khác một tuần chưa trở về. Bà thục giục gọi Lâm Tiễn về nhà đừng phiền toái Tiêu Uyển Thanh, nhưng nghe Lâm Tiễn đến làm nũng nói: “Về nhà thì có ba lo cho con ba bữa cơm. Nhưng con học suốt, về nhà ăn cơm rồi lại đến trường, dù phải tìm cách tự túc lại rất tiện, nên để con ăn thêm vài bữa ở chỗ Tiêu a di nữa đi.” Lâm Mẹ vẫn cảm thấy đau lòng cho cô nên không thúc giục cô nữa.

Lâm Mẹ kêu Lâm Tiễn đưa điện thoại cho Tiêu Uyển Thanh, cười nói với Tiêu Uyển Thanh chê cô phiền phức, bà cũng không khách sáo nhiều, bảo Tiêu Uyển Thanh đợi bà trở về sẽ cùng ăn cơm.

Ngữ khí của Tiêu Uyển Thanh không còn ổn định như trước vì thẹn cùng cắn rứt lương tâm. Nàng gian nan nuốt ho khan, khéo léo từ chối: "Tỷ tỷ, không sao đâu, dạo này chị bận như vậy..." Nghe nói gần đây Lâm Mẹ bận đăng ký chương trình tiến sĩ ngành mới ở trường cao đẳng, bà phải xin nghỉ. Nhưng nàng lương tâm cắn rứt, nghĩ lại, sợ những lời từ chối liên tục của mình trong sáu tháng qua quá xa lạ đột ngột, nên cứu nước: "Tỷ Tỷ, khả năng cuối tháng Đồng Đồng sẽ về. Lúc đó, chúng ta ba người cùng đi". Ba người, rốt cuộc so với nàng và Lâm Mẹ thoải mái hơn, cuối cùng cũng có thể cho nàng thở thêm một chút.

Lâm Mẹ không nghi hoặc, thực sảng kɧօáϊ đáp ứng hoãn thời gian.

Sau khi cúp điện thoại, năm ngón tay của Tiêu Uyển Thanh nắm chặt điện thoại, dần dần thất thần. Lần đầu tiên nàng tự hành hạ mình nghiêm trọng như vậy: Cứ như thế này, nàng vẫn tiếp tục lừa gạt Lâm Mẹ sao?

Khi đáp ứng Lâm Tiễn, mặc dù cảm thấy áy náy, nhưng nàng cũng từng nghĩ Lâm Tiễn có thể chỉ là thấy mới lạ. Có lẽ, sau khi ở chung một chỗ, cô sẽ cảm thấy mệt mỏi với nàng cùng mối quan hệ này. Cho nên, mối quan hệ ngắn ngủi như vậy thậm chí còn là một bí mật ngầm giữa nàng và Lâm Tiễn. Miễn là Lâm Tiễn có một cuộc sống tốt, nếu Lâm Tiễn cần, nàng có thể nỗ lực chỉ để tiếp tục trở thành muội muội tốt của Lâm Mẹ, là A di tốt của Lâm Tiễn. Nếu Lâm Tiễn muốn nàng rời đi, nàng có thể cố gắng hết sức để biến mất khỏi thế giới của cô.

Nhưng bây giờ, nàng phát hiện ra Lâm Tiễn nghiêm túc hơn nàng nghĩ, còn có chiếm hữu hơn nàng nghĩ.

Nếu, nếu hai người có thể kéo dài ...

Tiêu Uyển Thanh ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Tiễn đang quan tâm nhìn nàng, trong lòng đột nhiên trở nên bối rối.

Lâm Tiễn bước tới, vòng tay qua vai nàng, dịu dàng hỏi: "Mẹ của con có nói gì không?"

Tiêu Uyển Thanh cố nén suy nghĩ trong lòng, cảnh báo bản thân: Không thể vọng tưởng. Nàng lắc đầu, nở nụ cười, thản nhiên nói đùa, "Mẹ của con nhờ dì cho heo con ăn thêm vài ngày nữa."

Lâm Tiễn liền bất mãn, đưa tay di chuyển xuống dưới, sờ sờ da thịt gây ngứa ngáy trêи eo Tiêu Uyển Thanh, nhẹ trêu chọc: “Tiêu a di, trả lời mau, dì nói ai là Heo con hả? "

Tiêu Uyển Thanh thật sự rất sợ nhột, Lâm Tiễn vừa vòng qua chọc nàng hai lần, không nhịn được cười đến mức phát run, nhỏ giọng khẩn cầu: "Tiễn Tiễn, đừng nháo..."

"Là dì, là dì, dì là heo con a ..." Lúc này, nàng giống như không còn là chủ biên Tiêu, Tiêu a di luôn kiềm chế bản thân bây giờ lại bị nữ hài trêu chọc, ngã vào vòng tay của nữ hài.

Lâm Tiễn yêu nàng đến nỗi sau khi trải qua sinh nhật, tư thái trở nên thoải mái hơn khi đối diện với nàng. Cô thu lại động tác, nhẹ nhàng ôm Tiêu Uyển Thanh, tựa đầu vào đầu nàng. Một lúc lâu sau, cô đưa tay xuống eo Tiêu Uyển Thanh, một tay có thể ôm hết cả vòng eo của nàng. Dựa vào xúc cảm, cô đau lòng nói: "Từ hè, dì giống như gầy thật nhiều."

Tiêu Uyển Thanh không để bụng trấn an cô: "Mùa hè, khẩu vị của dì có chút kém. Không sao, sau mùa thu dì sẽ từ từ béo trở lại."

Lâm Tiễn mím môi, trìu mến hôn nàng rồi thì thầm: "Tuần này con ở nhà nghỉ lễ, vậy để con chuẩn bị bữa cơm. Còn có đồ ăn nhẹ nước giải khát cho dì được không?"

Tiêu Uyển Thanh tự nhiên nghe cô nói "Con ở nhà", nàng nhắm mắt cười, không khách sáo, ngẩng đầu hôn nhẹ lên tai Lâm Tiễn rồi nói: "Được."

Tiêu Uyển Thanh vốn tưởng bữa ăn mà Lâm Tiễn đang nói đến là bữa tối, nhưng nàng không ngờ là ba bữa từ sáng.

Lâm Tiễn không giỏi nấu ăn, muốn vì Tiêu Uyển Thanh mà thay đổi nhiều hơn một chút. Cô thường phải đọc các công thức trong khi nấu ăn, thậm chí tìm kiếm trêи Internet. Khó có được ngày nghỉ có thể dậy muộn, nhưng Lâm Tiễn dậy sớm hơn bình thường đến lớp. Tiêu Uyển Thanh cảm thấy áy náy với cô. Khi đến hôm sau Lâm Tiễn lại dậy sớm, Tiêu Uyển Thanh liền theo dậy sớm, Lâm Tiễn không còn cách nào khác đành đáp ứng trả lại bữa sáng cho nàng.

Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, sau khi ăn trưa xong, Tiêu Uyển Thanh vừa mới trở lại văn phòng liền nhận được điện thoại của Lâm Tiễn: "Tiêu a di, con ở đối diện công ty của dì. Dì xuống một chút được không?"

Tiêu Uyển Thanh trong lòng căng thẳng, sợ Lâm Tiễn đột nhiên tới gặp nàng vì chuyện quan trọng, bất an nói: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Dì xuống ngay."

Lâm Tiễn nhanh chóng trấn tĩnh nàng: "Không sao, không sao, cứ từ từ đi. Con tới đây để đưa cho dì một thứ."

Tiêu Uyển Thanh đi xuống lầu một, đi ra khỏi tòa nhà, liền nhìn thấy nữ hài đứng ở đối diện bồn hoa đang nhìn nàng cười. Cô thản nhiên đứng như vậy, nhưng trong mắt Tiêu Uyển Thanh cô đứng ở giữa đám đông như một cảnh tượng chói mắt nhất.

Trời nóng nhưng Lâm Tiễn không buộc tóc. Cách đây 2 ngày, cô sợ nóng nên mới cắt phăng mái tóc dài chấm vai, khuôn mặt vốn đã nhỏ lại trở nên thanh tú hơn. Chiếc áo phông trắng rộng thùng thình được cô ngẫu hứng thắt lại, chiếc quần đùi màu xanh nước biển, tươi tắn xinh xắn, nên Tiêu Uyển Thanh chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy nắng hè nóng bức tan đi phân nửa.

Nàng bước nhanh qua đường đến chỗ nữ hài. Khi Lâm Tiễn nhìn thấy nàng, nhíu mày quan tâm “Có phải con đã làm gián đoạn giờ nghỉ trưa của dì không?” Tuy hỏi, nhưng thật ra cô đã đến rất lâu rồi, cô nhìn Tiêu Uyển Thanh cùng đồng nghiệp trở lại công ty. Chốt lại thời gian để gọi cho nàng.

Quả nhiên, Tiêu Uyển Thanh lắc đầu. Lâm Tiễn tức khắc yên tâm.

Tiêu Uyển Thanh vội vàng đi xuống, không mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ điện thoại. Nàng không để tâm giơ tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trêи trán Lâm Tiễn, thấp giọng hỏi cô: "Sao con không mang theo ô?"

Lâm Tiễn tránh tay Tiêu Uyển Thanh, giơ tay lên lau rồi ngượng ngùng nói: "Con bẩn sao? Con ra ngoài vội quá nên quên mang theo ô." Cô ngước lên thấy bầu trời như ngọn lửa, nóng gay gắt. Thấy Tiêu Uyển Thanh cũng không mang ô, cô đau lòng quyết định nói ngắn gọn, giải quyết nhanh chóng.

Cô đưa cho Tiêu Uyển Thanh túi lớn trong tay, mỉm cười: "Con mới vừa làm món ăn giải nhiệt mùa hè, buổi trưa nếu khát hay đói thì có thể ăn một chút, nhưng nếu để lâu có thể sẽ kém ngon hơn. Con có làm nhiều hơn một chút, nếu không phiền, dì có thể chia sẻ với đồng nghiệp trong văn phòng.” Trong vài ngày qua, cô biết được Tiêu Uyển Thanh giữa trưa mùa hè ăn ở ngoài quá nhiều dầu mỡ nên ăn có chút không ngon. Cô muốn đưa bữa ăn cho Tiêu Uyển vào buổi trưa mỗi ngày, nhưng lo nàng không thích sẽ có áp lực tâm lý nên đành lùi lại.

Đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh càng lúc càng sâu hơn, nàng dùng hai tay cầm lấy chiếc túi, một cảm giác vừa xúc động vừa xót xa dâng lên trong lòng, khiến nàng thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong cổ họng. Nhưng không đợi nàng nói gì, Lâm Tiễn đã thúc giục nàng: "Trời lên cao rồi, dì lên nhanh đi, con về đây."

Nữ hài nghiêng đầu, vẫy tay với nàng rồi xoay người rời đi.

Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy bóng dáng gầy gò của nữ hài đi một mình dưới ánh nắng như thiêu đốt. Nhìn ở nơi ánh sáng, tóc dài tung bay của nữ hài lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết, phảng phất như đang đổ một tầng mồ hôi mỏng, trái tim nàng chợt đau.

Nàng mở miệng, cất lên giọng nói luôn trong trẻo gọi cô: "Tiễn Tiễn!"

Lâm Tiên nghe thấy âm thanh liền dừng bước chân, quay lại nghi hoặc nhìn nàng.

"Có muốn đến văn phòng của dì nghỉ ngơi một lát không? Hiện tại trời rất nóng, ở lại một chút rồi về được không?" Tiêu Uyển Thanh từng bước đi tới chỗ cô.

Lâm Tiễn như không thể tin mà mở to hai mắt. Giây tiếp theo, đôi mắt đẹp của cô tràn đầy vui sướиɠ. Nghĩ Tiêu Uyển Thanh sẽ không bao giờ để cô bước chân vào công ty nữa.

Nhưng cô vẫn lắc đầu, khoé môi cong lên: “Không cần a, bến xe buýt ở phía trước không xa, lộ trình con đi cũng không bao xa.” Cô nhu tình như nước nhìn Tiêu Uyên Thanh. Cô muốn hôn nàng, nhưng vẫn là khắc chế.

Cô đưa tay ra giúp Tiêu Uyển Thanh vén những sợi tóc vương vãi quanh tai. Trong khi Tiêu Uyển Thanh ôn nhu nhìn cô, xoay người về nhà.

Tiêu Uyển Thanh có thể chủ động đưa ra đề nghị này với cô, cô đã rất hài lòng rồi, không muốn để nàng gặp thêm phiền phức nữa.

Lần trước Lâm Tiễn nghe lời né tránh của Tiêu Uyển Thanh, cô biết nếu có thể tránh được thì cứ cố gắng để Tiêu Uyển Thanh tránh gặp mặt mẹ cô. Cho nên, trước ngày Lâm mẹ đi công tác trở về liền về nhà một mình.

Hai ngày trước khi trở về nhà, cô quấn lấy Tiêu Uyển Thanh mà nhiệt tình hôn trong nhà bếp, phòng khách, phòng ngủ, thư phòng, thậm chí cả phòng tắm của Tiêu Uyển Thanh. Có vài lần Tiêu Uyển Thanh bị cô kϊƈɦ động đến mức trong lòng nóng như lửa đốt nhưng phải giả vờ lãnh đạm, ngọt ngào lại tra tấn.

Lần cuối là ở bồn rửa mặt, Tiêu Uyển Thanh không khỏi nhẹ nhàng dùng răng cắn nhẹ cái lưỡi đang làm loạn, tránh né những yêu cầu còn chưa thỏa mãn của cô, oán thanh hỏi cô: "Hai ngày nay con làm sao vậy?"

Lâm Tiễn vẫn chưa thỏa mãn, nhếch mép cười bên tai nàng: "Con sợ về sau dì không nhớ con, cho nên muốn để lại trong mọi ngóc ngách kỷ niệm nhiệt tình khiến dì phải nghĩ đến con."

"A, đau đau đau..." Lâm Tiễn khẽ hít một hơi, nhưng trêи môi lại dạt dào ý cười. Tiêu Uyển Thanh vì thẹn mà cắn tai cô lần nữa.

Cô vừa hít một hơi xong, nữ nhân ôn nhu tinh tế khẽ hôn nhẹ, dịu dàng xoa dịu tai không để lại dấu răng của nàng.

Lâm Tiễn mềm nhũn ra.

Làm sao bây giờ, cô thật sự yêu nữ nhân này.

Cuối tháng 7, Ôn Đồng cuối cùng bàn giao tất cả công việc của Tin Triều, chính thức từ chức rời đi. Cô nhận nhiều lời mời từ tập đoàn Thời Tinh, trở về thành phố Ngạn Giang gia nhập công ty truyền thông mới của Thời Tinh.

Như thường lệ, Tiêu Uyển Thanh đến sân bay đón Ôn Đồng.

“Trông cậu thực khác.” Sau nửa năm không gặp Ôn Đồng vừa bước ra sân bay, cau mày nhạy bén mà nói câu đầu tiên.
Bình Luận (0)
Comment