Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 113

Giống như có một giấc mơ ngọt ngào. Trong một khoảnh khắc, Tiêu Uyển Thanh nắm lấy tay Lâm Tiễn đi bên nhau trong đêm dài với ánh đèn đường mờ ảo, nghĩ rằng mọi thứ thực sự có thể bắt đầu lại, người không được sủng ái như nàng thực sự có khả năng một lần nữa ôm lấy hạnh phúc.

Rốt cuộc thì đó là mơ. Mà có giấc mơ, sẽ có khoảnh khắc thức giấc.

Sau bữa tối, Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn cùng nhau xem TV trong phòng khách. Lâm Tiễn co ro trêи ghế sofa như một con mèo nhỏ, tựa đầu thân mật vào đùi Tiêu Uyển Thanh. Cô ngước nhìn nàng, giơ hai tay lên, dùng ngón trỏ và ngón cái để làm khung ảnh rồi thở dài: "Tiêu a di, dì thật đẹp. Mọi người đều nói nhìn từ góc độ này là góc độ xấu nhất. Như thế nào dì vẫn xinh đẹp như vậy a? Chọc đến trái tim người ta đập mạnh đây nè.” Ở câu cuối cùng, cô khoa trương mà nói như tiểu nữ sinh làm nũng, khiến Tiêu Uyển Thanh bị chọc cười.

Tiêu Uyển Thanh đưa tay lên nhẹ nhàng búng vào vầng trán mịn màng của Lâm Tiễn, cười nói: "Có thể không phải dì đẹp, mà là con nói dì đẹp."

Lâm Tiễn giả vờ đau "ai nha" môt tiếng, cô đưa tay ra nắm lấy ngón tay xấu xa của Tiêu Uyển Thanh. Léo xuống đặt lên môi, đưa vào miệng cắn, nhếch mép nói: "Bắt nạt con sẽ bị trừng phạt."

Tiêu Uyển Thanh nhìn nữ hài đang nằm trêи đùi mình, sóng mắt lưu chuyển lơ đãng quyến rũ, cảm nhận được độ ấm từ đầu ngón tay, tai nàng liền nóng lên, nhịp tim cũng tăng nhanh. Nàng run rẩy cổ họng, tự nhiên nhanh chóng rút ngón tay ra khỏi môi răng của nữ hài, giả bộ nghiêm túc: "Tiễn Tiễn, trêи tay có vi khuẩn."

Lâm Tiễn ɭϊếʍ môi, nhìn dáng vẻ e thẹn cùng đáng yêu của Tiêu Uyển Thanh, lòng liền phát ngứa. Cô quay mặt sang một bên, đè tay Tiêu Uyển Thanh, vùi mặt vào giữa bụng của nàng, qua lớp áo tinh nghịch dùng chóp mũi xoa xoa phần bụng căng cứng của nàng, ngập ngừng hỏi: "Tiêu Tiểu Uyển. Dì có nhũ danh nào khác không?" Cô thực sự muốn gọi nàng là Phán Phán, cái tên duy nhất này chỉ thuộc về một mình nàng, cũng dễ thương như nàng. Nhưng cô sợ hấp tấp gọi tên này sẽ gợi lên ký ức về ba mẹbcủa Tiêu Uyển Thanh.

Bộ quần áo mỏng manh được nâng lên một chút theo cử động của nữ hài, hơi thở ấm áp của cô phả vào da thịt nàng khi cô nói, động tác cọ xát vô thức của cô khiến nhiệt độ cơ thể của Tiêu Uyển Thanh bắt đầu tăng lên. Nàng bất giác cử động thân thể, lùi về phía sau một chút, cũng không biết tại sao Lâm Tiễn lại hỏi: “Sao đột nhiên hỏi cái này?” Nàng gãi mũi Lâm Tiễn: “Con vẫn luôn gọi nhũ danh của dì a".

Lâm Tiễn mím môi, quay đầu lại, đôi mắt to đen nhánh nhìn thẳng vào Tiêu Uyển Thanh, nói: "Còn gì nữa không? Dì nghiêm túc nhớ lại xem."

Lúc Tiêu Uyển Thanh nghe xong lời này, thật sự cẩn thận nhớ lại. Giây tiếp theo, nàng giống như đã nghĩ ra cái gì đó, nụ cười ngượng ngùng cùng hoài niệm nở trêи môi. Kỳ thực, thỉnh thoảng mẹ nàng thường gọi nàng bằng một nhũ danh khác. Nhưng khi thực sự gọi cái nhũ danh đó, đúng là ... tồn tại lịch sử đen tối a.

Trước mặt người yêu, để bảo vệ hình tượng của mình, nàng ra sức nói dối: “Không có, dì không nhớ.” Nụ cười trong mắt thành thật bán đứng nàng.

Lâm Tiễn đột nhiên miễn cưỡng không nhịn được, cười ranh mãnh, chọc vào eo Tiêu Uyển Thanh nói: "Thật sao? Như thế nào con cảm thấy dì giống như chưa nói thật?" Cô cảm thấy nhẹ nhõm, Tiêu Uyển Thanh rõ ràng đã nhớ ra, nhưng trong mắt nàng không tia u sầu. Ít nhất cái nhũ danh này cũng không phải là cấm địa trong lòng Tiêu a di đi? Hay là Tiêu a di đã có thể trực tiếp đối mặt với ký ức của ba mẹ một chút?

Hai người vẫn đang vui đùa, điện thoại của Tiêu Uyển Thanh đặt trêи bàn đột nhiên rung lên.

“Tiễn Tiễn, đừng nháo nữa, để dì nghe điện thoại.” Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng khẩn cầu, Lâm Tiễn hiểu chuyện liền dừng lại.

Tiêu Uyển Thanh hơi nghiêng người về phía trước, nhấc điện thoại trêи bàn lên, trêи màn hình điện thoại hiện lên hai ký tự "Ôn Đồng".

Tiêu Uyển Thanh đoán có thể Ôn Đồng sẽ gọi điện để quan tâm xem bệnh viêm dạ dày ruột của nàng có đỡ hơn không. Nở nụ cười nhàn nhạt trêи khóe môi, mở nút kết nối, tay còn lại đặt lên đầu Lâm Tiễn, tự nhiên xoa mái tóc đen của cô.

Không ngờ, trước sự ngạc nhiên của nàng, Ôn Đồng thấp giọng gọi nàng, "Tiêu."

Vẻ mặt Tiêu Uyển Thanh sửng sốt, nụ cười trêи môi khẽ mím lại, cũng trở nên ngưng trọng. Ôn Đồng rất ít khi gọi nàng nghiêm túc như vậy, mỗi lần gọi cô như vậy chứng tỏ có chuyện cần bàn bạc nghiêm túc.

"Là mình, có chuyện gì sao?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng, Tiêu Uyển Thanh hơi nhíu mày, kiên nhẫn yên lặng chờ đợi.

“Cậu… cùng Lâm Tiễn cùng một chỗ sao?” Một lúc sau, Ôn Đồng lại thì thào, trong giọng nói không có cảm xúc gì.

Động tác đang xoa tóc Lâm Tiễn của Tiêu Uyển Thanh đột nhiên dừng lại, nhịp tim của nàng như lỡ nhịp. Một lúc sau nàng không phản ứng lại vì quá bất ngờ cùng căng thẳng.

Nàng muốn nói với Ôn Đồng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ mất cảnh giác mà bị Ôn Đồng hỏi. Nhưng ngay sau đó, nàng nhìn xuống Lâm Tiễn đang tò mò nhìn mình, liền bình tĩnh lại.

Nàng di chuyển ra hiệu Lâm Tiễn đi xuống, Lâm Tiễn khéo léo ngồi dậy.

Tiêu Uyển Thanh đứng dậy đi thẳng ra ban công. Nàng nhìn bầu trời đêm u ám, cắn chặt môi, hơi thở trở nên nặng nề hơn, trịnh trọng trả lời Ôn Đồng, "Ừm. Đồng Đòng, mình cùng Lâm Tiễn cùng một chỗ."

Giây tiếp theo, đúng như dự đoán, Ôn Đồng đột nhiên tăng âm lượng, lộ rõ

vẻ tức giận cùng không tin, nói với nàng: "Tiêu Uyển Thanh, cậu điên rồi sao?! Cậu có biết mình đang làm gì không?"

Rõ ràng là nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi lời nói thô bạo hiếm thấy của Ôn Đồng truyền đến, Tiêu Uyển Thanh lúc này vẫn cảm thấy đau đớn khi nó vang lên bên tai, thổi bùng trong lòng.

Nàng nghẹn họng cứng ngắc, cố nén đau đớn nhức nhối trong lòng, nhẹ giọng hỏi: "Đồng Đồng, làm sao cậu biết?"

Khoảnh khắc Ôn Đồng nghe thấy câu trả lời khẳng định của Tiêu Uyển Thanh, đầu óc cô quay cuồng. Trong đáy lòng cô, dấu vết may mắn cuối cùng còn sót lại sau khi nhận được cuộc gọi của Nhan Giai cũng đã tan tành ...

Thời điểm nhận được cuộc gọi từ Nhan Giai, Ôn Đồng vừa hoàn thành công việc đang làm, đang tính gọi Tiêu Uyển Thanh quan tâm đến bệnh viêm dạ dày ruột của nàng, nếu vẫn không ổn, cô sẽ lái xe tới đưa nàng đến bệnh viện khám bệnh. Nhưng khi cô chạm vào điện thoại, nó đã đổ chuông.

Đó là một chuỗi số xa lạ.

Kể từ khi gia nhập Thời Tinh, internet cần được mở lại lần nữa. Cho nên cô chỉ coi đó như một người mà cô biết ở nơi làm việc mà chưa lưu số, nhấc máy mà không do dự, lịch sự nói: "Uy."

“Ôn Đồng, là tôi, Nhan Giai.” Những gì cô nghe trêи điện thoại là một cái tên đã lâu cô không nghe thấy.

Sắc mặt Ôn Đồng trong phút chốc chìm xuống.

Quen biết của cô với Nhan Giai là do sự tồn tại của Tiêu Uyển Thanh. Khi Nhan Giai và Tiêu Uyển Thanh mới chia tay, Ôn Đồng cảm thấy đau lòng Tiêu Uyển Thanh, muốn cố gắng nối lại, bí mật gặp Nhan Giai. Sau khi nói chuyện, cô thực sự thấy sự ích kỷ cùng nhẫn tâm của Nhan Giai đối với Tiêu Uyển Thanh, cô không kìm nén được tức giận hất một cốc nước lên mặt cô ta, Nhan Giai cảm thấy xấu hổ không đánh trả liền im lặng rời đi.

Thành phố Ngạn Giang là một thành phố lớn như vậy, các vòng tròn luôn chồng chéo lên nhau, hai người không cố ý tránh né, tình cờ gặp nhau vào những năm đầu. Nhưng riêng tư, từ đó đến nay, dù nợ cũ vẫn tồn tại nhưng cả hai không hề liên lạc lại.

Ôn Đồng nhận được cuộc gọi của Nhan Giai có hơi kinh ngạc. Suy nghĩ của cô quay cuồng, thậm chí cô còn tự hỏi, nếu Nhan Giai sinh đứa con thứ hai, vậy có tính đã hoàn thành trách nhiệm như lời cô ta nói lúc đầu chưa? Cho nên, cô ta chẳng lẽ còn dám nghĩ....?

Bất quá, điều mà Nhan Giai hỏi cô là: "Uyển Thanh cùng một nữ hài ở bên nhau sao? Ôn Đồng, cô ở bên nàng, tại sao cô không khuyên nhủ nàng? Tiểu hài tử cũng không sao, có rất nhiều thời gian cùng tinh lực, hồ nháo một chút thôi. Nhưng Uyển Thanh không giống..."

Đại não Ôn Đồng nhất thời nổ tung. Nhan Giai đang nói cái gì vậy? Nhất thời tim đập như sấm, trong đầu dần dần xuất hiện một phỏng đoán xấu.

Nhưng bất kể thế nào, trước tiên cô cũng bình tĩnh trở lại, thản nhiên cùng lạnh lùng đáp lại Nhan Giai "Chờ đã, Nhan Giai. Không nói tới việc Tiêu ở cùng nữ hài hay không, chuyện này có liên quan gì đến cô? Cô dựa vào cái gì ở đây vừa hỏi vừa trách tôi? Tiêu cùng ai ở bên nhau, cô quản được sao?"

Ngón tay Nhan Giai đang nắm khung cửa sổ, các khớp ngón tay trắng bệch, khi Ôn Đồng hỏi không nói nên lời, hai mắt đỏ hoe: "Tôi chỉ quan tâm nàng, không muốn nàng bị tổn thương nữa."

"Quan tâm của cô chính là cứ hấp tấp gọi tôi trách móc sao, e sợ tôi không biết Tiêu có mối quan hệ mới khả năng không được nhận chúc phúc sao? Cô biết tôi vẫn luôn thích nàng? Cô biết Tiêu hy vọng tôi không nên biết chuyện này mà phải không? Nếu tôi cùng Tiêu nháo một hồi, cô hiện tại chính là làm tổn thương nàng!"

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc, nam nhân sốt ruột hét lên, tiếng bước chân vang lên, Nhan Giai như bế đứa trẻ lên thì thào.

Thực hỗn loạn, lòng Ôn Đồng càng thêm cáu kỉnh. Giọng điệu của cô trở nên lạnh lùng: "Nhan Giai, Tiêu không chịu nỗi cô quan tâm, nàng thế nào, cũng không liên quan gì đến cô. Cô tự lo cho bản thân đi, quản cái miệng lại, cho con ăn thật tốt, đừng quấy rầy người khác.” Sau đó, cô dứt khoát cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, cô thả mình trêи ghế sô pha một lúc lâu.

Nhiều năm như vậy, Nhan Giai đều an tĩnh như gà, đột nhiên liên lạc với cô vậy là không thể vô cớ. Có thể có nữ hài nào bên cạnh Tiêu Uyển Thanh đi?

Đột nhiên một khuôn mặt ngây ngô kinh diễm hiện lên trong tâm trí cô, cũng như lời đe dọa mà cô đã quên từ lâu nay mới nhớ ra.

Tâm Ôn Đồng đột nhiên lộp bộp một tiếng, toàn thân phát lạnh.

Kỳ vọng bấy lâu thật sự tan vỡ, cô rõ ràng nghe được tiếng nói tàn nhẫn trái tim tan thành từng mảnh, nhưng lăng trì lâu như vậy, vào lúc chết lặng thật sự đau đớn có chút tê dại, cô vẫn có thể thanh tỉnh mà tự hỏi.

Rất hoảng loạn, rất lo lắng, rất sợ hãi.

Tiêu Uyển Thanh, là điên rồi sao?!

Cho dù không phải là cô, cho dù là người khác, chỉ cần Tiêu Uyển Thanh có thể sống tốt, cô cũng sẵn sàng chấp nhận quay về thân phận bạn tốt. Nhưng làm sao có thể là Lâm Tiễn?! Nàng có biết việc này có nghĩa là gì không ?!

Đôi mắt Ôn Đồng thâm thúy càng ngày càng ảm đạm, lông mày nhíu chặt.

Cô trả lời Tiêu Uyển Thanh: "Nhan Giai gọi điện hỏi mình."

Tiêu Uyển Thanh trông lạnh lùng, một ngọn lửa đen bốc lên trong lòng nàng. Nàng hít một hơi thật sâu xin lỗi Ôn Đồng: "Xin lỗi, mình không muốn giấu diếm cậu, cũng chuẩn bị hai ngày sau ăn cơm mình sẽ nói với cậu, không ngờ lại để cậu nghe được từ miệng của người khác biết được chuyện này. "

Ôn Đồng cố gắng hết sức điều chỉnh ngữ khí không thể kiểm soát được bởi những cảm xúc lẫn lộn, thất vọng, thống khổ cùng lo lắng, cố gắng hết sức để bình tĩnh ngữ khí của mình. Định hẹn gặp Tiêu Uyển Thanh: "Hiện tại có thể ra ngoài một chút không? Mình nghĩ chúng ta cần trực tiếp nói chuyện."

“Được.” Đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh ảm đạm, nhẹ nhàng đáp ứng cô.

Nàng cúp điện thoại quay lại phòng khách, Lâm Tiễn ngồi trước sô pha gọt xoài. Nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh đi vào, cô quay đầu nhướng mày vui mừng nói: “Tiêu Tiểu Uyển, con thử dùng cách gọt xoài mà dì trước đó đã dạy này.” Cô đẩy chậu thủy tinh ở bên cạnh nói: “Con giúp dì lột tốt nho rồi, dì ăn cái này trước, một hồi đến xoài. "

Nụ cười chân thành từ những câu nói đùa trước đây đã biến mất trêи khuôn mặt Tiêu Uyển Thanh từ lâu. Nàng nhìn nụ cười rạng rỡ của nữ hài, trong mắt hiện lên những tia gợn sóng.

Nàng đứng sau lưng Lâm Tiễn, cúi xuống không nói một lời, vươn tay ra ôm lấy cô, đặt khuôn mặt lên bờ vai gầy của cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể yên tâm cùng hoài cổ của Lâm Tiễn khiến nàng thỏa mãn. Một cảm giác thỏa mãn trọn vẹn, những ủy khuất cùng đau đớn bị kìm nén thoáng qua trong mắt nàng.

Lâm Tiễn nhạy cảm nhận thấy tâm trạng của Tiêu Uyển Thanh có chút không đúng. Cô dừng động tác trêи tay, ôn thanh hỏi: "Sao vậy? Ôn a di nói gì sao?"

Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, chỉ là có chuyện. Dì hiện tại đi ra ngoài gặp nàng."

Lâm Tiễn xoay người về phía nàng một chút, lo lắng hỏi: "Mình đi cùng nhau được không?"

Tiêu Uyển Thanh mắt sáng thật sâu nhìn cô. Thoải mái sờ soạng, nàng tựa hồ mang theo điểm trấn an cắn lên đôi môi hơi hé mở của Lâm Tiễn: "Không tiện lắm."

Cuối cùng, nàng không ăn nho và xoài mà Lâm Tiễn đã gọt cho nàng, mà lại ôm Lâm Tiễn, cầm lấy chìa khóa xe, xoay người đi ra ngoài.

“Chờ dì trở lại.” Lần này, nàng nói với Lâm Tiễn như vậy.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Ôn Đồng thất tình, tự ôm tự khóc.

Thời Kinh Lan giương mắt: Lại đây
Bình Luận (0)
Comment