Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 129

Đêm trước khi khởi hành, Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn kiểm tra hành lý lần cuối. Sau đó đi tắm, chuẩn bị đi ngủ sớm để sáng mai bắt chuyến bay sớm.

  Khi Tiêu Uyển Thanh gần như đã giặt xong quần áo của mình, Lâm Tiễn từ từ đi ra khỏi phòng tắm đi tới. Muỗi từ ban công không biết từ đâu bay đến cắn cô nhiều lần, Lâm Tiễn đau lòng Tiêu Uyển Thanh, sợ nàng sẽ bị muỗi đốt cho nên hiếm khi không dính nàng mà giục nàng về phòng không cần đợi cô.

  Tiêu Uyển Thanh không lay chuyển được cô, cho nên nàng phải quay trở lại phòng khách. Nàng ngồi trêи ghế sô pha nhìn Lâm Tiễn vén mái tóc dài buông xuống chiếc cổ trắng như tuyết, cảnh đẹp ý vui nhìn cô, lông mày ẩn tình.

  "Ouuuu", điện thoại của Tiêu Uyển Thanh trêи bàn rung lên hai lần. Nàng thu hồi tầm mắt đang nhìn chăm chú vào người yêu của mình, kiểm tra điện thoại. Đó là do một đồng nghiệp gửi cho nàng, nói buổi chiều bản thảo mà nàng yêu cầu đã chỉnh sửa, đã gửi vào hộp thư của nàng. Tiêu Uyển Thanh liền kết nối mạng kiểm tra tài liệu. Nàng nghĩ một lúc, sau đó mở WeChat kiểm tra lại trước khi rời đi xem có thông báo thay đổi tạm thời trong công việc của nàng hay không.

  Nàng vừa đọc hết tin nhắn chưa đọc, khi quay lại màn hình nền, một tin nhắn WeChat mới hiện lên.

  Ngoài dự kiến của Tiêu Uyển Thanh, nguồn tin nhắn là Thời Mãn. Nàng mở ra xem kỹ hơn, hiển thị trêи hộp tin nhắn là [Hình ảnh].

  Kể từ khi thêm tài khoản WeChat Thời Mãn, hai người giống như chưa chính thức nói gì. Lúc này, Thời Mãn gửi tin nhắn chúc Tết Trung thu cùng Quốc khánh cho nàng sao?

  Tiêu Uyển Thanh bối rối mở tin nhắn, đột nhiên mất cảnh giác, tròn mắt ngạc nhiên.

  Tin nhắn đầu tiên Thời Mãn gửi cho nàng là một bức ảnh. Trong ảnh, hai nữ nhân khỏa thân đang tiếp xúc gần gũi với nhau trong một tư thế vô cùng xấu hổ, dáng vẻ vừa vui vừa thống khổ. Tiêu Uyển Thanh nhìn thoáng qua cũng biết bức ảnh này được lấy ở đâu, trêи khuôn mặt trắng bệch của nàng thoáng ửng hồng.

  Nàng vẫn đang lấy cớ bào chữa cho Thời Mãn, là bị mất tài khoản sao? Thời Mãn nhanh chóng tát vào mặt nàng.

  "Tiễn Tiễn, cái này cùng bộ với bộ trước đây cậu nói thích. Cậu có muốn chuyển qua không a?"

  Tiêu Uyển Thanh lập tức cau mày.

  Nàng vô thức đọc lại câu này, trong đó chứa một lượng thông tin khổng lồ. Sau vài giây, nàng bất giác nhìn Lâm Tiễn vẫn đang giặt quần áo trêи ban công.

Lâm Tiễn giống như cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt của nàng, quay đầu lại, ngây ngô cười về phía nàng.

  Tiêu Uyển Thanh nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Tiễn, mặt nàng mạc danh nóng bừng. Nàng nhìn bức ảnh rồi đọc lại câu này mà sởn cả tóc gáy, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ lén lút trốn trong phòng xem máy tính của cô mấy ngày trước. Trong tích tắc, mọi nghi ngờ đã được giải đáp.

  Trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy có chút phức tạp.

  Khi nàng bằng tuổi Lâm Tiễn, mặc dù không biết gì về phương diện này, nhưng nàng không có tính tò mò ham muốn khám phá. Cho nên, bản năng nàng luôn cảm thấy Lâm Tiễn vẫn còn nhỏ cùng có chút đơn thuần, Lâm Tiễn còn chưa thông suốt, cô cũng chưa đến tuổi biết cùng trải nghiệm những việc như vậy.

  Nhưng hóa ra những người trẻ ngày nay hoàn toàn khác với nàng khi đó? Hay là, Thời Mãn tiểu gia hỏa này đã thực sự dạy hư Lâm Tiễn của nàng?

  Nàng thoát khỏi tin nhắn, liếc nhìn ảnh đại diện, mới nhận ra không biết khi nào Lâm Tiễn lặng lẽ thay đổi ảnh đại diện đôi với nàng. Thời Mãn có lẽ như vậy mà nhận nhầm đi?

  Quả nhiên, trong giây tiếp theo, Thời Mãn "A" một tiếng, tiếp theo là một vài "...", cuối cùng là điên cuồng spam cảm xúc, liên tiếp không ngừng nghỉ mà spam.

  "Tiêu a di, tin nhắn trêи mà con gửi nhầm, là chuyện đáng xấu hổ của con với Chi Cẩn. Dì hứa với con, ngàn vạn lần đừng kéo lên, cầu xin dì, đừng kéo lên, nếu không con sẽ xấu hổ chết mất a!" Mặt sao là biểu hiện emoji bĩu môi đáng thương tự tạo của nàng.

  Tiêu Uyển Thanh không khỏi cười thành tiếng, vừa tức giận vừa buồn cười. Nếu như vừa rồi nàng không phải tình cờ nhìn thấy, nhìn Thời Mãn nói như vậy, nàng thật sự sẽ không kéo lên xem.

  Nàng giả vờ chưa xem tin nhắn, trả lời "Được", sau đó hoàn toàn rút lui khỏi WeChat, chìm đắm trong suy nghĩ.

  Vậy Lâm Tiễn đã bí mật xem bao nhiêu đoạn video ngắn như vậy? Nàng nghĩ mấy ngày nay khi Lâm Tiễn hôn nàng, thỉnh thoảng vô tình làm ra những động tác nhỏ khiến nàng suýt nữa ý loạn tình mê, nàng liền cảm thấy xấu hổ cùng khẩn trương.

  Nàng luôn cho rằng chính mình đã quá đa tâm, còn tự trách mình vì những ngọn lửa gần đây thường xuyên bùng cháy. Bất quá, nàng coi Lâm Tiễn như một tiểu bạch thỏ, nhưng không ngờ nàng lại là tiểu bạch thỏ trong mắt Lâm Tiễn sao?

  Tên xấu này đang giả heo ăn thịt hổ a! Tiêu Uyển Thanh đột nhiên đứng dậy, oán giận trừng mắt Lâm Tiễn một cái rồi trở về phòng.

  Lâm Tiễn nhìn theo bóng dáng rời đi của Tiêu Uyển Thanh mà không biết tại sao. Có phải do giặt đồ quá lâu nên Tiêu Uyển Thanh không có kiên nhẫn chờ sao? Cô vội vàng tăng tốc thao tác, nhanh chóng phơi quần áo rồi trở về phòng dỗ tiểu bảo bối.

  Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu Uyển Thanh cùng Lâm Tiễn đã dậy tắm rửa ăn uống, rồi bắt taxi đã đặt trước ra sân bay.

  Theo lịch trình tour hai người đặt, tàu du lịch cập bến từ 6 giờ đến 8 giờ tối nên hai người không phải lo lắng gì. Nhưng Lâm Tiễn nghĩ kể từ khi đến Nghi Binh, thành phố nơi có nhiều câu chuyện tình đẹp như trong tiểu thuyết tài liệu cô đã đọc, cô vẫn muốn cùng Tiêu Uyển Thanh đi dạo trêи con đường của thành phố này, chia sẻ một chút về những câu chuyện đáng yêu. Cho nên, cô đặt chuyến bay sớm.

  Khi máy bay lên độ cao 30.000 feet, Lâm Tiễn nhìn bầu trời xanh phía trêи cửa sổ cùng những đám mây trắng lơ lửng bên dưới, cô nắm lấy năm ngón tay của Tiêu Uyển Thanh, không khỏi mỉm cười.

  "Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi máy bay, cùng nhau đi du lịch." Lâm Tiễn quay đầu nhìn Tiêu Uyển Thanh, cô nghiêng đầu cẩn thận lên kế hoạch cho Tiêu Uyển Thanh: "Sau này, chúng ta vẫn có lần hai, lần ba cùng vô số lần. Đi trong hay ngoài nước, chúng ta cùng nhau đi, được không? ”Cô muốn đưa Tiêu Uyển Thanh đến đồng cỏ phía bắc để cưỡi ngựa, đưa nàng đến Bắc Âu để xem thế giới băng tuyết tinh khiết. Cô muốn đưa nàng đến New Zealand để ngắm bầu trời đầy sao đẹp nhất trêи thế giới.

  Tiêu Uyển Thanh nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, nhìn khuôn mặt tươi cười vô tư của Lâm Tiễn mà lòng nàng đau nhói.

  Nàng nhớ những gì Lâm Mẹ đã nói với nàng, Lâm Tiễn đã từ chối đi du học dự định ban đầu, từ chối bầu trời xanh sẽ cho cô tự do bay cao.

  Nàng đột nhiên ngập ngừng hỏi cô: "Tiễn Tiễn, con có thích cuộc sống ở nước ngoài không? Trước đây khi ở Mỹ, con cảm thấy Châu Âu thế nào?"

  Lâm Tiễn nghĩ nàng đang suy nghĩ về chuyến đi sau này của mình, sau khi cân nhắc nghiêm túc, cô trả lời: "Tất cả đều tốt, ân, bất quá các món ăn ở đó hơi tệ. Con năm ngoái ở Châu Âu đến ngày thứ ba, con bắt đầu nhớ cơm cùng các món ăn ở nhà. ”Sau khi nói xong, cô đặt cằm lên vai Tiêu Uyển Thanh, cười vào tai nàng:“ Hơn nữa, từ ngày đầu tiên, con đã bắt đầu nhớ dì."

  “Con đã từng nghĩ, nếu dì ở bên cạnh con thì sẽ tốt hơn.” Cô nói: “Cho nên, câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên là: Con thích cuộc sống trong nước, con cũng thích cuộc sống bên nước ngoài. Miễn là cuộc sống có dì ở bên sẽ tốt hơn."

  Hơi thở ấm áp của Lâm Tiễn phun vào đôi tai nhạy cảm của nàng, trái tim của Tiêu Uyển Thanh run lên theo nhịp thở của cô, theo lời nói của cô mà mắt ươn ướt.

  Nàng không nói lên lời, chạm vào khuôn mặt đẫm nước mắt của Lâm Tiễn, để đầu nhỏ tựa vào vai nàng, xoa nhẹ lên má nàng, xoay người chuyển đề tài nhẹ giọng hỏi cô: "Tiễn Tiễn, con không nghe qua một câu hai người không thích hợp sống chung với nhau, sau một chặng đường dài bên nhau sẽ hiểu nhau hơn sao?. "

  Lâm Tiễn cười tủm tỉm trêи vai nàng, ranh mãnh nói: "Tiêu Tiểu Uyển, dì là đang ám chỉ con, con phải biểu hiện tốt chuyến đi này sao?"

  Tiêu Uyển Thanh cười thành tiếng. Lâm Tiễn không để nàng kịp phản bác thì đã ngẩng đầu lên, để Tiêu Uyển Thanh tựa đầu vào vai cô, trầm ngâm nói: "Dì ngủ một lát đi. Sáng nay dậy sớm quá. Buổi trưa khả năng sẽ không có thời gian nghỉ trưa. Con sợ buổi chiều dì sẽ mệt.” Vừa nói, cô vừa lấy chiếc bịt mắt trong túi ra, thân mật đeo lên đôi mi dài của Tiêu Uyển Thanh.

  “Đây là biểu hiện sao?” Tiêu Uyển Thanh nhếch môi nhẹ hỏi, tựa vào Lâm Tiển.

“Đây là bản năng.” Lâm Tiễn vòng tay qua eo thon của Tiêu Uyển Thanh, hôn lên tai nàng, mỉm cười nói, “Tiêu Tiểu Uyển, yêu dì cũng là bản năng của con".

  Độ cong môi của Tiêu Uyển Thanh bất giác sâu hơn. Tự đáy lòng nàng không khỏi cười chính mình, có lẽ nữ nhân dù bao nhiêu tuổi, cũng chỉ là bề ngoài tình cảm hời hợt, nhưng lại thích nghe người yêu nói chuyện ngọt ngào.

  Đến Nghi Binh, hai người xuống máy bay, bắt taxi đến khu vực ga cuối rồi tìm khách sạn gần đó để đặt hành lý. Sau đó, hai người cùng nhau đi ăn trưa cùng dạo phố.

  Trêи đường đi, dù là đi taxi hay thuê phòng, gọi đồ ăn hay thanh toán, Lâm Tiễn đều là người chiếu cố Tiêu Uyển Thanh. Khi đi trêи các con phố cùng ngõ hẻm, Lâm Tiễn một tay cầm ô che nắng, tay kia siết chặt năm ngón tay của Tiêu Uyển Thanh. Cô đi ở bên ngoài, luôn bảo vệ nàng. Trêи đường đi, cô biết rất rõ về các điểm tham quan cùng ẩm thực đặc biệt ở mỗi con phố, Tiêu Uyển Thanh có thể cảm nhận rõ ràng sự quan tâm săn sóc của Lâm Tiễn dành cho nàng cùng chuyến đi này.

  Tha hương đất khách, đường hẻm xa lạ, nhìn cô gái trẻ trung tươi sáng bên cạnh nàng, Tiêu Uyển Thanh lần đầu tiên cảm nhận được dáy lòng phát ra cảm giác an toàn từ Lâm Tiễn.

  Giống như Lâm Tiễn thực sự có thể mở ra thế giới của nàng. Nàng bắt đầu thả lỏng tự tin giao mình cho Lâm Tiễn chủ đạo.

  Năm giờ, hai người trở lại phòng giờ thu dọn hành lý, nghỉ ngơi một chút rồi bắt taxi từ cổng khách sạn ra bến tàu.

  Sau khi xe chạy qua đại lộ rộng rãi, đi vào một con đường một mảnh cát đá hỗn độn, hẹp đến chỉ đủ để hai chiếc xe thông qua. Tài xế lái xe biết hai người là khách du lịch nên đã nhiệt tình giới thiệu. Khi đến đây, hắn giảm tốc độ, oán giận nói đoạn đường này đang xây dựng tàu điện ngầm, sửa lâu rồi không biết bao giờ mới xong.

  Tiêu Uyển Thanh nghe xong liền mỉm cười, đang định nói chuyện thì đột nhiên vang lên một tiếng va chạm kinh hoàng. Ngay sau đó, chiếc xe lắc lư, mạnh mẽ dừng xe lại.

  Mọi thứ diễn ra trong chớp nhoáng, Tiêu Uyển Thanh còn chưa kịp phản ứng, cơ thể nàng đã ngã theo quán tính. Trong giây tiếp theo, cơn đau mà nàng mong đợi không ập đến đã rơi vào vòng tay mềm mại.

  Lâm Tiễn chính là trước tiên xoay người nhào vào người nàng, bảo vệ nàng. Lưng cùng vai Lâm Tiễn vì quán tính mà đập mạnh vào ghế lái, cô không khỏi phát ra tiếng kêu rêи.
Bình Luận (0)
Comment