Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 166

Đêm Giáng sinh tháng 12 trùng vào cuối tuần, từ khi Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn gặp lại nhau, đây là kỳ nghỉ đầu tiên của hai người. Tiêu Uyển Thanh nhớ Lâm Tiễn tới một tháng nay vì nàng bận công việc, còn chưa từng vui vẻ đi tham quan. Cho nên nàng sớm đặt khách sạn, dự định Giáng sinh sẽ cùng cô đến Lâm Huyện trứ danh nổi tiếng ở Thành phố cổ Bạch Ô du ngoạn.

  Thành phố cổ Bạch Ô có lịch sử lâu đời, được bao quanh bởi núi sông, có hồ có núi tuyệt đẹp. Trước khi phát triển vào những năm đầu nó chỉ là một ngôi làng nhỏ cổ kính yên tĩnh, những năm gần đây dựa vào khai phá cùng tuyên truyền đã trở nên nổi tiếng. Sau khi lượng khách du lịch đổ về đông đảo dần mất đi vẻ yên tĩnh ban đầu mà trở nên náo nhiệt hơn. Hình thành văn hóa du lịch đặc sắc.

  Trong thành cổ có con sông dài uốn khúc chia đôi tòa thành, bên sông có cây cầu vòm bằng đá cũ, nối hai bên bờ. Ngành du lịch ở thành cổ tỏa ra từ con sông này là trung tâm. Mỗi đêm, dòng sông đầy ánh đèn màu, tiếng nhạc không dứt.

  Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn ban ngày đi qua những con hẻm ở thành phố nhỏ, chạng vạng lên bức tường thành cổ kính nhìn mặt trời lặng ở dòng sông dài, hai người được dẫn đến đi đến trêи thành cổ, dòng người đi bộ không ngừng. Nói chuyện phiếm về giai thoại lịch sử không thấy chán, khi màn đêm buông dần, rung rinh trước cơn gió lạnh, hai người chụm đầu quấn khăn, câu lấy ngón út cùng nhau đi đến hướng thành.

  Về đêm, ánh đèn chợ đêm hai bên bờ sông đan xen nhau, dòng người náo nhiệt, tiếng nhạc cùng tiếng nói không dứt, rất giống con đường đi qua khu Nam mà hai người đã từng ghé qua thành phố Ngạn Giang.

  Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh không ăn tối, hai người nắm tay, đan mười ngón tay vào nhau, đi giữa những quầy hàng thơm trong ngõ hẹp, ở Lâm Tiễn làm nũng thỉnh thoảng dừng lại trước quầy hàng. Trêи đường phố ồn ào cùng hỗn loạn, Tiêu Uyển Thanh ăn mặc trang nhã xuất trần, lại vén lên tóc không màng dáng vẻ mà cúi đầu ăn những món ăn vặt mà Lâm Tiễn đưa cho nàng.

  “Khát không? Có muốn uống chút nước không?” Lâm Tiễn trầm ngâm hỏi sau khi cùng nhau ăn một bữa thịt nướng nhỏ. Cô đứng ở bên đường, rút

khăn giấy ra, đưa tay giúp Tiêu Uyển Thanh lau những mảnh vụn trêи môi.

  Tiêu Uyển Thanh yên lặng chăm chú nhìn hàng mi dài đang rung rinh của Lâm Tiễn, tùy ý động tác của cô, môi toàn là ý cười ôn nhu. Nàng khẽ gật đầu trả lời: "Ân."

  Lâm Tiễn thu lại khăn giấy, đưa tay đem cốc trà sữa nóng mà cô đang cầm trêи tay. Theo động tác của cô, Tiêu Uyển Thanh cúi đầu ngậm lấy ống hút mà Lâm Tiễn đã đưa qua, vô thức vươn chiếc lưỡi nhỏ ra ɭϊếʍ, nhẹ nhàng hút một ngụm, đưa dòng nước ấm áp từ miệng vào tim.

Đôi mắt Lâm Tiễn khóa chặt trêи người Tiêu Uyển Thanh, nhất thời nhớ lại rất nhiều sự việc đã qua, ánh mắt cô vừa vui mừng lại ưu thương, nhưng khoảnh khắc Tiêu Uyển Thanh ngước mắt lên, mọi phiền muộn đều tan biến, nụ cười rạng rỡ nở trêи môi.

  Cô thu lại ly trà sữa, nhanh chóng cúi đầu ngậm ống hút mà Tiêu Uyển Thanh vừa dùng, hút một ngụm, đem Tiêu Uyển Thanh đi về phía trước vừa cười vừa hỏi: “Phán Phán, con hỏi dì, dì có nhớ lần đầu tiên chúng ta hôn gián tiếp là khi nào không?"

  “Hôn gián tiếp?” Tiêu Uyển Thanh khẽ thì thào, hiển nhiên là nghĩ tới cái gì, sắc mặt trắng bệch dần trở nên đỏ bừng. Nàng liếc nhìn Lâm Tiễn, nửa xấu hổ nửa oán giận: "Trước kia con không phải nói giữa bằng hữu với nhau chuyện đó là thường xuyên xảy ra sao. Dì đương nhiên không nhớ những chuyện nhỏ như vậy."

  Liền nhớ đến Lâm Tiễn sau đó thú nhận thích mình, liên hệ với câu hỏi mà cô hỏi cụ thể hôm nay, Tiêu Uyển Thanh tự nhiên hiểu được khi đó đi xem phim, tâm tư Lâm Tiễn đổi trà sữa dùng chung ống hút. May mà lúc đó nàng cảm thấy Lâm Tiễn vẫn còn nhỏ, còn đơn thuần, cảm thấy chính mình tư tưởng bậy bạ.

  “Thật sự không nhớ sao?” Lâm Tiễn cười xấu xa nói. “Ngày đó, sau khi chúng ta hôn gián tiếp, Mãn Mãn chính là cố ý gọi tới nói cho con biết, ánh mắt Phán Phán nhìn con rất không đúng nga.” Lâm Tiễn ái muội nói.

  Nhớ lại tâm tình lúc đó, Tiêu Uyển Thanh vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, không khỏi vươn tay che miệng Lâm Tiễn, hờn dỗi nói: "Không nhớ, con không được phép nói ra."

  Lâm Tiễn sủng nịch chớp chớp mắt, ɭϊếʍ lòng bàn tay của Tiêu Uyển Thanh, như một sợ lông vũ cào vào tim Tiêu Uyển Thanh, để tim nàng run lên, lập tức rút tay về.

  Lâm Tiễn đột nhiên bật cười, áp vào tai Tiêu Uyển Thanh thì thào cười nói làm Tiêu Uyển Thanh tê dại: "Con sẽ không nói nữa. Buổi tối, chờ dì có thể nói ra sự thật, con mới hảo hảo chiếu cố dì."

  Tiêu Uyển Thanh đỏ mặt tía tai, vừa muốn thấp giọng mắng Lâm Tiễn, Lâm Tiễn đã lon ton chạy đi, vừa chạy lại vừa giơ tay về phía nàng: "Phán Phán, chúng ta đi bên này xem thử đi."

  Tiêu Uyển Thanh nhìn dáng vẻ nhảy nhót linh động của cô, dần dần hòa vào bộ dáng vui vẻ hoạt bát trong trí nhớ, trong mắt gợn sóng nước, cuối cùng thu mi dương môi, nhanh chóng đi theo.

  Sau mười giờ, hai người mua sắm mệt mỏi, ngẫu nhiên chọn một quán bar ngoài trời để ngồi xuống. Ca sĩ trêи đài hát những bản ballad trầm thấp du dương đơn giản. Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh gọi hai cốc sữa nóng, hai người đang nghe hát dưới đài, hóng gió nhàn nhã trò chuyện.

  Hai người nói đến mấy hôm trước Hạ Chi Cẩn ngồi siêu xe cùng người ta vào khách sạn, Tiêu Uyển Thanh hiếm thấy hiếu kỳ mà hỏi Lâm Tiễn là thật hay giả, Lâm Tiễn ra vẻ thâm trầm nói "Là thật".

  Tiêu Uyển Thanh thở dài, khẽ cau mày, có chút xúc động, vì đoạn tình cảm của Hạ Chi Cẩn cùng Thời Mãn không bao lâu không tật mà chết.

  Lâm Tiễn chạm vào lông mày của Tiêu Uyển Thanh, nghịch ngợm nói: "Dì cảm thấy tiếc cho Mãn Mãn với chị Chi Cẩn sao?"

  Tiêu Uyển Thanh nhìn cô mà không nói. Thực ra, sau bao nhiêu năm, thời gian đổi thay, mọi chuyện cũng khác, đường ai nấy đi cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là ... chỉ vì nàng và Lâm Tiễn giờ đã viên mãn, Lâm Tiễn đã tiết lộ Hạ Chi Cẩn đã độc thân nhiều năm, có vẻ như vẫn còn yêu Thời Mãn.

  "Con đùa dì thôi. Vụ bê bối là có thật, nhưng người vào khách sạn cùng chị Chi Cẩn là Mãn Mãn." Lâm Tiễn tiết lộ bí mật.

  Ánh mắt Tiêu Uyển Thanh nhất thời sáng lên, câu "Làm sao con biết được?" Còn trong cổ họng đột nhiên có một giọng nữ trẻ tuổi ngọt ngào, ngập ngừng vang lên bên tai: "Tiêu ... Tiêu lão sư?"

  Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một chút, ngừng nói, trong tiềm thức quay đầu theo nguồn âm thanh. Nàng nhìn thấy nữ sinh tình cờ đã biến mất một lúc lâu sau khi nói chuyện ở cầu thang ngày hôm đó, hai nữ hài tóc dài khác đang đứng ở bên đường.

  “Thật trùng hợp.” Tiêu Uyển Thanh nở nụ cười khách sáo, có chút ngượng ngùng chào hỏi. Gặp học sinh ở nơi như vậy khiến nàng có chút xấu hổ.

  “Thật trùng hợp.” Nữ hài quyến luyến nhìn Tiêu Uyển Thanh trong bóng đêm càng trở nên nhu mĩ mê người, ánh mắt vừa vui vừa ưu thương.

  "Miên Miên, bên này ..." có người chào hỏi ở phía trong cùng của quầy bar đối diện với Tiêu Uyển Thanh.

  Nữ hài nghe thấy liền trả lời, nhìn xuống Tiêu Uyển Thanh hai giây, nói nhỏ: "Lão sư, bạn của em đang đợi bên trong, em đến đó trước."

  Tiêu Uyển Thanh nhẹ gật đầu.

  "Giáng sinh vui vẻ.” Đi được hai bước, nữ sinh lại quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt, tha thiết chúc mừng.

  Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng đáp lại: "Em cũng vậy, giáng sinh vui vẻ."

  Lâm Tiễn cau mày từ lúc nữ hài chào hỏi, trầm ngâm nhìn cô ấy tiếp xúc với Tiêu Uyển Thanh. Sau khi nữ sinh rời đi, Lâm Tiễn một tay chống cằm, nhướng mày hỏi Tiêu Uyển Thanh, "Tiêu lão sư.....là học sinh của dì sao?"

  Tiêu Uyển Thanh thẳng thắn phủ nhận: "Dì không dạy nàng, nhưng quả thật là học sinh của trường. Có gặp qua vài lần".

  “Nhưng ánh mắt nàng nhìn dì, xem ra không phải chỉ gặp vài lần” Lâm Tiễn nheo mắt, không giấu được ghen tuông, chua chát nói.

  Tiêu Uyển Thanh cười, sủng nịch sờ cằm Lâm Tiễn, ôn thanh nói: "Nhưng theo dì, cũng chỉ là quan hệ gặp qua vài lần. Tiễn Tiễn, con đang uống sữa sao? Vì cái gì ở trêи người con dì nghe có mùi chua a?"

  “Hừ.” Lâm Tiễn bị chọc phá tâm tư, đột nhiên như hài tử mà chu môi, hít mũi một cái, cúi đầu nhìn Tiêu Uyển Thanh không nói.

  Tiêu Uyển Thanh vươn tay nâng cằm Lâm Tiễn lên, để cô nhìn mình, vừa muốn dỗ dành đã thấy ánh mắt của Lâm Tiễn lướt qua mình, một đường đi tới, cuối cùng đã yên vị trêи sân khấu phía trước.

  Tiêu Uyển Thanh quay lưng lại trêи sân khấu, khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tiễn, nàng tò mò quay lại. Nhìn bộ dạng này, nàng cũng hơi ngạc nhiên.

  Nữ sinh kia đã thực sự đi lên.

  Những người trêи khán đài la ó, nhưng nữ sinh một chút đều không hoảng loạn. Nữ sinh hiển nhiên cũng nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh, ánh mắt không hề che giấu mà dừng ở trêи người nàng. Cô điều chỉnh vị trí của micro, nhìn thẳng vào nàng nói: "Bài hát này là dành cho nàng, người mà tôi thầm yêu. Tôi biết tôi cùng nàng là không có khả năng, nhưng tôi vẫn muốn nói với nàng là tôi thích nàng. Tôi muốn nàng biết rằng nàng thực sự mê người, tôi muốn nói với nàng rằng có một cô gái đã bị nàng mê hoặc."

Nữ sinh chưa kịp nói xong thì Tiêu Uyển Thanh đã lúng túng quay lại, vờ như không hiểu chuyện gì. Nàng cắn môi, cau mày nhìn Lâm Tiễn, muốn nói lại thôi.

  "Ta có thể theo phía sau ngươi, giống như bóng đen đuổi theo ánh sáng ..." Tiếng hát vang lên, nữ sinh cảm nhận được tia cự tuyệt cùng phản kháng thầm lặng của Tiêu Uyển Thanh, giọng cô nghẹn ngào.

  Trong những năm qua, Tiêu Uyển Thanh đã từ chối vô số người. Nàng biết đau dài không bằng đau ngắn, một lời từ chối nhanh chóng thực sự tốt cho đối phương. Cho nên nàng sớm đã luyện thành ý chí sắt đá mà cự tuyệt đối phương. Lúc này, nàng lắng nghe tiếng hát lưu luyến của nữ sinh, đối diện với đôi mắt cười như không cười của Lâm Tiễn, chỉ cảm thấy xấu hổ cùng bất đắc dĩ. Nàng hắng giọng, trấn định nói với Lâm Tiễn: “Tiễn Tiễn, đi thôi.” Sau đó, nàng định đứng dậy.

  Lâm Tiễn vươn tay nắm lấy tay nàng, nhẹ nói: "Không vội, nghe xong bài hát này chúng ta liền rời đi."

  Tiêu Uyển Thanh như đứng trêи đống lửa, ngồi trêи đống than, nhưng nhìn vào đôi mắt nghiêm túc cùng cố chấp của Lâm Tiễn, lại không thể nề hà.

  Nữ sinh nhìn thấy tương tác của Tiêu Uyển Thanh với Lâm Tiễn, đối mặt với bóng dáng lậnh băng cự tuyệt của Tiêu Uyển Thanh, trái tim cô từ từ nguội lạnh mà bình tĩnh lại, giọng nói của cô dần trở nên bình thường, đôi môi mỉm cười mất mát tiêu tan.

  Xem như, giấc mơ đã thành sự thật đi. Ít nhất, đã nói ra.

  Bài hát dài cuối cùng cũng kết thúc, nữ sinh nhìn Tiêu Uyển Thanh một cái thật sâu, rồi cười bất đắc dĩ nói: “Tôi chúc nàng hạnh phúc.” Sau đó, cô đơn giản đi ra khỏi sân khấu.

  Tiêu Uyển Thanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn biểu hiện của Lâm Tiễn, đưa tay ra nắm lấy ngón tay út của cô, nửa làm nũng quơ quơ tay trước mặt cô, cúi mắt ngượng ngùng.

  Rõ ràng là lớn hơn cô, Lâm Tiễn nhìn hành động làm nũng hiếm hoi của Tiêu Uyển Thanh mà cô cảm thấy như nhìn thấy một nữ hài đáng yêu, liền mềm lòng. Cô bất đắc dĩ xoa tay nàng, nhìn nàng một cái nhìn thỏa hiệp.

  "Phán Phán, con biết dì không thích cách thức giữa bàn dân thiên hạ này. Nhưng, dì xem, tình địch đang khiêu khích trước mắt, con cái gì đều không thể tỏ vẻ, đúng không?"

  Tiêu Uyển Thanh còn chưa kịp phản ứng lại lời nói của Lâm Tiễn, nàng đã thấy Lâm Tiễn đứng dậy, sải bước đi về phía trước.

  Lại muốn lên sân khấu hát? Những du khách dưới đài thích hóng chuyện bỗng xôn xao.

  Theo bước chân của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh chậm rãi xoay người lại, nhìn bóng dáng thon dài của cô đang từng bước tiến về phía micro, nhìn cô duỗi tay lưu loát vén mái tóc dài ở đuôi ngựa sau đầu, rồi trong đêm đen tìm ánh mắt của nàng, khẽ cong môi về phía nàng, đôi mắt đen sáng như sao.

  Đột nhiên, Tiêu Uyển Thanh nhìn cô, tim đập như sấm.

  Nàng đột nhiên phát hiện ra nàng không thích cách này, nhưng nếu người đó là Lâm Tiễn, nàng sẽ thích tất cả những gì cô làm.

  Lâm Tiễn khác với nữ sinh đó, không nói bất cứ điều gì trong phần phát biểu mở đầu. Liền sáng quắc nhìn chăm chú Tiêu Uyển Thanh rồi mở môi hát.

  “Nhiều hy vọng tìm thấy bóng dáng giống như ngươi, nhưng sáng tối chẳng nhận ra nhau… Tìm một người trong ngọn đèn thành phố, lang bạc kỳ hồ*…” Giọng hát trầm ấm, dìu dặt, chất chứa thâm tình vô hạn.

(*) Lang thang không nơi nương tựa.

  Hai đôi mắt sáng ngời của Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn nhìn chăm chú vào nhau, trái tim của hai người đang thăng hoa theo tiếng hát. Vòng quay của nửa đời này, thăng trầm gian khổ, cùng Lâm Tiễn một đường mưa gió, rõ ràng trước mắt. Mũi Tiêu Uyển Thanh lên men, hai mắt dần dần ẩm ướt.

  “Hãy tiến về phía trước, không cần phải quay đầu nhìn lại. Ở điểm cuối cùng ta sẽ là người chờ ngươi…” Giọng nói khàn khàn của nữ hài dần biến mất.

  Thời điểm Lâm Tiễn cất tiếng hát, cô ngẩng đầu nhìn về phía đông đảo khán giả, phát hiện nữ sinh vừa mới thổ lộ, đang nhìn chằm chằm vào mình, nói từng chữ: "Bài hát này là dành cho người tôi yêu, cảm ơn nàng đã chờ tôi, cũng cảm ơn nàng vì đã để tôi chờ nàng. Chúng ta hảo hảo hạnh phúc." Sau đó, cô thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm vào Tiêu Uyển Thanh một lúc rồi nhẹ nhàng nói, “Ban đầu, bản đàn accordion đã được chuẩn bị, nhưng không may ở đây thật bất tiện. Chờ trở về lại đàn cho ngươi nghe được không?"

  Đôi mắt của Lâm Tiễn quá rõ ràng, một vài người trêи khán đài nhìn theo ánh mắt của cô phát hiện, họ không khỏi tập trung trêи người Tiêu Uyển Thanh. Tiêu Uyển Thanh khó tránh khỏi, cắn môi, trêи mi có giọt lệ rơi xuống, dưới sự chú ý của mọi người, nàng chậm rãi đứng lên đón Lâm Tiễn đã đi xuống.

  Đám đông bắt đầu kϊƈɦ động, nhỏ giọng bàn tán.

  Nàng giả điếc như không nghe, từng bước về phía Lâm Tiễn có chút kinh ngạc, đưa tay vén tóc đuôi ngựa của Lâm Tiễn, vuốt thẳng mái tóc gãy sau tai, nở nụ cười rạng rỡ.

  Tình yêu đến, nàng như chuồn chuồn lướt nước hôn lên má Lâm Tiễn, ôn thanh nói: “Được, trở về rồi nghe.” Sau đó, nàng siết chặt ngón tay Lâm Tiễn vẫn còn đang sững sờ, nắm tay bước ra quán bar, bước vào đêm ấm áp.

  Đây là lần đầu tiên nàng ở trước công chúng đáp lại lời thổ lộ, đây cũng là giới hạn nàng quên mất lễ nghi mà có thể đáp trả. Nàng đã từng cho rằng mình sẽ không lỗ mãng như vậy, nàng đã từng cho rằng mình không có dũng khí như vậy.

  Nhưng Lâm Tiễn đã cho nàng biết rằng hóa ra nàng vẫn có thể yêu một người như vậy, yêu một người thật phi thường, dũng cảm mà cuồng nhiệt yêu người.

  Sau khi xúc động qua đi, nàng đỏ mặt tía tai, mềm nhũn lại vui mừng khôn xiết, chỉ biết cong môi cười nắm tay Lâm Tiễn không biết mình đã đi được bao xa, thẳng đến cầu liền bị người bên cạnh chặn lại.

  Đôi mắt Lâm Tiễn còn đọng lại những con sóng so với nước còn muốn liễm diễm hơn. Một tay ôm chặt nàng, tay kia ôm má nàng rồi ngẩn người hỏi: "Phán Phán, có học sinh của dì trong đó, còn có rất nhiều người đã nhìn thấy rồi, dì không sợ sao?"

  Tiêu Uyển Thanh nhìn cô hồi lâu, nghiêng đầu trìu mến cọ vào lòng bàn tay Lâm Tiễn, cong mắt mỉm cười, "Dì không sợ."

  Nàng biết, chính mình đã từng có bao nhiêu dũng khí. Sau lại có bao nhiêu khϊế͙p͙ nhược.

  Nàng tiến lên một bước, mặc kệ người đi bộ trêи cầu đang đi xuống, vươn tay vòng qua Lâm Tiễn, ôm chặt cô, vùi mặt vào cổ cô, nói nhỏ: "Tiễn Tiễn, dì không sợ."

"Hiện tại có con ở bên."

     Nàng nói: "Tiễn Tiễn, dì cái gì đều không sợ. Vì con là dũng khí của dì, cũng là tự tin của dì."

  *

  Dưới ánh đèn ấm áp mờ ảo của khách sạn, điều hòa được bật lên, nhiệt độ trong phòng rất tốt, Tiêu Uyển Thanh chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, ngồi ở bên giường kiểm tra tin nhắn.

  Lâm Tiễn tắm xong, chỉ quấn chiếc khăn tắm màu trắng, lộ ra xương quai xanh thanh tú, đôi chân dài trắng nõn bò vào chăn, giống như con mèo nhỏ dựa cằm vào vai Tiêu Uyển Thanh, nhẹ giọng hỏi: "Phán Phán, đang xem gì vậy?"

  Tiêu Uyển Thanh thu điện thoại, chạm vào tóc Lâm Tiễn để xem đã khô hay chưa, ôn thanh trả lời: "Xem tin nhắn chúc mừng của học sinh. Ban ngày chưa kịp xem, hiện tại xem một chút, thời gian đã muộn rồi, dì cũng không trả lời được."

  Nghe thấy từ "học sinh", Lâm Tiễn không khỏi nghĩ đến nữ sinh xinh đẹp đã thổ lộ với Tiêu Uyển Thanh. Đôi mày thanh tú nheo lại, cô xoay người, tách hai chân ra, ngồi trêи đùi Tiêu Uyển Thanh, vòng qua cổ nàng, chu môi chua chát nói: “Tiêu lão sư, đến tột cùng là có bao nhiêu học sinh ngoan a."

  Dưới động tác lớn của cô, chiếc khăn tắm nới lỏng một chút, trượt xuống rất nhiều, ngọn núi tuyết trắng bị phong tỏa nghiêm ngặt lộ ra một khe rãnh nóng bỏng, đôi mắt trong veo của Tiêu Uyển Thanh dần mờ mịt. Nữ hài vẫn không thuận theo mà trêu chọc nàng, câu "Tiêu lão sư" cùng câu "Học sinh tốt" làm cho bụng dưới của nàng uốn éo xoắn xuýt, khiến cho đùi cảm nhân được cơ da thân cận, xúc cảm tốt đẹp, ma sát qua vải mỏng càng thêm rõ ràng hơn.

  Tiêu Uyển Thanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của nữ hài, cắn môi, cổ họng kϊƈɦ thích một chút.

  "Tiêu lão sư, cô vẫn không nói cho người ta biết sao nga~ ..." Nữ hài vẫn cưòi xấu xa trêu chọc nàng, lông mày cùng ánh mắt toát lên vẻ kiều mị phong tình.

  Tiêu Uyển Thanh như có lửa đốt trong lòng, nữ hài không chút hay biết vẫn tiếp tục liêu nhân. Năm ngón tay nàng đặt trêи gối dần dần tụ lại, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không tự chủ được duỗi thẳng eo, thoáng dùng sức giữ chặt eo mảnh mai của nữ hài, chuyển vị trí, đem Lâm Tiễn áp xuống giường.

  Lâm Tiễn không kịp phòng bị, theo bản năng ôm chặt lấy cổ Tiêu Uyển Thanh, khẽ kêu một tiếng, nhìn hai má ửng hồng của Tiêu Uyển Thanh, ngơ ngác nói: "Làm sao vậy?"

  Nữ hài vô thức bộc lộ tia manh ngốc lại đáng yêu lấy lòng Tiêu Uyển Thanh, tâm Tiêu Uyển Thanh sinh yêu thương, khát vọng càng thắng.

  Tiêu Uyển Thanh cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng mềm mại của nữ hài, đôi mắt nhu tình ở nữ hài nói: "Tiễn Tiễn, có biết mùa xuân ở trêи cây anh đào làm gì không?"

  Lâm Tiễn mơ hồ cảm thấy không rõ, nhưng bởi vì Tiêu Uyển Thanh khác thường, cô sững sờ một lúc, chớp chớp mắt, ngơ ngác nói: "Con không biết."

  Cô nhìn thấy mày đẹp của Tiêu Uyển Thanh nhướng lên, cầm lấy ngón tay cô, cẩn thận ɭϊếʍ đầu ngón tay, giống như đang ɭϊếʍ trêи trái tim hỗn loạn của cô. Nữ nhân hàm chứa ý cười, thấp nhu nói: "Không sao, gọi dì một tiếng lão sư, dì sẽ dạy con."

  Dù trì độn đến đâu, từ trong đôi mắt ẩn nhiệt độ của Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn cũng hiểu nàng đang nói gì. Trong nháy mắt, nhịp tim cô gia tốc, tai đỏ bừng. Rõ ràng Tiêu Uyển Thanh vẫn chưa làm gì cả, cô đã cảm nhận được khao khát của nàng dành cho bản thân, chỉ nghĩ cô sẽ trao thân cho người mình yêu. Thời điểm tay bị ɭϊếʍ, cô đã cảm thấy mình mềm thành một ảnh, ướt thành một mảnh.

  Cô không còn vẻ nghịch ngợm ở thời điểm khi dễ Tiêu Uyển Thanh nữa, ánh mắt khẽ động, cố nén xấu hổ, bình tĩnh nói: "Tiêu lão sư có nhiều học sinh như vậy, đều dạy sao?"

  Tiêu Uyển Thanh nheo mắt cười khẽ, giống như đóa hoa đào đang nở rộ, cúi đầu ấn lên môi Lâm Tiễn, thừa dịp Lâm Tiễn yếu ớt mà nắm lấy quyền chủ động. Dựa vào kỹ xảo hôn Lâm Tiễn cho đến khi cô nức nở khẩn cầu, mới chưa thỏa mãn mà buông ra. Vừa lột khăn tắm của Lâm Tiễn, vừa hôn lên vành tai cô, phun khí tức nói: "Môn học này, dì chỉ dạy một mình con thôi."

  Ôn nhu lưu luyến hôn lên ngực Lâm Tiễn, bàn tay có chút mát lạnh của nàng chậm rãi di chuyển xuống phía dưới. Những ngón tay trắng nõn gầy guộc của Lâm Tiễn gắt gao nắm chặt ga giường, trêи khuôn mặt nhỏ nhắn mang xuân ý liêu nhân, vừa thống khổ lại vừa vui sướиɠ.

  Cô chưa từng biết, hóa ra, được người mình yêu chạm ở dưới là cái dạng tư vị này.

  Cô cắn chặt môi, ngượng ngùng vì sợ lộ ra âm thanh xấu hổ.

  “Tiễn Tiễn, dì muốn nghe thanh âm của con.” Nữ nhân nâng người hôn lên vành tai của cô, giọng nói khàn khàn lười biếng.

  Lâm Tiễn còn muốn khắc chế, nhưng giây tiếp theo địch đã công thành đoạt đất, cô cởi bỏ mũ cùng áo giáp, ngẩng cổ lên, ôm lấy lưng Tiêu Uyển Thanh, khẽ rêи lên một tiếng, thân thể run lên, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

  Nữ nhân ôm lấy cô, vỗ lưng an ủi, hôn lên mày đẹp của cô rồi dần dần đi xuống. Lâm Tiễn thoải mái cong lên ngón chân. Sau khi bình tĩnh lại, phát hiện nụ hôn của Tiêu Uyển Thanh đang dần đi xuống, đến địa phương không nên đến, muốn ngăn lại, đã vô lực xoay chuyển trời đất.

  "Bẩn ..." Giọng nói vừa rơi xuống, giây tiếp theo, cô như bị điện giật mà run lên thân

mình, giãy dụa muốn thoát ra. Nhưng nữ nhân duỗi tay ra, dễ dàng áp chế động tác của cô, càng thêm ôn nhu tinh tế mà hôn.

  Lâm Tiễn nửa ngồi dậy, che lại đôi mắt muốn nhìn nhưng không thấy động tĩnh của Tiêu Uyển Thanh, dần dần chịu không nổi mà khóc nức nở.

  Cô cảm thấy mình giống như một con thuyền đơn độc trôi dạt giữa đại dương, từng đợt sóng dâng trào, bị cuốn vào bờ lại chìm xuống biển cả, rồi thăng trầm.

  Cô không biết mình bị khi dễ bao lâu. Cuối cùng khóc lóc cầu xin Tiêu Uyển Thanh dừng lại. Tiêu Uyển Thanh chưa thõa mãn mà lau nước mắt cho cô, dỗ dành cô mà xin lỗi rồi buông tha cô.

  Lâm Tiễn thẹn thùng đến mức không còn khí lực nữa, nghĩ đến màn biểu hiện vừa rồi của mình, liền không muốn gặp người nữa.

  Tiêu Uyển Thanh ở thời điểm cô khắc chế không nỗi mà hết lần này đến lần khác khen cô "Tiễn Tiễn ngoan", đoạn kết nghe nhẹ nhàng, thực sự giống như một giáo viên tốt luôn tận tâm cổ vũ học sinh.

  Tiêu Phán Phán nhất định là đại buồn tao!!!

  Tiêu Uyển Thanh ôm Lâm Tiễn đã bất động, đành phải lui tiếp theo lau người cho cô. Sau đó tắm rửa qua loa, trở lại trêи giường, ôm Lâm Tiễn. Đột nhiên cảm thấy cuộc sống viên mãn làm cho nàng muốn rơi lệ.

Lâm Tiễn nép vào trong tay nàng, yêu thương dùng trán cọ vào nàng. Hồi lâu vẫn không nhịn được ngẩng đầu hỏi: "Phán Phán, vì cái gì không hoàn toàn muốn con?"

  Cô không còn là một hài tử không biết gì nữa. Tiêu Uyển Thanh lại đối với cô chỉ làm được tới mức độ này, tâm nàng như gương sáng.

  Tiêu Uyển Thanh vuốt nhẹ tóc cô, cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ giọng giải thích: "Tiễn Tiễn, con không cần đa tâm. Chỉ là, vẫn chưa phải lúc." Nàng cười cười, hiếm khi bá đạo nói: "Con đã được dì chỉ định rồi."

  Sóng mắt Lâm Tiễn nhộn nhạo một chút, nhất thời hiểu được ý nghĩ của nàng, cúi đầu dựa vào cổ nàng, yên lặng không nói.

  Cô biết Tiêu Uyển Thanh đang chờ đợi điều gì, nhưng cô không muốn ép nàng. Không sao, cô có thể đợi.

  Cô không khỏi che giấu nỗi mất mát của mình, chuẩn bị đi ngủ. Tiêu Uyển Thanh xoa mặt cô, nhẹ giọng thương lượng: “Tiễn Tiễn, chờ dì kết thúc học kỳ này, tháng tới trường học sẽ đóng cửa, dì sẽ nộp đơn từ chức. Chúng ta cùng nhau trở lại thành phố Ngạn Giang đi."

  Đây là chủ đề mà hai người đã tránh trong một thời gian dài, cô biết trong lòng Tiêu Uyển Thanh có băn khoăn lại có bóng ma. Lâm Tiễn hưng chấn tinh thần một hồi, hoàn toàn tỉnh ngủ, lo lắng nói: "Phán Phán, không cần miễn cưỡng mình. Nếu như không muốn trở về, chúng ta cùng nhau sống ở đây là tốt rồi. Trước kia con từng nói qua, dù dì ở đâu, nhà ở đâu, ở nơi nào, với con mà nói đều giống nhau."

  Tiêu Uyển Thanh cảm nhận được lo lắng của nữ hài đối với mình, trêи mặt ôn tú nở nụ cười, an ủi cô: "Dì không miễn cưỡng mình. Tiễn Tiễn, dì không sợ, cho nên dì sẽ không trốn tránh nữa. Hơn nữa ..."

  Nàng ngượng ngùng cắn môi nói: "Dì nhịn không được."

  "Dì muốn cưới con, Tiễn Tiễn."

Lời editor: là "cưới" chứ không phải "gả" nhé!!!
Bình Luận (0)
Comment