Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 52

┬┴┬┴┤炎 Chương 52 炎├┬┴┬┴

Không biết tận bao lâu, pháo hoa ngập trời cũng nở rộ những chùm ánh sáng cuối cùng, huyên náo tàn phai theo từng đốm sáng nhợt nhạt. Đám đông thoáng chùng xuống, rồi lại rất nhanh vui vẻ cười nói tản đi.

Tiếng pháo dứt rồi, Lâm Tiễn mới luyến tiếc rời hai tay đang ủ lấy tai Tiêu Uyển Thanh, nhưng nàng cũng không ngoan ngoãn buông ra, mà cố ý trượt xuống khẽ ôm lấy tấm eo thon của cô. Lâm Tiễn nghịch ngợm đặt cằm lên vai Tiêu Uyển Thanh, vừa thân mật vừa nghiêm cẩn thủ thỉ: “Tiêu a di, năm mới vui vẻ.”

Hai tai Tiêu Uyển Thanh đang được bàn tay nóng sực của Lâm Tiễn bao bọc, thoáng chốc lại bại lộ trong không khí, bị gió đêm thổi đến phát run, trong vô thức lưu luyến cảm giác ấm áp kia. Cô nhẹ nhàng xoay người, tấm lưng thẳng tắp rời vòng ôm của Lâm Tiễn, đôi mắt sóng sánh như cơn mưa đầu hạ, mỉm cười dịu dàng: “Năm mới vui vẻ.”

Lâm Tiễn chớp mắt nghịch ngợm: “Đây là năm đầu tiên a.”

Tiêu Uyển Thanh ngơ ngác: “Uhm?”

Lâm Tiễn nắm tay Tiêu Uyển Thanh dịu dàng đặt lại vào túi áo khoác, nàng nghiêng đầu, đáy mắt lấp lánh sao trời: “Chúng ta đã ở bên cạnh nhau năm đầu tiên. Về sau, sẽ còn có năm thứ hai, năm thứ ba, và rất nhiều rất nhiều năm sau nữa.”

Tiêu Uyển Thanh nhìn nàng, tâm tình có chút xao động. Nhưng chỉ một khoảnh khắc, ý cười trêи môi cô dần ảm đạm. Cô khẽ lắc đầu, dùng giọng trưởng bối nửa đùa nửa thật trêu ghẹo nàng: “Đến lúc Tiễn Tiễn trưởng thành, sẽ chỉ còn muốn ở bên cạnh người yêu.” Cô dịu dàng đưa tay vuốt mấy sợi tóc mai bị gió thổi rối tung của Lâm Tiễn, khẽ cúi đầu, thẫn thờ cười chua chát: “Khi con lớn, con sẽ quên dì thôi…”

Lâm Tiễn nhìn thấy đôi mắt u buồn của Tiêu Uyển Thanh có màn sương nhợt nhạt kéo qua, trong lòng không khỏi chua xót. Nàng nắm chặt tay Tiêu Uyển Thanh, vừa định khẳng khái phủ nhận, Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn gần đó đã cất tiếng gọi: “Tiêu a di, Tiễn Tiễn, con cùng Chi Cẩn chuẩn bị trở về, hai người thế nào?”

Tiêu Uyển Thanh thoáng rũ sạch bóng mây muộn phiền, ý cười như ngọc lại sáng bừng, quay sang hỏi Lâm Tiễn: “Con muốn về chưa?”

Lâm Tiễn nhíu mày, mấp máy môi, lời định nói ra lại nuốt xuống. Nàng nhìn Tiêu Uyển Thanh một lượt, đáp lời: “Dạ, trở về thôi. Khuya xuống sẽ lạnh, dì mặc phong phanh quá.”

Tiêu Uyển Thanh nghe vậy liền thấy ấm áp, mỉm cười gật đầu. Cô quay sang Ôn Đồng định chào tạm biệt, vừa cất lời: “Ôn Đồng, chúng mình…” thì phát hiện ra người đã biến mất từ lúc nào.

Cô hỏi Lâm Tiễn: “Con có thấy Ôn a di đâu không?”

Đôi mắt Lâm Tiễn loé lên, nghĩ lại lúc nàng và Ôn Đồng đối mặt, tâm tình có chút trầm xuống. Nàng nhẹ gật đầu: “Vừa lúc pháo hoa bắt đầu, Ôn a di không hiểu sao đã rời đi mất.”

Tiêu Uyển Thanh nhíu mày, có chút lo lắng. Ôn Đồng không phải là người tuỳ tiện rời đi mà không báo trước, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Cô rút tay ra khỏi Lâm Tiễn, vừa lục tìm điện thoại vừa quay sang Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn, áy náy nói: “Chi Cẩn, Mãn Mãn, hai con đi trước, không cần đợi dì đâu.”

Hạ Chi Cẩn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không sao đâu Tiêu a di, cùng đợi một chút cũng được. Tụi con cũng cần gọi điện chào mẹ Mãn Mãn một tiếng.” Nói xong, nàng rút điện thoại từ trong túi, đưa cho Thời Mãn.

Thời Mãn lẩm bẩm: “Sao lại phải chào mẹ em, bà ấy tự lái xe đến, cũng không cùng về với chúng ta”. Tuy trong lòng không muốn, nhưng rút cuộc nàng cũng nhận lấy điện thoại, bấm số gọi cho Thời Kinh Lan.

Tiêu Uyển Thanh gọi cho Ôn Đồng, chuông reo hồi lâu cũng không thấy nàng trả lời. Đến lúc Tiêu Uyển Thanh vừa định cúp máy, Ôn Đồng mới tiếp nhận cuộc gọi. Cô lo lắng hỏi: “Ôn Đồng, mình đây, cậu đang ở đâu?”

Bên kia đầu dây thoáng trầm mặc, một lúc sau, Ôn Đồng nhàn nhạt lên tiếng: “Mình đi lạc, cậu đến đón mình sao?” Rồi không chờ Tiêu Uyển Thanh trả lời, nàng trầm thấp cười một tiếng, lấy lại vẻ nghiêm túc, bình thản giải thích: “Mình đi tìm phòng vệ sinh. Lúc sau lại vô tình gặp người quen, tiện thể muốn trao đổi công việc một chút nên trở về khách sạn. Mình sợ cậu và Tiễn Tiễn còn đang xem pháo hoa nên không gọi điện báo.”

Tiêu Uyển Thanh không chút nghi ngờ, thoáng thấy yên tâm: “Uhm, mình và Tiễn Tiễn chuẩn bị về rồi, cậu có về chưa?”

Ôn Đồng trầm ngâm một chút, rồi bỗng nhiên dồn dập ho mấy tiếng, khàn giọng trả lời: “Mình có đặt một phòng ở đây, giờ cảm thấy hơi mệt nên sẽ nghỉ lại. Cậu và Tiễn Tiễn về trước, đi đường cẩn thận nhé.”

“Được rồi, vậy chúng mình về trước.” Tiêu Uyển Thanh dừng một chút, như chợt nghĩ ra điều gì, lại ấm giọng dặn dò: “Khuya xuống sẽ lạnh, cậu đừng ở ngoài trời lâu, cẩn thận bị cảm.”

Lâm Tiễn đứng ngây người bên cạnh dỏng tai nghe Tiêu Uyển Thanh nói chuyện, lo lắng không biết Ôn Đồng có nói gì đó không. Thấy Tiêu Uyển Thanh ấm áp săn sóc Ôn Đồng, trong lòng không khỏi phát chua, lén lút bĩu môi. Thời Mãn đã gọi điện thoại xong từ lâu, nhìn thấy vậy liền đưa tay khoác vai Lâm Tiễn, áp má kề tai, thấp giọng chế nhạo: “Hình như mình nghe thấy mùi gì chua chua nha.”

Lâm Tiễn quay sang, đôi mắt hình viên đạn lườm Thời Mãn.

Hạ Chi Cẩn bất chợt từ phía sau đưa tay ôm lấy Thời Mãn, kéo nàng tách khỏi Lâm Tiễn, dịu giọng nói: “Đừng trêu Tiễn Tiễn nữa.”

Thời Mãn thuận thế nép vào lòng Hạ Chi Cẩn, khoé môi khẽ cong. Đôi mắt đào hoa trong suốt ngập tràn nhu tình, nàng nghiêng cặp môi đỏ mọng khẽ lướt qua cằm Hạ Chi Cẩn, đầu lưỡi nghịch ngợm tựa có tựa không ɭϊếʍ một chút lên cần cổ trắng ngần như tuyết, thổ khí như lan: “Chi Cẩn, chị đang ghen đó ư?”

Cảm xúc ấm áp mềm mại khẽ lướt trêи cần cổ lạnh buốt, tựa như một dòng dung nham nóng bỏng chảy giữa băng sơn khiến Hạ Chi Cẩn sững người. Nàng cố duy trì vẻ trầm ổn nhưng gò má lại thành thật đỏ bừng, khẽ nghiêm giọng nhưng không giấu nổi cưng chiều: “Mãn Mãn, đừng nghịch.”

Lâm Tiễn chỉ biết chết lặng nhìn các nàng, vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét.

Ở bên này, Tiêu Uyển Thanh dặn dò một hồi nhưng không thấy hồi đáp. Cô khó hiểu, ngập ngừng gọi: “Ôn Đồng?”

Lúc này Ôn Đồng mới thấp giọng trả lời: “Uhm, mình nghe”. Rồi nàng ngừng lại một chút, hơi thở có chút khẩn trương, khẽ gọi: “Tiêu Uyển Thanh…”

Tiêu Uyển Thanh lặng yên, kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng cuối cùng, chỉ nghe được một câu nói nhẹ nhàng truyền đến: “Năm mới vui vẻ.”

Tiêu Uyển Thanh ngẩn ngơ, có chút khó hiểu cười đáp: “Uhm, năm mới vui vẻ.”

Cô vừa cất điện thoại vào, Lâm Tiễn đứng cạnh bên liền quan tâm hỏi thăm: “Ôn a di nói sao ạ?”

Tiêu Uyển Thanh chủ động nắm tay Lâm Tiễn, thản nhiên đặt tay nàng vào túi áo của mình, khẽ nói: “Ôn Đồng a di ở lại đêm nay.” Nói rồi, cô ngước mắt nhìn Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn đang đứng cạnh bên, dịu dàng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Trêи đường trở ra, các nàng bốn người câu được câu mất vui vẻ trò chuyện. Bỗng một trận gió lạnh thổi đến, Lâm Tiễn đột ngột dừng chân, đưa tay nới khăn quàng cổ của mình rồi dịu dàng choàng một nửa lên vai Tiêu Uyển Thanh. Nàng vuốt thẳng tấm khăn, khéo léo quấn mấy vòng, không chỉ cẩn thận bao bọc cần cổ trắng như sứ của Tiêu Uyển Thanh, mà chiếc cằm thanh tú bại lộ trong không khí của cô cũng được chở che kín đáo. Lâm Tiễn bĩu môi, nhíu mày, ẩn giấu đau lòng mà lải nhải: “Lúc đi con đòi dì mang theo khăn quàng cổ, dì chê phối với quần áo không hợp, muốn đẹp chứ không cần ấm. Bây giờ thì thế nào, trời lạnh đến như vậy.”

Tiêu Uyển Thanh tùy ý để Lâm Tiễn tinh tế chỉnh trang khăn quàng cổ cho mình, xuyên thấu ʍôиɠ lung màn đêm mà tỉ mỉ quan sát nữ hài ngũ quan đoan lệ. Có lẽ là trong đêm tối dễ nảy sinh nhu tình, Tiêu Uyển Thanh bỗng sinh ra khát vọng muốn đưa tay ra từng chút từng chút vuốt phẳng nếp gấp nhàn nhạt giữa hai đầu chân mày của nữ hài. Thậm chí còn muốn, đưa tay từng chút từng chút phác lên hàng chân mày tú khí lại không kém phần mềm mại kia. Tinh tế thanh mảnh, mềm mại tựa nhung, đáng yêu hệt như chính nàng vậy.

Lâm Tiễn đối mặt Tiêu Uyển Thanh, hoảng hốt có thể cảm nhận được Tiêu Uyển Thanh đang chăm chú nhìn mình, đáy mắt cô sóng sánh êm đềm như dòng suối chảy, ngập tràn ôn nhu.

Nhưng, lại có kẻ không thức thời chút nào!

Thời Mãn phì cười một tiếng, trêu ghẹo Lâm Tiễn: “Lâm Tiễn, cậu lúc này giống hệt bà cô tiểu quản gia của Tiêu a di nha.”

Tiêu Uyển Thanh theo tiếng cười sực tỉnh, thu hồi tâm tình, nghe thấy vậy cẩn thận hồi tưởng lại ngữ khí vừa rồi của Lâm Tiễn, cũng nhịn không được bật cười thành tiếng.

Bầu không khí kiều diễm, lập tức không còn sót lại chút gì.

Lâm Tiễn nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Tiêu Uyển Thanh trong khoảnh khắc lại trở nên thanh tỉnh, tức thời cảm giác thất lạc ngập tràn đến tận xương. Nàng trừng mắt quay sang thủ phạm, nghiến răng nghiến lợi: “Thời Mãn, mình muốn đánh chết cậu!”

Thời Mãn trốn sau lưng Hạ Chi Cẩn, không chút sợ hãi hướng Lâm Tiễn làm mặt quỷ: “Đến đây, đến đây!” Đôi mắt nàng sóng sánh đào hoa, thừa cơ quay sang Hạ Chi Cẩn làm nũng: “Chi Cẩn, em cũng muốn có khăn quàng cổ.” Hai tuần trước, Thời Mãn nhìn thấy Hạ Chi Cẩn rảnh rỗi vẫn luôn ngồi đan một chiếc khăn, vốn tưởng là chị ấy muốn bất ngờ tặng cho mình. Vậy mà đến giờ, chiếc khăn quàng cổ kia vẫn lặng lẽ nằm trong ngăn kéo Hạ Chi Cẩn, không biết có phải chị ấy đã quên rồi không?

Hạ Chi Cẩn không biểu lộ chút cảm xúc, giọng nói lãnh tĩnh: “Vậy hai ngày nữa chị đưa em đi mua nhé?”

Thời Mãn cắn môi nhìn Hạ Chi Cẩn một hồi, bỗng nhiên thở dài buông tay, chạy đến bên Lâm Tiễn. Mặc cho Lâm Tiễn đánh nàng tơi bời, Thời Mãn vẫn một mực ôm lấy cánh tay nàng.

Hạ Chi Cẩn chỉ nghĩ Thời Mãn lại nổi tính trẻ con, bất đắc dĩ mỉm cười, đến bên cạnh Tiêu Uyển Thanh sóng vai đi tới.

Dưới ngọn đèn đường, bóng các nàng đổ dài trêи mặt đất, đến chỗ ngoặt lại dần thu lại, từ từ hòa quyện vào nhau.

❅❅❅

Bên bờ sông, một người đàn ông trung niên mặc tây phục chỉn chu nhanh chóng đi đến, khom lưng nâng hai tay đưa cho nữ nhân kia một chiếc bật lửa màu bạc.

Ánh mắt nữ nhân nhàn nhạt lướt qua, người đàn ông liền hiểu ý đi đến trước mặt Ôn Đồng, cầm bật lửa đưa ra trước mắt nàng.

Nữ nhân hướng Ôn Đồng nở nụ cười tựa hư không, cong đôi môi đỏ mọng, giọng nói trầm ấm dễ nghe: “Trả cho em.”

Hút vài ngụm, nữ nhân lười biếng ném điếu thuốc bạc hà màu xanh nhạt xuống đất, sau đó ưu nhã xoay người. Giày cao gót thon dài đạp trêи mặt đất từng tiếng thanh thúy vang lên, càng lúc càng xa…

Đốm lửa trêи điếu thuốc còn chưa kịp tàn, bị gót giày nhẹ nhàng đạp lên, đột ngột tắt ngúm.

Người đàn ông phía sau nàng cúi xuống nhặt mẩu thuốc, rồi nhanh chóng rảo bước đi theo.

Bóng dáng uyển chuyển của nữ nhân theo tiếng giày dần khuất lấp vào màn đêm.

Ôn Đồng lặng lẽ nhìn chiếc bật lửa lạnh buốt trong lòng bàn tay. Dưới ánh đèn vọng đến từ xa, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trêи khắc một chữ “Thời” lấp lánh ánh bạc…

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

J sẽ cố gắng up chương mới vào cuối tuần nhen mọi người.

Tác giả có lời muốn nói

Mãn Mãn: ????

Tiểu khả ái nhóm nữ thần nữ vương tiết vui sướиɠ. Ngủ ngon ~
Bình Luận (0)
Comment