Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 66

        Sau đầu xuân, hiện tượng ngày ngắn đêm dài bắt đầu thay đổi. Sáu giờ rưỡi sáng, mặt trời vẫn chưa mọc, thế giới vẫn chìm trong bóng tối xám xịt. Tiêu Uyển Thanh vẫn đang ngủ, đồng hồ báo thức đặt ngày hôm trước vang lên liền đánh thức nàng.

  Nàng khó khăn mở mắt ra, tắt đồng hồ báo thức, đôi mắt mơ hồ đầy vẻ buồn ngủ. Một lúc sau, nàng khó nhọc ngồi dậy.

  Dạ dày, vẫn đau ...

  Tối qua tắm xong, tóc nàng khó khô nên nàng đi tới thư phòng, mở máy tính ra cố gắng hoàn thành những công việc chưa hoàn thành. Nhưng khi ngón tay rơi xuống bàn phím, nàng không thể không nhớ đến vết thương dài trêи ngón trỏ trắng như ngọc của Lâm Tiễn.

  Đó là vì giúp nàng làm bữa tối mới bị thương.

  Nếu nàng không phát hiện ra, Lâm Tiễn cũng sẽ không nói cho nàng biết sao?

  Tiêu Uyển Thanh chợt nhớ đến dáng vẻ tự hào của cô gái nhỏ khi lần đầu tiên vào bếp nấu canh gừng. Sau khi được khen trông như chú cún con làm nũng. Đáng lẽ hôm nay Lâm Tiễn phải phấn khích và vui vẻ như vậy, khi nhắn tin cho nàng, cô hy vọng có thể khen cô nhiều hơn, mong nàng hài lòng mà khen ngợi sao?

  Lúc đó nàng chỉ muốn trốn đi, hoàn toàn quên mất tâm trạng của Lâm Tiễn.

  Lâm Tiễn có phải rất thất vọng không?

  Tiêu Uyển Thanh đột nhiên bồn chồn, đầy cảm giác tội lỗi.

  Hơn 12 giờ, Tiêu Uyển Thanh trong lòng nặng nề tắt đèn trong thư phòng, sợ đánh thức Lâm Tiễn, nàng nhẹ giọng xuống bếp, sau đó đóng cửa phòng bếp lại.

  Nàng mở tủ lạnh ra, nhìn thấy ba món thịt và rau được bọc trong bọc ni lông với những món ăn chay mặn, một bát canh nhỏ gần như tràn, một bát cơm trắng, lòng nàng càng chua xót.

  Nàng biết tài nấu ăn của Lâm Tiễn.

  Khi làm món trứng sốt cà chua, khi đổ trứng xuống Lâm Tiễn sợ quá lùi lại vì dầu nóng bắn tung tóe. Khi nấu các món này, dầu nóng gặp rau rửa sạch bằng nước. Khi đó, dầu bắn ra phải khϊế͙p͙ hơn trứng nhiều. Lâm Tiễn dũng cảm và chăm chỉ, đã có thể hoàn thành.

  Nàng nên ở bên Lâm Tiễn dạy dỗ cô, để động viên cô.

  Nhưng việc chia sẻ với cô nàng cũng không làm được.

  Hạ mắt xuống, nàng với tay lấy cơm và món ăn, lần lượt cho vào lò vi sóng hâm nóng. Sau đó, tại bàn ăn lúc một giờ sáng, nhìn về phía ghế trống đối diện Lâm Tiễn, nàng ăn xong một bát cơm trắng, nhiều nhất là canh và rau.

  Nàng tự cười nhạo bản thân, tự hỏi liệu mình đang chuộc lỗi hay đang tự thưởng cho mình vậy.

  Kết quả của việc không ăn trong khoảng thời gian bình thường và ăn quá nhiều là 2h30 đêm, nàng bị đau dạ dày không thể ngủ được. Uống xong hai viên thuốc tiêu hóa dạ dày, nàng ngáp dài đi lại trong phòng ngủ hơn một tiếng đồng hồ. Cuối cùng không chịu nổi cơn buồn ngủ ngã xuống giường ngủ một giấc thật sâu.

  Không ngờ sau một giấc ngủ, cơn đau vẫn chưa biến mất hoàn toàn, trong dạ dày vẫn cồn cào.

  Nhưng loại đau đớn này thậm chí có thể khiến nàng cảm thấy có chút áy náy vì sự ôn nhu ân cần của Lâm Tiễn không thể kìm nén được.

  Tiêu Uyển Thanh cười khổ, cái này có tính là uống thuốc độc giải khát không?

  Thật đáng xấu hổ là trong một khoảnh khắc, nàng còn cảm thấy mình hạnh phúc.

  Mặt trời buổi sáng từ từ ló dạng ở phía chân trời, mặt trời dần dần chiếu xuống trái đất, sức nóng ấm áp xuyên qua cửa kính, chiếu vào Tiêu Uyển Thanh đang bận trước bếp tập trung nấu bữa sáng.

  Ngay khi Lâm Tiễn tỉnh lại, cô lập tức nhảy ra khỏi giường, nóng lòng không kịp xỏ dép bông vào, đi chân trần mở cửa chạy ra ngoài. Cô thấy cửa phòng Tiêu Uyển Thanh đã mở chợt hoảng sợ. May mắn là khi mũi cô đang chua xót vì bất bình, đôi mắt đỏ hoe buồn bã, cô nghe thấy âm thanh của chiếc xẻng chạm đáy nồi từ trong bếp khiến cô cảm thấy vui mừng.

  Khóe môi rũ xuống trong chốc lát. Cô vội vàng đi về phía nhà bếp.

  Giống như đoạn phim quay chậm, cô nhìn thấy trong ánh ban mai ấm áp, người trong lòng cô mặc chiếc váy ngủ màu trắng kem, dáng người mảnh khảnh mặc chiếc tạp dề màu đỏ mảnh mai buộc quanh eo. Đắm mình trong ánh nắng vàng, nàng hơi nghiêng đầu, tự nhiên vén những sợi tóc mỏng quanh tai, để lộ đôi tai nhỏ trắng nõn và những đường nét uyển chuyển quyến rũ nơi viền má.

Lâm Tiễn như sợ đánh thức người kia, khóe môi càng ngày càng nhếch lên.

  Cô nhướng mày, đôi mắt đầy âu yếm, nhẹ bước từng chút đến gần Tiêu Uyển Thanh rồi vươn tay ra ôm chặt nàng từ phía sau, âu yếm đặt lên đôi má thanh tú. Dán lên tấm lưng ấm áp của nàng.

  “Tiêu a di, buổi sáng tốt lành.” Trong giọng nói của cô có một tia trầm thấp lười biếng khi vừa ngủ dậy, là một loại xen lẫn ngọt ngào giữa nữ hài và nữ nhân.

  Vào khoảnh khắc khi Tiêu Uyển Thanh đột nhiên rơi vào vòng tay âu yếm, cơ thể nàng cứng lại, nhịp tim như lỡ nhịp. Đó không phải vì hoảng sợ, mà vì nàng cảm thấy hơi thở của Lâm Tiễn.

  Cơ thể nàng không biết từ bao giờ đã tiếp nhận Lâm Tiễn, chỉ có Lâm Tiễn mới có thể được phép tiếp cận nàng như thế, không hề từ chối theo bản năng.

  Rõ ràng là không chuẩn bị trước và không thể đoán trước, nhưng dường như nàng đã mong đợi. Nàng không muốn thừa nhận nàng đã khao khát điều đó.

  Tiêu Uyển Thanh lắng nghe giọng nói phát ra từ tai nàng, dùng năm ngón tay bóp mạnh chiếc xẻng, bỏ qua nhịp tim bất thường và cảm giác nhạy cảm của nàng, hít một hơi thật sâu xoa dịu giọng nói. Như thường lệ mấy trăm buổi sáng, ôn thanh chào hỏi cô gái nhỏ phía sau: "Tiễn Tiễn, buổi sáng tốt lành."

  Nàng dừng lại, hài lòng giọng điệu của mình, sau đó hỏi lại: “Sao lại dậy sớm vậy, dì đánh thức con sao?” Nàng cố ý ước lượng thời gian Lâm Tiễn sẽ tỉnh lại. Đặt đồng hồ báo thức để đảm bảo trước khi Lâm Tiễn dậy, nàng có thể lo liệu mọi việc, ăn sáng đầy đủ rồi đi làm.

  Lâm Tiễn thức dậy vào lúc này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của nàng.

  Lâm Tiễn ôm cơ thể thơm tho mềm mại của Tiêu Uyển Thanh, xoa nhẹ lên lưng nàng, nhẹ nhàng nói: "Không, con đặt đồng hồ báo thức dậy sớm."

  Tiêu Uyển Thanh nhúc nhích có chút khó chịu, tắt lửa tự nhiên hỏi cô: "Sao không ngủ thêm?"

  Giọng nói trầm thấp, mềm mại của Lâm Tiễn mang theo một chút bất bình, đáng thương nói: “Con sợ dì dậy muộn, nếu dì lại rời đi, con sẽ không gặp dì nữa.” Đoạn kết nghe nhẹ nhàng chân thành.

  Như thể đó là một mũi tên lửa từ trêи trời rơi xuống, lời nói tự nhiên tùy ý của cô mang theo sức nóng như thiêu đốt, bắn vào trái tim đang run rẩy của Tiêu Uyển Thanh, cả cơ thể đang áp sát nàng sau lưng cũng bắt đầu nóng lên.

  Tiêu Uyển Thanh ngẩng đầu lên, để lộ một đường cổ đẹp đẽ, bất đắc dĩ gọi tên Lâm Tiễn, run rẩy khó nhận ra: "Tiễn Tiễn ..." Nàng muốn nói với Lâm Tiễn tránh xa nàng ra, đừng đến gần nàng, đừng nói chuyện với nàng, đừng trêu chọc nàng nữa.

  Lâm Tiễn khó hiểu ngẩng đầu lên, nghi ngờ trả lời nàng, "Ân?"

  Trọng lượng đè lên lưng nàng đột nhiên rời đi, cơ thể nhẹ đi một chút, dưới sự kiềm chế, lửa nóng trong lòng Tiêu Uyển Thanh từ từ hạ nhiệt độ nóng cảm nhận được sau lưng.

  Tiêu Uyển Thanh lấy lại tỉnh táo, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của Lâm Tiễn, cầm món trứng cà rốt bào sợi vừa lấy ra khỏi chảo, đi tới bàn ăn bên ngoài nhà bếp, cố gắng khuyên can Lâm Tiễn khi bước đi: " Nhưng dì có thể bận một chút trong thời gian này. Con lại dậy sớm theo dì dậy sớm như vậy sẽ rất mệt. "

  Lâm Tiễn cũng đi theo Tiêu Uyển Thanh, hờ hững đáp lại nàng: "Không sao, con đã từng đến giai đoạn thi lên đại học hồi cao trung, còn dậy sớm hơn thế này."

  Tiêu Uyển Khánh đặt đĩa lên bàn ăn, xoay người lại mới nhận ra Lâm Tiễn từ nãy đến giờ đều đi chân trần, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, nàng quên mất lời nói. Nàng nhíu mày, kéo ghế dựa trêи bàn ăn đến Lâm Tiễn cách đó vài bước, Lâm Tiễn khó hiểu ngồi xuống, Tiêu Uyển Thanh đau lòng mắng cô, “Sao không đi dép? Con đứng đây bao lâu rồi, không biết trời lạnh à? "

  Lâm Tiễn chống tay lên ghế, hai chân duỗi thẳng về phía trước như một đứa trẻ mà đung đưa lên xuống trong không khí, nhìn người phụ nữ dịu dàng nhướng mày quan tâm: "Tiêu a di, dì thật hung dữ a."

  Tiêu Uyển Thanh bị lời nói của cô làm cho sững sờ, nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của cô, cảm thấy không có cách nào đối phó với cô, bất lực thở dài, nhẹ giọng nói: “Ngồi chờ dì.” Sau đó, nàng xoay người đi về phía Lâm Tiễn bước tới phòng, hiển nhiên là để giúp cô lấy dép.

  Quả nhiên, một lúc sau, nàng mang theo dép bông của Lâm Tiễn lại xuất hiện trước mặt cô.

  Nàng quan tâm đến mức quên mất tất cả.

  Tiêu Uyển Thanh ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt tay lên mu bàn chân của Lâm Tiễn, cảm thấy bàn chân lành lạnh, nàng trìu mến cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thở hơi nóng về phía hai bàn chân nhỏ của Lâm Tiễn. Sau khi thổi, nàng vẫn cảm thấy có chút tức giận vươn tay vỗ nhẹ vào mu bàn chân cô, cưng chiều vô tình nói: "Nếu không đánh, con sẽ không nhớ phải không?"

  Đôi mắt sáng ngời của Lâm Tiễn nhìn động tác của Tiêu Uyển Thanh không chớp, trong lòng khẽ động. Cô nhìn xuống người phụ nữ đang giúp cô nhẹ nhàng mang dép bông trước mặt, khẽ thở dài, "Tiêu a di, dì thế này ..." Thật là kϊƈɦ động. Lời còn chưa dứt mà đột ngột dừng lại, khiến cô mất hồn.

  Tiêu Uyển Thanh theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn Lâm Tiễn, hỏi cô: "Làm sao vậy?"

  Lâm Tiễn nhíu mi, ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu khác thường, cong môi cười nhẹ: “Không có gì.” Xem ra có ý tứ.

  Tiêu Uyển Thanh trong lòng chấn động, nàng đột nhiên đứng lên, nuốt nước bọt, trong lòng tự hỏi ... Vừa rồi nàng có biểu hiện gì đó lạ sao? Hay là nàng cư xử quá đáng? Lâm Tiễn có nghi ngờ gì không?

  Nàng xoay người, ngồi xuống bàn giả vờ bình tĩnh, nhìn những món ăn nóng hổi trêи bàn, cố nén hoảng sợ trong giọng nói, giục Lâm Tiễn: "Con đi đánh răng rửa mặt đi ... cùng nhau ăn cơm."

  Lâm Tiễn không nghi ngờ gì, đứng dậy, vui vẻ đáp: “Được, Tiêu a di, dì nhất định phải đợi con, con đi ngay.” Cô quen thuộc mà vô tội nói.

Tiêu Uyển Thanh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Lâm Tiễn không nhận ra gì cả. Chắc trong lòng nàng có ma, nàng là người duy nhất ôm cái bóng ma này. Nàng cúi đầu nằm trêи bàn ăn, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực, thầm nghĩ tiếc nuối, vừa rồi chính mình đã vượt qua ranh giới đã vạch ra trước đó.

  Dạ dày lại đau, cảm giác tội lỗi xen lẫn niềm vui sướиɠ mà nàng không thể cưỡng lại được, giống như thủy triều dâng lên với một sức mạnh không thể ngăn cản, ngay lập tức tiêu diệt nàng một cách không thương tiếc.

  Thật khó thở.

  Tiêu Uyển Thanh kinh hoàng cảm thấy rõ ràng, tuyến phòng thủ liên tục được gia cố của nàng sụp đổ từng chút một dưới làn sóng tác động Lâm Tiễn.

  Giống như bàn chân bị treo lơ lửng trêи vực thẳm ...
Bình Luận (0)
Comment