Khi Lâm Tiễn chật vật về đến nhà, dì Lưu vẫn chưa ngủ đang xem TV trong phòng khách. Nhìn thấy Lâm Tiễn từ lối vào, cô đi khập khiễng, mang theo vết bùn ướt. Khi thấy có vết máu ở khuỷu tay, bà liền khϊế͙p͙ sợ.
Dì Lưu có chút sợ máu, nhưng lại hoảng hốt nhảy dựng lên, chào hỏi rồi lao đến chỗ của Lâm Tiễn. Bà nắm lấy bàn tay trái còn nguyên vẹn của cô, nhìn lên nhìn xuống, hoảng sợ nói: “Tiễn Tiễn, con làm sao vậy?” Khi nhìn thấy mắt cá chân bầm tím đầy máu của cô, đột nhiên lo lắng nói: "Ngoài tay chân ra, có bị thương chỗ nào nữa không? Ôi, con sao vậy, bị ngã sao? Muốn đi bệnh viện không?"
Lâm Tiễn cởi cặp sách đặt trêи sàn, sau đó cởi chiếc áo khoác đã dính nước. Sợ làm bẩn ghế sô pha, cô chỉ đặt áo khoác lên bàn trà bằng kính. Trong lúc cởi quần áo bị kéo đến vết thương, lông mày cô có chút cau lại vì đau. Nhưng cô vẫn cười thật tươi, an ủi dì Lưu: “Vừa mới đạp xe trêи đường về, không thấy rõ đường nên ngã, con không sao đâu, không cần đến bệnh viện.” Cô lấy chiếc ghế nhỏ bên bàn ngồi xuống. Cẩn thận cảm nhận cơn đau rát quá mức trêи người, sau đó xác định máu chỉ ở mắt cá chân và khuỷu tay.
Cô xắn tay áo lên. Lớp vải dính vào máu thịt vết thương, khi tách ra, Lâm Tiễn không khỏi thở hổn hển, đau đớn phát ra một tiếng "hừ" nhẹ. Giọng nói của cô có chút run rẩy, hỏi dì Lưu: "A di, dì có thể giúp con lấy bộ thuốc từ tầng cao nhất của tủ đằng kia không."
Dì Lưu có chút choáng váng khi nhìn thấy trêи khuỷu tay Lâm Tiễn có một mảng lớn vết bầm tím. Sau khi nghe cô hướng dẫn, bà phản ứng liên tục đồng ý: "Được, dì đi ngay."
Bà nhanh chóng đi lấy hộp thuốc đặt lên bàn, ngồi xuống ghế sô pha, giúp Lâm Tiễn lấy cồn và bông gạc từ trong hộp thuốc ra, đặt chúng trong tầm với của Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn lấy tăm bông, tẩm cồn rồi lau sạch vết máu trêи khuỷu tay. Dì Lưu khi nhìn đến liền cảm thấy đau lòng, vội vàng nhắc nhở: "Tiễn Tiễn, dùng cồn rất đau a."
Lâm Tiễn nghiến răng ấn tăm bông lên vết thương, lập tức một trận đau đớn ập đến khắp người cô. Nhưng cô vẫn cố chịu đựng đau đớn, chốc chốc lại dùng tăm bông cẩn thận rửa sạch sát trùng vết thương rồi đáp lại dì Lưu: "Không sao, con chịu được."
Dì Lưu còn không dám nhìn thẳng vào vết thương gớm ghiếc của Lâm Tiễn, huống chi là giúp cô rửa sạch. Nhìn gương mặt tái nhợt vì đau đớn của cô, bà không khỏi lo lắng, quan tâm: "Sao lại bất cẩn thế này. Chuyện gì mà bị ngã thành cái dạng này a, a di của con mà biết sẽ đau lòng thế nào."
Nghe thấy hai chữ "a di", Lâm Tiễn dừng lại. Cô nghĩ đến Tiêu Uyển Thanh, người đầu tiên biết cô bị ngã vội vàng đưa cô đến bác sĩ, khi nghĩ đến vết cắt nhỏ trêи ngón tay vào đầu năm, cô cảm thấy khổ sở, nghĩ đến việc nàng chạm vào ngoại vi của vết thương. Hành động nhẹ nhàng cẩn thận khi giúp cô thổi. So với lúc này cắn răng chịu đựng đau đớn để làm sạch bản thân, mũi Lâm Tiễn không khỏi đột nhiên có chút đau.
Cô bấm tăm bông, lại thêm một cơn đau xuyên thấu.
Con nhớ ... con nhớ Tiêu a di.
Tiêu a di, nhất định sẽ đau lòng.
Cô nghĩ nàng sẽ đau lòng khổ sở, cô không muốn nàng như vậy.
Nàng đau lòng khổ sở, cô cũng không vui vẻ, mà là cũng sẽ cảm thấy đau lòng khổ sở.
Cô thay tăm bông, bình tĩnh nói với dì Lưu: "A di, nếu Tiêu a di gọi cho dì, đừng nói cho nàng biết chuyện này."
Dì Lưu có chút lo lắng: "A di của con rất quan tâm đến con. Hầu như hai ba ngày sẽ gọi điện cho dì kiểm tra tình hình. Con không nói cho cô ấy biết sao? Như vậy ổn không?"
Nghe Tiêu Uyển Thanh quan tâm đến cô như vậy liền cảm thấy ngọt ngào. Cô lắc đầu, trầm ngâm nói: "Không sao đâu. Tiêu a di về thì tự nhiên sẽ phát hiện ra. Đến lúc đó con sẽ nói với nàng. Hiện tại không cần nói, nàng... nàng từ trước đến nay đều cẩn trọng, con sợ nàng quá lo lắng. Nàng gần đây bận rộn công việc, đừng làm nàng thêm phiền lòng.” Giọng điệu của cô vô thức thân mật cùng sủng nịch, dì Lưu nghe qua cảm thấy có chút không thích hợp nhưng cũng không để ý lắm.
Sau cùng, Lâm Tiễn giả vờ thoải mái nói: "Nhìn này, con không sao nữa."
Dì Lưu không khỏi thở dài: "Tiễn Tiễn con thật là một tiểu cô nương ngoan a. Được rồi, ta trước sẽ không nói chuyện này với cô ấy." Bà cười nói đùa: "Đến lúc đó, a di của con mà tức giận, ta ... "
Lâm Tiễn lập tức mỉm cười trả lời, "A di đừng lo, con sẽ nhận lấy, được không? Cứ việc nói do con đi."
"Haha, đứa nhỏ này..." Dì Lưu bị cô chọc cười.
10 giờ 30 phút tối, Lâm Tiễn dựa vào giường đọc đi đọc lại tin nhắn của Tiêu Uyển Thanh. Cô treo ngón tay lên ô nhập một lúc lâu mới sững sờ. Cuối cùng, cô nhíu mày, chỉ gõ mấy chữ ngắn ngủi: "Tiêu a di, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
Hơn nửa giờ trôi qua, Tiêu Uyển Thanh cũng không có trả lời cô.
Lâm Tiễn cẩn thận nhìn vết thương ở mắt cá chân lộ ra ngoài chăn bông, nhìn xuống vết thương bầm tím trêи cánh tay vẫn còn đang bàng hoàng, nghĩ đến Tiêu Uyển Thanh không biết không quan tâm, trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát. Như là ủy khuất, như lại là khổ sở, ngũ vị tạp trần.
Rõ ràng đó là quyết định của bản thân, nhưng trong thâm tâm, cô vẫn khao khát sự an ủi dịu dàng của Tiêu Uyển Thanh. Lâm Tiễn tự lẩm bẩm: Con người thực sự là một sinh vật phức tạp mâu thuẫn.
Cô bực bội tắt máy, sau đó tắt đèn, nằm xuống, choàng tay qua Teddy nhỏ, hít một hơi thật sâu.
Không còn mùi gì nữa! Lần sau, cô nên bí mật đặt Tiểu Teddy trở lại giường của Tiêu Uyển Thanh để ngửi một chút! Hắc, không cần, lần sau có thể trực tiếp ôm Tiêu Uyển Thanh!
Lâm Tiễn vui vẻ trở lại. Cô nhắm mắt lại tưởng tượng Tiêu Uyển Thanh sẽ lo lắng cùng đau lòng như thế nào nếu biết tin cô bị ngã, cơn đau dường như đang dần giảm bớt. Cô nghĩ, nếu Tiêu Uyển Thanh hôn cô, cô nhất định sẽ không đau nữa.
Cô nâng cánh tay phải đầy thương tích của mình lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên đó. Cô tưởng tượng như Tiêu Uyển Thanh đang hôn cô vậy.
Coi như Tiêu Uyển Thanh nợ cô một nụ hôn đi! Cô tự mình tưởng tượng, ngọt đến trong giấc ngủ còn cười ngốc.
Ba ngày tiếp theo, Tiêu Uyển Thanh thực sự quá bận nên không thể gọi cho cô. Lâm Tiễn mỗi ngày đều gửi cho nàng một câu chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ, chỉ đơn giản là buổi trưa ngày thứ hai đáp lại cô một mặt cười, sau đó chúc ngủ ngon hai ngày, liền trực tiếp rơi xuống biển không có tin tức.
Lâm Tiễn suy đoán do Tiêu Uyển Thanh thực sự rất bận. Cô nhìn quả cầu pha lê trêи tủ đầu giường hàng đêm, mong trăng sao, đếm ngày Tiêu Uyển Thanh trở về, tự an ủi bản thân không sao, nhẫn nhịn thêm hai ngày nữa nàng sẽ trở về.
Tết Thanh Minh, Lâm Mẹ gọi điện cho Lân Tiễn muốn cô về nhà để quét mộ. Đồng thời mượn cơ hội này để thảo luận với Lâm Tiễn trước, nếu học kỳ tới Tiêu Uyển Thanh bị chuyển đi, bây giờ sẽ tính chuyện chỗ ở của cô trước.
Nhưng Lâm Tiễn nhớ tới mấy ngày này cô đi đường không thể nhanh nhẹn được, bị Thời Mãn chế nhạo, nếu Tiêu Uyển Thanh đi công tác, nàng nhất định không tin cô vẫn còn là hài tử khỏe mạnh, khi về nhà cô sợ Lâm Mẹ sẽ phát hiện ra cô bị ngã. Liền bị cấm cưỡi cừu đi học, hơn nữa còn sợ đầu óc nhạy bén của Lâm Mẹ phát hiện cô đang làm việc bên ngoài, cho nên hai ngày nay cô tìm cớ là bị cảm, không khỏe nên không thể về nhà.
Lâm Mẹ nghe giọng cô mệt mỏi liền có chút đau lòng. Thế hệ nội ngoại của Lâm Tiễn vẫn còn khỏe mạnh, quét dọn lăng mộ là của các cụ cố. Các trưởng bối như bà đi là được rồi. Kỳ thật Lâm Tiễn cũng không cần phải đi. Về chỗ ở cho học kỳ sau cũng không gấp. Lâm Mẹ không nghĩ nhiều, để Lâm Tiễn nghỉ ngơi, chỉ hỏi về tình hình sức khỏe của cô, như cô đã đi khám bệnh chưa? Có cần bà lái xe đưa cô đi khám không? Nghe Lâm Tiễn nói đã đi rồi, lại dặn dò cô phải uống thuốc, uống nhiều nước cùng ăn nhiều hoa quả.
Nghe thanh âm quan tâm lo lắng của mẹ mình, Lâm Tiễn có chút ngượng ngùng. Cô nói vài câu với bà, cuối cùng lừa gạt qua đi.
Trong khách sạn Hà Châu, Tiêu Uyển Thanh đang đóng gói hành lý trở về thành phố Ngạn Giang. Nàng thu dọn tất cả những thứ nên gói ghém, ánh mắt dần rơi vào cuốn album mà hai tuần qua nàng vẫn luôn đặt ở đầu giường, nhưng không bao giờ dám mở ra.
Mấy ngày nay, ban đêm Lâm Tiễn không gọi nàng. Rõ ràng mọi thứ đang phát triển như nàng mong đợi, nhưng Tiêu Uyển Thanh lại không vui vẻ chút nào, thậm chí suy nghĩ còn nặng nề khiến nàng bắt đầu bị mất ngủ hàng đêm, nếu không có thuốc ngủ sẽ khó đi vào giấc ngủ.
Nàng không dám nhìn lại nụ cười sáng lạng mê người của Lâm Tiễn, nàng sợ sự tỉnh táo của mình sẽ bị cưỡng chế bởi sự mềm lòng của mình. Từ chối Lâm Tiễn, làm Lâm Tiễn tổn thương, để Lâm Tiễn thất vọng, thậm chí tuyệt vọng, mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt muốn khóc của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh lại đau đớn không thể ngủ được.
Nàng nặng nề vươn tay cầm album lên, chiếc điện thoại kê cạnh gối rung lên dữ dội. Tiêu Uyển Thanh giật mình đến mức chỉ bắt được bìa cứng của album, trang album trượt xuống.
Một chiếc túi vải nhỏ màu đỏ, có hai ký tự lớn Lâm Tiễn được viết bằng bút đen, bất ngờ rơi trêи sàn nhà của khách sạn.
Tiêu Uyển Thanh sững sờ nhìn đồ vật trêи sàn nhà, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên cứng đờ. Nàng từ từ ngồi xổm xuống từng chút một, nhặt túi vải nhỏ xuất hiện bất ngờ, run rẩy lấy đồ vật trong túi vải ra - một chiếc bùa hộ mệnh.
Độ rung của điện thoại cuối cùng cũng ngừng, cuộc gọi nhỡ hiển thị ba ký tự lớn- Tiểu gia hỏa.
Tiêu Uyển Thanh nhìn màn hình dần dần tối sầm lại, nhìn ba ký tự to lớn dần biến mất ở trước mắt, năm ngón tay chậm rãi siết chặt bùa hộ mệnh trong tay.
Nước mắt làm ướt mi.
Sau một khoảng lặng ngắn, điện thoại lại sáng lên. Đó là Lâm Tiễn đã gửi một tin nhắn văn bản.
Cô chờ đợi hỏi: "Tiêu a di, ngày mai dì có về không? Con được nghỉ, con đi đón dì nhé? Dì muốn ăn gì? Gần đây con cùng dì Lưu học một số món, cố gắng làm bữa tối đầy đủ đón gió tẩy trần đón dì về a. ”
Nước mắt của Tiêu Uyển Thanh rốt cuộc không kìm được nữa, trào ra khóe mắt, từng giọt từng giọt rơi trêи màn hình điện thoại, làm nhòe đi những dòng chữ đau lòng.
Lâm Tiễn, không đáng.
Ta không đáng để con quan tâm.
Không đáng.
Thật lâu sau, nàng lau nước mắt, đi vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh rồi gọi Lâm Tiễn.
Nữ hài giống như ngồi cạnh điện thoại của mình, sau khi bấm máy vài giây cô liền nhấc máy.
Lâm Tiễn cất giọng vui mừng, thanh âm lập tức truyền vào tai Tiêu Uyển Thanh qua điện thoại: "Tiêu a di! Dì xong việc rồi sao?"
Tiêu Uyển Thanh nghe tim mình đập, khi nghe thấy giọng nói trong lòng lâu không nghe thấy, tim nàng đập nhanh dữ dội, nhưng âm thanh phát ra từ cổ họng lại bình tĩnh khống chế: "Ân, con còn chưa ngủ sao, dì xong việc rồi, mới vừa thấy tin nhắn của con. "
Lâm Tiễn cười rộ lên, nhẹ nhàng nói: “Không chờ đến phản hồi của Tiêu a di còn liền không ngủ được.” Trong giọng nói lộ rõ
vẻ kϊƈɦ động, nhiệt tình hỏi nàng: “Tiêu a di, ngày mai dì bay mấy giờ, con đón dì ở sân bay được không? Tiếc là con không biết lái xe nên chỉ có thể đi taxi. Chờ thêm thời gian nữa con sẽ lấy được chứng chỉ, về sau liền ... "Cô không thể đợi, không muốn mất một giây một phút nào để gặp Tiêu Uyển Thanh, để nhìn thấy người trong lòng của cô.
Hơi thở của Tiêu Uyển Thanh đột nhiên có chút không ổn định, mũi hơi đau, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay. Nàng nghiến răng mở miệng mấy lần không phát ra tiếng, cuối cùng run rẩy gọi tên Lâm Tiễn, cắt ngang hy vọng vui vẻ của cô: "Tiễn... Tiễn Tiễn."
Lâm Tiễn ngoan ngoãn ngừng nói, nghi hoặc chờ đợi Tiêu Uyển Thanh nói.
"Tiễn Tiễn, ngày mai dì sẽ không về. Chúng ta đã đưa ra kết luận mới trong nghiên cứu, phải gặp một số đối tác ở đây nữa. Tạp chí đã cử dì đến thành phố khác để tiếp tục thảo luận về dự án. Dì... tạm thời không thể về được."
Tiêu Uyển Thanh nghe thấy tiếng hít thở ở đầu dây bên kia bỗng trở nên nặng nề.
Không biết đã mất bao lâu, có thể là vài giây, hoặc có thể là rất lâu sau Tiêu Uyển Thanh mới nghe lại được, Lâm Tiễn run rẩy hỏi nàng, "Vậy thì ... Tiêu a di, lần này dì sẽ ở lại bao lâu?" Âm mũi như bị bóp nghẹt.
Tiêu Uyển Thanh nghe vậy, trong lòng trở nên khó xử.
"Hiện tại vẫn chưa chắc chắn, có lẽ ít nhất cũng phải hai ba tuần nữa."
Trái tim Lâm Tiễn đồng thời chìm vào đáy biển đen tối.
Cô muốn nói thêm gì đó, muốn hỏi Tiêu Uyển Thanh nghỉ lễ tháng 5 nàng có về không? Cô muốn hỏi nàng, cô có thể đi gặp nàng không? Cô muốn hỏi nàng nhất, Tiêu a di, vậy đáp án của dì là gì?
Khi nào dì sẽ cho con đáp án đây?
Nhưng Tiêu Uyển Thanh giống như có chuyện gấp, lại vội vàng cúp điện thoại: "Tiễn Tiễn, đồng nghiệp tới gặp dì, nếu có gì thắc mắc thì nhắn tin cho dì. Dì làm xong việc sau sẽ trả lời con."
Sau đó, bên tai cô chỉ còn lại một âm điệu bình lặng lạnh lùng ...
Đại hỉ đại bi, thay đổi rất nhanh.
Lâm Tiễn sững sờ cầm điện thoại, nghe tiếng "bíp" máy móc, chờ mong cùng vui sướиɠ tàn nhẫn mà chết đi theo âm thanh này. Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng đáp lại câu nói của Tiêu Uyển Thanh: "Được."
Cô mở trang tin nhắn trêи điện thoại, trong đầu có ngàn vạn lời muốn nói, tràn đầy khao khát không muốn khiến tâm trí cô xôn xao. Nhưng sau một thời gian dài kiềm chế, cuối cùng cô cũng nhấn từng chữ một gửi Tiêu Uyển Thanh: "Con đợi dì trở về, dì phải chăm sóc bản thân. Dì ngủ ngon."
Cô yếu ớt để điện thoại tuột khỏi đùi, khuỵu gối ôm lấy mình, đột nhiên cô không thể kìm được nữa, ủy khuất, thất vọng, không cam lòng, buồn bực xen lẫn khao khát, bồn chồn khổ sở khiến cô không thể ngăn được nước mắt.
Cô không cam lòng cũng không thể đành lòng trách cứ Tiêu Uyển Thanh lỡ hẹn. Nàng chỉ công tác mà bị buộc phải ngắt nhịp, nàng cũng không làm gì được. Cô không nên có quá nhiều cảm xúc tiêu cực, cô đã trưởng thành, cô phải nhẫn nại, cô không nên cáu kỉnh như vậy, cô cũng không nên khóc. Lý trí của Lâm Tiễn bình tĩnh lại, nhưng cơ thể lại không nghe theo điều khiển, cô không thể ngăn được nước mắt.
Lâm Tiễn cúi đầu xuống, nhìn thấy vết thương đóng vảy ở mắt cá chân, đột nhiên vươn tay quyết liệt mở ra, từng tia máu tuôn ra, đau đớn xộc thẳng vào tim cô ...
Lâm Tiễn cuối cùng cũng dung túng bản thân, làm càn khóc.
Cô đã thực sự nỗ lực.
Bây giờ, không phải là cô trẻ con, không phải cô không hiểu chuyện, không phải cô nhát gan, không phải cô không đủ săn sóc, không phải cô không đủ trưởng thành.
Chính vết thương của cô đã đau đến mức làm cô phải khóc.