Lục Thanh Trần về phòng trước, không ai dám ngăn cản.
Ninh Hạo kìm nén một bụng tức giận nhưng không dám phát tác.
Chỉ có thể mặc cho đám anh em xung quanh nháy mắt ra hiệu, cười nhạo anh ta bị tôi cắm sừng.
Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi, muốn bùng nổ.
Tôi chẳng thèm để ý, khoác khăn tắm trở về phòng thay đồ.
Đang lục tìm quần áo, không biết từ khi nào, Giang Nguyệt Dao đã đi vào.
“Lâm Thiển, tôi đúng là xem thường cô rồi, anh Ninh Hạo còn nói cô đơn thuần, tôi thấy cô giỏi lắm đấy!”
Giọng điệu khinh miệt tràn đầy địch ý.
“Giang Nguyệt Dao tôi ghét nhất loại trà xanh như cô, giả vờ yếu đuối đáng thương, làm bộ làm tịch, chẳng phải cũng chỉ để quyến rũ đàn ông thôi sao?”
Đã ăn sơn hào hải vị rồi, tôi hoàn toàn mất hứng thú với Ninh Hạo.
Lười cả việc giả bộ.
“Ừ ừ, chị gái thì giỏi quá, làm nữ hán tử là có thể hôn lưỡi với anh em tốt, không như tôi, còn phải giả vờ yếu đuối đáng thương.”
Giang Nguyệt Dao bất ngờ bị chặn họng, sắc mặt khó coi.
“Cô có ý gì?”
Tôi chẳng buồn để ý.
“Lâm Thiển, cô nói rõ ràng cho tôi!”
Cô ta xông lên giật lấy túi của tôi.
“Tin hay không tùy cô, tôi sẽ ném túi xuống biển, để cô không có quần áo mặc!”
Tôi vô tội chớp chớp mắt.
“Chị gái oai phong lẫm liệt quá, thật là quá có khí khái đàn ông luôn! Tôi sợ quá đi ~”
Giang Nguyệt Dao nuốt không trôi cục tức này, thật sự vung tay ném túi của tôi xuống biển.
Còn đắc ý buông lời cảnh cáo:
“Lâm Thiển, đắc tội với tôi thì không có kết cục tốt đâu! Trên thuyền này không cô gái nào sẽ cho cô mượn quần áo đâu, xem cô làm thế nào!”
Tôi thản nhiên giơ tay ra.
“Chị gái hung dữ quá, tôi còn có thể làm gì đây? Cũng chỉ có thể đi mượn quần áo của các anh trai thôi ~ Chắc hẳn họ sẽ rất hoan nghênh tôi nhỉ?”
Giang Nguyệt Dao không ngờ tôi lại đáp trả một cách đường hoàng như vậy, tức đến mức chửi ầm lên:
“Lâm Thiển! Cô... cô là con hồ ly tinh đê tiện vô liêm sỉ!”
Trùng hợp ghê, bản thể mị ma của tôi đúng là hồ ly đỏ.
Tôi "phụt" một tiếng bật cười.
Vỗ vai Giang Nguyệt Dao, nghiêm túc nói:
“Giang Nguyệt Dao, chỉ có cô mới xem loại hàng như Ninh Hạo là bảo bối. Anh em tốt? Buồn cười chết đi được, rõ ràng cô biết bản thân nghĩ gì mà.”
“Đàn ông hai chân có gì mà tranh giành? Cô thích đến vậy, loại rác rưởi đó cứ để cho cô là được.”
“Còn tôi, tôi phải đi ăn sơn hào hải vị rồi ~!”
Tôi vò rối tóc, dùng tay cào nhẹ trên vai và cổ tạo ra vài vết đỏ.
Khoác khăn tắm, gõ cửa phòng Lục Thanh Trần.
Lục Thanh Trần đã khôi phục vẻ lạnh nhạt chỉn chu,
Cứ như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Tôi co rụt vai, nhỏ giọng đáng thương nói:
“Anh Lục, tôi có thể vào không?”
Lục Thanh Trần nhíu mày:
“Cô Lâm, chuyện này không thích hợp.”
Tên đàn ông này, còn giả bộ nữa.
Vừa rồi không biết ai chỉ bị hôn thôi mà đã siết chặt eo tôi đến mức không buông.
Mắt tôi lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
“Xin lỗi, tôi biết đã làm phiền anh Lục, nhưng tôi... thật sự không biết tìm ai nữa.”
“Họ đã ném túi xách của tôi xuống biển rồi... Đám con trai kia cũng, cũng…”
“Tôi không dám tìm họ, nên mới đến tìm anh Lục…”
Những giọt nước mắt long lanh lăn xuống theo hàng mi.
Tôi cắn môi, siết chặt khăn tắm, che chắn trước ngực.
Mái tóc dài rối tung, vết thương ám muội, nước mắt nhục nhã, tôi vỡ vụn.
Hoàn hảo!
Bữa tiệc không xa đã khôi phục lại tiếng cười đùa, có người vừa tiến lại vừa trêu chọc:
“Bạn gái nhỏ của Ninh Hạo đúng là không tệ, không biết cậu ta có bị mù không, vậy mà vẫn còn dây dưa không rõ với Giang Nguyệt Dao. Còn nói là anh em tốt, đúng là giỏi thật!”
“Bạn gái cái gì? Cậu ta nói chỉ là chơi đùa thôi mà. Nhưng mà dáng người kia, còn bị cắt rách đồ bơi nữa… tôi nhịn đến đau cả người đây này. Ninh Hạo lại để yên một món ngon thế này không ngó ngàng tới, chi bằng để tôi chơi còn hơn!”
“Không biết bộ đồ bơi bị cắt hỏng kia đi đâu rồi, tôi còn muốn dùng thử nữa…”
Tôi hoảng sợ nhào vào lòng Lục Thanh Trần, run rẩy cầu xin:
“Anh Lục, cứu tôi với, cầu xin anh hu hu…”
Lục Thanh Trần tình trong như đã mặt ngoài còn e mà đón lấy tôi.
Cũng là quen tay hay việc rồi.
Gân xanh trên cánh tay anh ấy nổi lên, như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
“Cô Lâm, tôi cũng là đàn ông.”
Tôi vô tội ngước nhìn anh ấy: “Hửm?”
“Phòng của đàn ông, không thể tùy tiện vào.”
Căn phòng tối tăm phía sau anh ấy kéo dài vô tận, tựa như một vực sâu nuốt chửng người ta.
Tôi đặt ngón tay lên ngực anh ấy, vừa vẽ vòng tròn vừa làm nũng:
“Vậy sao? Tại sao thế?”
Lục Thanh Trần đột ngột nắm chặt lấy tay tôi, khớp ngón tay thon dài mạnh mẽ.
Tiếng trêu chọc ngoài hành lang càng lúc càng gần.
Giọng nói khàn khàn của Lục Thanh Trần mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.
“Lâm Thiển, dám vào thì đừng hối hận!”
Khăn tắm trên người bị thô bạo giật xuống, tôi bị kéo mạnh vào phòng.
Bình luận trên màn hình phát trực tiếp đã bùng nổ từ lúc nãy đến giờ:
[!!! Ai có thể nói cho tôi biết đây rốt cuộc là tình tiết gì vậy??? Đây là đổi kênh đột ngột sao, từ cảm động sang k1ch thích??? Quá sốc rồi!]
[A a a a nữ chính rõ ràng là cố tình mà? Ai còn nói là thỏ trắng nhỏ ngây thơ nữa, hình tượng sụp đổ hoàn toàn rồi! Vậy còn gì để bị nam chính ngược thân ngược tâm rồi truy thê hỏa táng tràng HE nữa? ]
[Tại sao phải HE với trai đểu, tôi thấy nam phụ Phật tử hoàn toàn đè bẹp nam chính, nữ chính cứ quyến rũ thế này là đúng, đừng dừng lại!]
[Vậy ra bộ dáng thỏ trắng ngây thơ thuần khiết của nữ chính đều là giả bộ? Khi đối đầu nữ phụ đúng là cực kỳ châm chọc mỉa mai, xin mở lớp dạy đi hahaha! Cái này còn không sảng khoái hơn truyện ngược nữ chính máu chó à?]
[Cứ như này là tuyệt nhất! Nam phụ Phật tử lạnh lùng mắc bệnh nghiện X Nữ chính mị ma thỏ trắng đơn thuần!]
[Vậy tiếp theo chính là điều tôi nghĩ phải không?! Gấp gáp quá, fan truyện ngược như bản hội viên VIP đây đột nhiên bay mất rồi!]
[Có đấy chị em, có đấy.]
Trong phòng không bật đèn.
Tôi bị ném xuống giường.
Chiếc sơ mi trắng của Lục Thanh Trần cởi ra, che khuất tầm nhìn của tôi.
Hương đàn hương thanh nhã trên vạt áo khiến người ta ngây ngất.
Tôi vén áo ra, hưng phấn chuẩn bị thưởng thức bữa tiệc.
Chỉ nghe thấy anh ấy nói:
“Mặc vào trước đi, xuống thuyền rồi mua bộ mới.”
Bình luận trực tiếp cũng không thể tin được giống như tôi:
[??? Nam phụ anh nghiêm túc đấy à??? Anh không định thật sao???]
[Tôi cứ tưởng nữ chính đáng thương trong truyện ngược đã đủ giỏi nhẫn nhịn rồi, còn anh! Nam phụ Phật tử của tôi, anh đúng là Ninja Rùa chân chính!]
[Nam phụ Phật tử, anh thực sự là Phật tử luôn rồi!]
[Anh đừng diễn nữa, tôi cầu xin anh đấy, tôi sắp nín đến nổ tung thành anh hùng trong truyện cổ tích rồi!]
[ Ta là Phật Như Lai, nam phụ Phật tử, bây giờ ta cho phép con hoàn tục. Đàn ông mắc chứng nghiện ẩn giấu sức mạnh, hãy bộc lộ năng lực thực sự của con trước mặt nữ chính! Vì Phật Như Lai đã lập khế ước với con, ta ra lệnh, phong ấn giải trừ!]
Tôi đột nhiên bị bình luận chọc cười.
Nhưng Lục Thanh Trần lại đột nhiên nghiêm mặt, ánh mắt nhàn nhạt càng thêm lạnh lẽo vô tình:
“Buồn cười lắm à?”
Tôi ôm lấy chiếc sơ mi của anh ấy, dè dặt hỏi:
“Anh Lục, anh giận rồi sao?”