Dụ Tâm - Bạo Liệt Cổ Thủ

Chương 6

Tôi thản nhiên vén tóc lên, không chút né tránh mà tỏ vẻ ghét bỏ anh ta:

“Ninh Hạo, từ khoảnh khắc anh và Giang Nguyệt Dao hôn nhau, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi.”

“Tôi không thích dùng đồ công cộng bên ngoài đâu, thế thì bẩn quá còn gì?”

“Hơn nữa, ai cũng biết anh chỉ chơi đùa với tôi thôi, vậy tôi đối với anh, tất nhiên cũng vậy rồi ~”

Sắc mặt Ninh Hạo tái nhợt.

“Thiển Thiển, em cố tình chọc giận anh đúng không? Đừng làm loạn nữa, anh đảm bảo sau này sẽ không bao giờ…”

Cảm giác được cơ thể Lục Thanh Trần ngày càng căng cứng.

Tôi lập tức túm lấy cổ áo anh ấy, ngẩng đầu lên, hôn anh ấy giữa đám đông.

Tai Lục Thanh Trần lập tức đỏ bừng.

Luống cuống vòng tay ôm lấy eo tôi.

Vụng về, đáng yêu thật đấy.

Hôn xong, tôi lười biếng tựa vào lòng Lục Thanh Trần, cuối cùng quay sang nói với Ninh Hạo:

“Điện thoại, quần áo và túi xách bị vứt đi, tôi sẽ gửi hóa đơn cho các anh.”

“Cũng phải cảm ơn anh, đã giúp tôi gặp được chân ái.”

“Tôi đối với bảo bối sạch sẽ xinh đẹp của tôi không phải chỉ là chơi đùa đâu, tôi yêu lắm luôn~”

Không ai dám đụng đến Lục Thanh Trần, huống hồ chuyện hôm qua ai cũng thấy rõ.

Trên đường về, Lục Thanh Trần siết chặt cánh tay ôm lấy tôi hơn vài phần.

Cứ nhìn tôi rồi lại quay đầu đi.

Bộ dạng muốn nói lại thôi, trông như một chú chó nhỏ nhịn tiểu vậy.

Bình luận lại bùng nổ:

[Cứu với, nói là đóa hoa trên đỉnh núi cao, Phật tử lạnh lùng mà? Sao lại bị nữ chính huấn luyện thành cún con rồi???]

[Vậy nữ chính còn chưa chia tay đã ở bên nam phụ rồi? Đây chẳng phải ngoại tình à? Tam quan kiểu gì vậy? Đây chẳng phải tình một đêm sao? Ghê tởm quá, ọe!]

[Nếu nói là ngoại tình thì cũng phải là trai đểu trước chứ? Trước mặt bao người mà hôn người khác, còn nói với nữ chính chỉ là chơi đùa, vậy nữ chính chơi đùa anh ta thì sao? Tôi nói này, có vài người đừng có mà chán ghét phụ nữ quá mức!]

[Trời ơi, các người làm sao có thể nhẫn tâm lên án nữ chính chứ? Lương tâm trời đất, nếu nói phạm sai lầm thì nữ chính cũng chỉ phạm phải lỗi mà đàn ông trên khắp thiên hạ đều sẽ phạm thôi mà!]

[Không đồng ý, nam phụ Phật tử sẽ không phạm sai lầm đó]

[Không đồng ý, đóa hoa cao ngạo ở trên trời, không phải đàn ông khắp thiên hạ]

[Các người thật là đủ rồi hahaha]

Tôi nhếch môi cười, vui vẻ nắm lấy bàn tay thon dài của Lục Thanh Trần, đan mười ngón tay vào nhau.

Tôi mân mê ngón giữa của anh ấy, tò mò hỏi:

“Cục cưng à, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào thế?”

Lục Thanh Trần chậm rãi nói:

“Hồi cấp hai, chúng ta từng học cùng trường. Anh thấp bé, có một lần bị đàn anh khóa trên chặn đường cướp tiền, là em đánh đuổi bọn họ, giành lại ví giúp anh.”

“Em còn nói, khu này thuộc quyền quản lý của em, em là "Lãnh Nguyệt Đao Phong Huyết Hải Sát Thần", sau này anh là tiểu đệ của em, nhưng anh quá yếu, nên trước mắt chỉ phong anh làm "Phạn Âm Thánh Tử".”

“Em bảo anh sau mỗi lần em đánh nhau xong thì tụng mấy câu siêu độ, làm tổ đội tạo bầu không khí.”

“Nhưng chưa được mấy ngày, anh đã chuyển trường rồi.”

Tôi sững sờ.

Không ngờ ký ức thời niên thiếu ảo tưởng sức mạnh lại đột nhiên ập đến từ một góc độ bất ngờ như vậy!

Mặt tôi lập tức cũng đỏ lên, phát ra tiếng "bùm" chói tai.

“Vậy chẳng phải anh đã sớm biết con người em thế nào rồi sao, trước đây còn chẳng nói gì?”

“Không nói thì thôi, tại sao lại đột nhiên nhiều lời vào lúc này chứ?”

“Cứ thế yên lặng xem em diễn bao lâu nay, anh đắc ý lắm phải không!”

Tai anh ấy đỏ bừng.

“Chỉ cần... em chịu bỏ tâm tư vì anh là được.”

Tôi chịu thua rồi.

Thì ra thiết lập "Phật tử tự kỷ" của anh ấy đều là vì tôi sao!

Lâm Thiển, Lâm Thiển, mày hại người không ít đâu nhé!

Bình luận lại cười điên cuồng:

[Cứu với! Nữ chính trong sáng lại từng là "em gái tinh thần”, đây là danh hiệu trẻ trâu gì thế? Đây là muốn tôi cười chết rồi kế thừa khoản nợ Huabei của tôi sao?]

[Có chút cảm động rồi, Lãnh Nguyệt Đao Phong Huyết Hải Sát Thần, dù em đã quên lời hứa năm nào, nhưng Phạn Âm Thánh Tử vẫn còn nhớ!]

[Em nói giang hồ đã xa, nhưng đâu biết kiếm của tôi đến giờ vẫn vì em mà chém gió tuyết đầy trời... Thôi không biên nữa, có thể bắt đầu cười chưa hahaha]

[Nữ chính thật sự sụp đổ rồi, lúc làm chuyện 18 + còn chưa đỏ mặt đến thế, buồn cười quá]

[Woa vậy Phạn Âm Thánh Tử cứ lặng lẽ xem nữ chính diễn bao lâu nay, không phải là người phúc hắc chứ? ]

Lục Thanh Trần thì lại thư giãn hơn, ghé sát định hôn tôi.

Bị tôi chặn môi lại.

“Cái miệng nhỏ~”

Tôi không vui, cố tình để lộ dấu hôn bên cổ để làm khó anh ấy.

“Cục cưng, anh là cún con sao? Còn như vậy nữa thì phải đeo rọ mõm rồi đó.”

Lục Thanh Trần: “Ừm.”

Ừm... ừm?

*

Vài ngày sau, Lục Thanh Trần đeo rọ mõm màu đen viền vàng, quỳ trước mặt tôi.

Sơ mi trắng, quần tây đen, dây đai bó ngực, vòng cổ da...

Mãi đến lúc này, tôi mới biết khẩu vị của mình lớn đến mức nào.

Đáng tiếc là những dòng bình luận đã sớm biến mất, không ai có thể nhìn thấy nữa.

Nước mắt không kìm được mà lăn từ khóe môi xuống.

Tôi xoay người đè anh xuống, cẩn thận thưởng thức từng tấc một.

Thơm quá!

Chúng tôi dây dưa không dứt, cho đến cuối cùng, anh áp sát bên tai tôi.

Mặt đỏ bừng, khẽ đáp:

“Thiển Thiển, anh cũng yêu lắm…”

Bóc đi lớp vỏ lạnh lùng mới nếm được phần ruột vừa ngọt vừa mềm bên trong.

Vụng về.

Nhưng cũng thật lòng.

— HẾT —

Bình Luận (0)
Comment