Dữ Thiên Đồng Thú

Chương 13

Sau khi đoàn người bị cuốn vào trong mới phát hiện ra hồ nước nhìn qua có vẻ nông kia đã trở nên sâu không thấy đáy, phía dưới đen như mực, giống như một con quái thú khổng lồ đang mở miệng nuốt bọn họ vào trong bụng.

Cơ thể vẫn luôn chìm xuống bên dưới, mọi người chỉ cảm thấy áp lực trong nước ngày càng tăng, giống như muốn nghiền áp máu thịt cùng cốt cách của bọn họ vậy. Cho dù liều mạng dùng linh lực hộ thể nhưng vẫn không thể nào cử động nổi, chỉ có thể mặc cho rồng nước cuốn bọn họ chìm xuống càng sâu, mãi cho đến lúc không thể nào chịu đựng được nữa mà dần dần mất đi ý thức...

***

Sở Chước nằm trên bùn đất ẩm ướt, cảm giác tay bị thứ gì đó chạm vào.

Cả người nàng vô cùng đau đớn, xương cốt không biết gãy bao nhiêu cái, nội tạng cũng bị thương không nhỏ.

Bởi vì quá đau đớn nên ý thức trở nên vô cùng hỗn độn, hoàn toàn không thể phản ứng.

May mắn nàng trải nghiệm nhiều, đặc biệt là lúc bị thương, bất tri bất giác sẽ đề cao cảnh giác để phòng ngừa bị người đánh lén chiếm mất tiện nghi. Vì thế Sở Chước cố gắng thanh tỉnh lại, nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, hàm răng khẽ cắn đan dược đã ngậm trong miệng từ trước. Đây chỉ là một viên thuốc trị liệu cấp ba, là một loại đan dược cấp thấp nên một lúc lâu sau nàng mới cảm thấy không còn khó chịu như trước.

Sở Chước rốt cuộc cũng có sức để mở to hai mắt, đập vào mắt là hình ảnh rùa nhỏ đang không ngừng dùng đầu đẩy đẩy ngón tay của nàng, nhịn không được cong khóe miệng, suy yếu nói: "Huyền Uyên... Ta không sao."

Rùa nhỏ nhìn nàng trong chốc lát, sau khi xác nhận chủ nhân không có việc gì, nó liền nằm liệt ra đất, duỗi tứ chi không muốn động đậy.

Vừa rồi vì đánh thức nàng, nó cử động quá nhiều nên hiện tại cảm thấy có chút mệt mỏi.

Sở Chước bủn rủn đứng dậy, không ngoài ý muốn khi nhìn thấy đất đai ẩm ướt chung quanh, trên mặt đất chỉ có vài ngọn cỏ lưa thưa, xung quanh thì tối đen như mực, hiển nhiên bọn họ lúc này đang ở dưới mặt đất, chẳng qua... không hề giống với nơi mà nàng tỉnh lại ở đời trước.

Lúc ấy tu vi của Sở Chước chỉ có Nhập Huyền Cảnh tầng ba, bởi vì không yên tâm Uyên Đồ Huyền Quy nên mới theo tới. Thời điểm không chút phòng bị bị kéo xuống nước, năng lực của nàng yếu nhất trong số tất cả mọi người nên là người bất tỉnh sớm nhất, thậm chí cũng có thể là người tỉnh lại muộn nhất. Nếu không có A Chiếu cùng Huyền Uyên thủ hộ, Sở Chước chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều.

Lần này tu vi của nàng không chỉ cao hơn trước một cảnh giới, còn chuẩn bị sẵn đan dược nên mới tỉnh lại sớm như vậy.

Sở Chước miễn cưỡng bò dậy, mặc kệ bùn đất làm dơ quần áo, nàng dựa lưng vào vách tường lạnh băng, hỏi: "Huyền Uyên, A Chiếu cùng Linh Mục Hầu đâu?"

Bị cuốn vào xoáy nước không lâu, nàng liền nhét A Chiếu vào trong túi linh thú làm bạn với Linh Mục Hầu, hiện tại tỉnh lại, không chỉ có A Chiếu biến mất, Linh Mục Hầu cũng không thấy tăm hơi.

Sau đó thông qua Uyên Đồ Huyền Quy, Sở Chước mới biết được A Chiếu mang theo Linh Mục Hầu đi tìm linh dược cho nàng.

Sở Chước không khỏi bật cười, có A Chiếu ở bên, nàng luôn cảm thấy vô cùng an toàn.

Còn bốn người kia thì không khác đời trước là bao, Sở Chước vẫn không hề đi chung với bọn họ, phỏng chừng đám người đó đã đạt được mục đích của mình rồi.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, liền nghe được động tĩnh, chắc là hai con yêu thú kia đã trở về.

Linh Mục Hầu bé xíu xiu ngồi ở trên lưng A Chiếu, lông tơ màu nâu hoàn toàn bị lông đen bao phủ. Còn A Chiếu lại ngậm một gốc linh thảo trong miệng, lúc đi tới trước mặt Sở Chước, nó vô cùng ghét bỏ nghiêng người để Linh Mục Hầu rơi xuống, sau đó mới nhả linh thảo ra đưa cho nàng.

Sở Chước quan sát gốc linh thảo này, trên thân có sáu quả trái cây chụm vào với nhau, vỏ thì đỏ au nhìn vô cùng ngon mắt.

Rất nhanh nàng liền nhận ra đây là Anh Hà Thảo– một loại linh thảo cấp sáu, dùng để trị thương rất tốt, là nguyên liệu chính để luyện chế ra dưỡng sinh đan, nếu có thể luyện nó thành đan dược, tác dụng tất nhiên sẽ tăng lên rất nhiều.

Nhưng điều kiện hiện giờ không cho phép, có chút trái cây cũng đã là tốt lắm rồi.

Sở Chước nhìn con yêu thú trước mặt, không khỏi nghĩ đến đời trước, phỏng chừng cũng là A Chiếu đi khắp nơi tìm Anh Hà Thảo cho nàng nên nàng mới có thể tỉnh lại sớm như vậy.

Dưới sự thúc giục của nó, Sở Chước chậm rãi ăn quả của Anh Hà Thảo, thịt quả vừa vào miệng đã tan, rất nhanh liền sinh ra một cổ nhiệt lưu ở đan điền, cả người trở nên ấm áp dào dạt, vốn dĩ vết thương trong cơ thể chỉ đỡ được hai phần giờ đã lên thành bảy phần, ba phần còn lại cũng không đáng quan ngại cho lắm.

"Cảm ơn, ta thấy thoải mái hơn nhiều rồi." Sở Chước nói với ba con yêu thú đang nhìn mình chằm chằm.

Thế là Linh Mục Hầu vui sướng nhảy lên trên người rùa nhỏ, đưa một ít trái cây vừa hái được cho nó ăn. A Chiếu lại nhảy lên bả vai của Sở Chước, dựa đầu cọ cọ vào mặt nàng.

Sở Chước lại nghỉ ngơi nửa ngày, chờ thương thế khỏi hẳn mới mang theo ba con yêu thú đi thăm dò xung quanh.

Bên dưới cấm chế có một thông đạo nằm sâu trong lòng đất, mà nơi này không biết đã bị cấm chế phong bế bao lâu. Bởi vì linh khí dư thừa nên linh thảo không ngừng sinh sôi nảy nở, không những thế nơi đây còn có truyền thừa của một vị đại năng. Đời trước Võ Thịnh chính là người lấy được truyền thừa, về sau lại trở mặt thành thù với huynh đệ Chu thị......

Sở Chước nghĩ tới sự tình ở đời trước, quyết định không nên xen vào vũng nước đục này.

Thực lực của nàng hiện giờ quá kém, thà tìm kiếm những bảo vật ở bên ngoài còn hơn xông vào đó tìm chết. Chỉ riêng những linh thảo cấp cao ở nơi này thôi cũng đủ cho nàng kiếm một mớ.

Thế là Sở Chước mang theo ba con yêu thú bắt đầu đợt càn quét.

Có Linh Mục Hầu nên việc tìm kiếm cũng trở nên dễ dàng hơn, cũng vì thế mà tiết kiệm được kha khá thời gian. Mỗi lần phát hiện ra linh thảo có phẩm chất tương đối tốt, nó sẽ sung sướng kêu chít chít nhắc nhở nàng.

Linh thảo ở đây có rất nhiều chủng loại, có đủ từ cấp một đến cấp tám: Lũ Bà Đinh cấp một, Ngàn Ti Tình Liễu cấp hai, Ảo Ảnh Thảo cấp ba, Thạch Ngô Thông Tâm Hoa cấp bốn, Đằng Tâm Quả cấp năm, Thanh Tâm Thảo cấp sáu, Nhện Sa Bích Quả cấp bảy,......

Chờ Sở Chước cảm giác được trong không khí có một loại hơi nguy hiểm, nàng liền minh bạch - Hóa Hình Thảo đang ở gần đây.

Mục đích của nàng khi tới đây chính là vì Hóa Hình Thảo.

Đây là một loại linh thảo có thể trợ giúp yêu thú hóa hình mà không cần trải qua lôi kiếp. Tuy rằng nó chỉ được coi là cấp tám nhưng lại vô cùng hi hữu, thậm chí đến cả Đại Hoang giới cũng chưa chắc có, không nghĩ tới ở một nơi linh khí loãng như Huyền thế giới lại xuất hiện loại linh thảo này.

Những kiến thức này là sau khi Sở Chước biết được sự trân quý của Hóa Hình Thảo, cố ý đi tìm tòi mới biết được.

Đời trước, Hóa Hình Thảo là do A Chiếu phát hiện, sau đó kêu nàng đi trộm.

Linh thảo và linh đan giống nhau, nhân loại phân chia chúng nó thành mười hai cấp, còn những cao hơn chắc chỉ có trong truyền thuyết, được xưng là Thần Hoàng Đan và Thần Hoàng Thảo.

Về sau Sở Chước còn khế ước thêm một vài con yêu thú, hiện tại tuy rằng chưa gặp được nhưng cũng phải tính toán trước cho chúng nó một chút. Nếu không chỉ riêng Uyên Đồ Huyền Quy thôi, đợi đến lúc nó hóa hình không biết phải chờ bao nhiêu năm tháng nữa....

Còn có A Chiếu, đời này nàng rất muốn được chứng kiến thời khắc mà A Chiếu hóa hình, chắc chắn sẽ là một đứa trẻ vô cùng nghịch ngợm.

Trong lòng đã có chủ ý, Sở Chước bỏ Uyên Đồ Huyền Quy cùng với Linh Mục Hầu vào trong túi linh thú, sau đó bắt đầu bố trí trận hình.

Nàng lấy phù trận cấp ba mua ở chợ ra, lặng yên không một tiếng động ném ra ngoài - bày một trận pháp vây thú ở chung quanh.

A Chiếu ngồi xổm ở trên vai xem nàng làm việc, rất nhanh liền minh bạch thứ Sở Chước muốn đối phó chính là con yêu thú cấp bảy bảo hộ Hóa Hình Thảo! Lúc nó phát hiện ra hơi thở của Hóa Hình Thảo, còn định lên tiếng nhắc nhở Sở Chước, không nghĩ tới chính bản thân nàng cũng đã xác định được mục tiêu, thế nên A Chiếu cũng không nói gì nữa.

Yêu thú bảo hộ Hóa Hình Thảo là một con Bạch Thiềm Thừ, thực lực đã gần tới Không Minh Cảnh, lấy tu vi hiện tại của Sở Chước chắc chắn đánh không lại nó nên chỉ có thể dùng trí.

Tiếp theo, nàng lấy ra một con gà xấu xí từ trong nhẫn trữ vật, nhét vào trong bụng nó một viên linh châu rồi thả xuống mặt đất.

Con gà này có điệu bộ không khác gì một con vịt, lạch bà lạch bạch đi tới huyệt động của Bạch Thiềm Thừ. Dưới lòng đất tĩnh lặng thì tiếng động này quả thực vô cùng chói tai, nghiễm nhiên trở thành một cái bia ngắm.

Một con ếch cả người như bạch ngọc thò đầu ra, tò mò nhìn chằm chằm thứ đang tạo ra tiếng động. Đối với yêu thú sống ở dưới này không biết bao nhiêu năm, một thứ mới mẻ như con gà kia tất nhiên sẽ thu hút được sự chú ý của nó.

Sở Chước đứng núp ở một bên, nắm chặt thanh kiếm phòng thân trong tay.

A Chiếu ngồi xổm ở trên vai nàng, nhìn Bạch Thiềm Thừ thế nhưng bị một con gà "dụ dỗ" bước ra khỏi động huyệt, nó vội vàng lấy đuôi che mặt lại, không muốn tin trên đời còn có một yêu thú đơn thuần như vậy.

Quá mất mặt.

Sở Chước lại bình tĩnh vô cùng, đời trước nàng yếu như vậy mà còn có thể lấy được Hóa Hình Thảo - chứng tỏ con Bạch Thiềm Thừ này rất dễ lừa. Đời này nàng còn chuẩn bị đầy đủ như vậy, cũng không tin sẽ nguy hiểm giống như đời trước.

Bạch Thiềm Thừ là một con yêu thú đã thành niên, nhưng chỉ số thông minh quả thực còn không bằng một con yêu thú cấp thấp – nó bị một con gà đồ chơi dụ ra khỏi động huyệt, dần dần bước tới phù trận mà Sở Chước bày ra.

Thời điểm Bạch Thiềm Thừ bước vào phù trận, Sở Chước ngay lập tức vọt vào huyệt động của nó.

Bạch Thiềm Thừ biết mình mắc mưu, nhìn thấy Sở Chước chạy vào hang ổ của mình, lập tức phẫn nộ muốn xé nát con sâu nhỏ kia, nào ngờ mới vừa nhảy lên, thân thể lại bị một dây trói vô hình kéo trở về, cả thân thể khổng lồ ngã sõng soài trên mặt đất. Nó phẫn nộ cực kỳ, không ngừng va chạm vào phù trận. Phù trận cấp ba làm sao có thể chịu đựng được những đòn đánh của nó, vì thế linh quang không ngừng ẩn hiện, ánh sáng ngày càng yếu dần.

Sở Chước phi thân tiến vào trong huyệt động, nhìn thấy bên trong có vài cọng Hóa Hình Thảo, nàng không chút chần chừ lấy kiếm đào cả đất cả linh thảo, chỉ chừa lại một gốc cho Bạch Thiềm Thừ, sau khi làm xong liền chạy mất hút.

Chờ đến khi Bạch Thiềm Thừ phá nát phù trận, nhìn thấy nơi gieo trồng Hóa Hình Thảo chỉ còn lại một cọng duy nhất, lập tức tức giận nhảy loạn không ngừng khiến cả sơn động rung chuyển, đáng tiếc kẻ trộm linh thảo đã bỏ trốn mất dạng.
Bình Luận (0)
Comment