“Các người đang làm cái gì vậy?” Tiếng ồm ồm vang lên trong phòng, trong giọng nói tràn ngập nghi hoặc cùng tò mò.
Thân thể Tiêu Hòa nháy mắt cứng đờ.
Lúc này hắn mới cảm giác được, trên người dường như lạnh buốt. Hắn không đắp chăn?
Nếu hắn không đắp chăn, như vậy hiện tại…
Đưa tay kéo mền bao lấy cảnh xuân của thân thể lộ ra ngoài, Tiêu Hòa cố gắng bình tĩnh, thò tay vào trong chăn xách vật nhỏ trên người lên, hung hăng quăng xuống đất.
“Mân Côi à, trở về rồi hả.” Chợt nghe thanh âm rất bình ổn, chỉ là giọng nói có chút ám ách, ngữ điệu cũng hơi quái lạ.
“Ngao ô!” Con vật nào đó bị ném trên mặt đất tuy rằng bất mãn với hành vi lợi dụng mình xong liền đá xuống giường của đối phương, nhưng… Nâng móng vuốt nhỏ lên quệt quệt miệng, quay đầu nhìn về phía vị khách vừa tới.
Mân Côi lui về sau một bước, ngay sau đó cố gắng đứng vững. “Nghe Tiêm Đầu nói ngươi đang tìm ta?” Cố gắng duy trì kiêu ngạo.
Tiêu Hòa lấy hơi, chậm rãi ngồi dậy, vẫy vẫy tay với Mân Côi.
“Lại đây, để tao nhìn mày một chút. Tiểu Viêm cũng thật là, cứ như vậy mà ném mày xuống. Tao đã giáo huấn nó rồi. Đứa trẻ đáng thương, mau tới đây cho tao nhìn một cái nào.”
Mân Côi không nhúc nhích, con mắt thỉnh thoảng lóe lên một tia hồng quang.
Lười biếng duỗi cái eo, Viêm đại gia nghênh ngang nhảy lên giường một lần nữa, cuộn thành một ổ trên gối người nào đó. Mấy chuyện này y không muốn can thiệp, Tiêu Hòa muốn cầm người máy kia trở về chơi, vậy cứ để cho hắn cầm về là được.
“Mày yên tâm, tao không trách mày. Lúc ấy cũng tại tao, không nên vô lễ như vậy, mày là một cô bé, tao làm như thế quả thật rất thiếu suy nghĩ.”
“Ai bảo ta là con gái?” Mân Côi không cao hứng cho lắm, tuy rằng nó lưỡng tính, nhưng tại sao đã khẳng định nó là con gái như vậy?
Tiêu ba ba lộ ra nụ cười sủng nịnh khoan dung, “Được được, cho dù mày có phải là con gái hay không, tao là phụ huynh cũng không nên làm như vậy. Tao đã suy nghĩ cẩn thận, trẻ con cũng có thể có chuyện riêng tư của mình, tao không nên cái gì cũng muốn quản. Bảo Tiêm Đầu đi tìm mày, chính là muốn nói cho mày biết, tao không phải muốn rình bí mật của mày, chỉ là lo lắng có dung hợp được với thân thể này hay không mà thôi, tao là người chỉ làm mà không nói, kết quả lại khiến cho mày hiểu lầm.”
Thật vậy chăng? Mân Côi chỉ mới tiếp xúc qua với mấy bạn nhỏ ngây thơ thuần khiết, bắt đầu dao động.
Lẽ nào nó thật sự hiểu lầm người này? Kỳ thật người này cũng không tồi tệ như vậy. Ngẫm lại xem, từ sau khi gặp, người này dường như cũng chưa từng thương tổn chính mình, còn cho mình thay đổi khối thân thể rất đẹp này.
Vừa thấy bầu không khí của anh bạn nhỏ đã không còn lạnh lùng như vậy nữa, Tiêu ba ba híp híp mắt, ánh mắt phát ra càng thêm dịu dàng vài phần.
“Còn nữa Tiểu Viêm không phải cố ý muốn đuổi mày, nó chỉ là trước tiên cảm giác được nguy hiểm, sợ liên luỵ nên mới bỏ lại mày. Tiêm Đầu tương đối nhỏ, không dễ bị người ta chú ý, muốn chạy trốn cũng thuận lợi hơn. Mày đại khái cũng nghe Tiêm Đầu nói rồi đó, xe của chúng ta bị nổ tung, ngay cả tao với Tiểu Viêm cũng thiếu chút nữa bỏ mạng. Nếu khi đó mày đang ở trong xe…”
Viêm Chuyên nghe hắn thêu dệt vô cớ, cũng không lên tiếng phản bác, một mực vùi đầu vào ngủ.
Mân Côi tiến lên phía trước vài bước, đi tới bên giường Tiêu Hòa, vị trí con mắt quang mang chớp động rất nhanh, “… Thật xin lỗi.”
Tiêu ba ba phi thường vui mừng nở nụ cười, sờ sờ cái đầu nhỏ bóng loáng của Mân Côi, “Không sao, biết sai liền sửa thì vẫn là đứa trẻ ngoan. Được rồi, chuyện đã qua thì cho qua luôn đi. Tiêm Đầu, mày cũng khổ cực rồi. Sáng sớm mai sẽ cho mày ăn ngon.”
Tiêm Đầu cao hứng chi chi hai tiếng.
Toàn gia cuối cùng lại sum họp, một đêm không nói chuyện, đều tự ngủ yên.
Sáng ngày thứ hai Viêm Chuyên chú ý tới Tiêu Hòa không hề tối tăm giống hôm qua, chỉ là nhìn ánh mắt của hắn có thêm vài phần hiểm ác cùng ngoan độc, mà nhìn ánh mắt Mân Côi thì có thêm vài phần mưu mô tính toán. Chỉ có điều mỗi khi Mân Côi nhìn về phía hắn thì phần mưu mô tính toán kia liền biến thành hoà nhã dễ gần.
Gật gật đầu, quả nhiên là chưa thỏa mãn dục vọng. Thật cao hứng Tiêu Hòa đã khôi phục lại như bình thường, Viêm Chuyên nhảy lên bả vai Tiêu Hòa, liếm liếm lỗ tai của hắn giống như đang khen ngợi.
…Tiêu Hòa tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Chỉ thấy hắn điềm nhiên như không thu thập xong cái ba lô kia, bỏ Tiêm Đầu cùng Mân Côi vào trong, sau đó lại như không có việc gì kết toán sổ sách rời khỏi nhà khách này. Ngay cả Viêm Chuyên nhảy vào trong ngực của hắn, hắn cũng không cự tuyệt.
Kết quả vừa ra khỏi cửa liền thấy được bán thú nhân nửa đêm hôm qua bò lên cửa sổ.
“Chào buổi sáng.” Khâu Phương chủ động chào hỏi.
“Chào buổi sáng.” Tiêu Hòa có chút mệt mỏi. Nhìn kỹ đôi mắt còn hơi sưng đỏ.
“Ngủ không ngon?”
“Ừ? Không có, ngủ rất ngon. Nhóc tối hôm qua ở đâu?”
“Ở nhà khách này, nhân viên phục vụ của bọn họ đổi người khác.”
“A, vậy là tốt rồi.” Tiêu Hòa cười cười với Khâu Phương, muốn nhanh chóng rời đi. Hắn còn chưa nghĩ kỹ xem rốt cuộc có nên cho người này một nửa chỗ kim cương hay không.
“Cái kia…”
“Có chuyện gì?
Khâu Phương chú ý tới chung quanh, xác định không có ai ở cạnh bọn họ, tới gần Tiêu Hòa nói: “Tôi muốn hỏi chuyện về bán thú nhân.”
Tiêu Hòa nhíu mày, “Thật có lỗi, không rõ về cái này cho lắm.”
“Tình nhân của ông rất lợi hại.” Cho xin, đừng có coi ta là thằng ngốc chứ. Khâu Phương nhìn thẳng ánh mắt Tiêu Hòa.
“Nó từ Thiếu Lâm ra.”
“…Tôi hình như không thấy cậu ta.”
“Đi ăn sáng rồi.”
“Vậy sao?” Khâu Phương cười lạnh trong lòng, hắn từ bốn giờ sáng đã canh giữ ngoài cửa phòng Tiêu Hòa, vẫn không thấy có bất kỳ người nào ra vào, sau khi nghe thấy tiếng động bên trong truyền đến, hắn liền đợi tại chỗ này tới bây giờ. Ăn sáng, bộ người nọ tàng hình chắc?
“Nếu không có việc gì, làm ơn tránh đường ra.”
Khâu Phương không nhiều lời, xoay người nhường đường.
“Tiêm Đầu.” Tiêu Hòa kéo khóa ba lô.
Tiêm Đầu chui ra từ ba lô, vèo một cái nhảy lên vai Tiêu Hòa. Chú ý tới vị kia đang lim dim trong lòng Tiêu Hòa, liền an tâm ngồi xuống.
“Mày có thể nghe hiểu lời tao nói đúng không. Nếu phải thì kêu một tiếng, không thì kêu hai tiếng.”
“Chi.”
Tốt lắm, tâm tình Tiêu Hòa khá hơn một chút. Cuối cùng vẫn còn một đứa dùng được.
Tiêu Hòa nâng Tiêm Đầu từ trên vai lên, đặt trong lòng bàn tay, “Đúng rồi, sinh hoạt phí tháng này mày tính chừng nào thì nộp?”
“Chi?”
“Tao biết mày thân là một con chuột muốn kiếm tiền ở nhân gian tương đối khó. Nhưng nhà không có quy củ thì không còn là nhà, lúc trước đã nói, tao nhận nuôi tụi mày, tụi mày phải nộp sinh hoạt phí hàng tháng. Đây cũng là tốt cho tụi mày thôi, rèn luyện từ nhỏ, tương lai rời khỏi chúng tao, cũng có thể độc lập sinh tồn ở nhân gian.”
Tiêm Đầu sửng sốt, nó đã sớm quên béng chuyện này.
“Có điều tao cũng biết để mày làm việc kiếm sinh hoạt phí có lẽ hơi khó khăn. Như vậy đi, chúng ta thương lượng một chút, mày chỉ cần làm giúp tao một số việc đơn giản coi như là thanh toán sinh hoạt phí, thế nào? Tao cam đoan những việc này mày đều đủ sức cáng đáng. Tao như vậy cũng là vì để cho cái gia đình này ngày càng hài hoà ngày càng hoàn mỹ. Kỳ thật bảo mày hỗ trợ cũng chỉ là một cách nói mà thôi. Bởi vì tao biết mày là một con chuột cao quý có tinh thần trách nhiệm cùng lòng tự trọng mạnh mẽ. Như vậy chắc chắn mày không muốn ăn uống chùa, làm một con sâu gạo lười biếng bạc nhược phải nhờ người khác nuôi, đúng không?”
Tiêm Đầu thực kích động gật đầu. Đang chuẩn bị trả lời, bên kia Mân Côi lòng tự trọng cao ngạo dị thường đã mở miệng: “Tiêm Đầu, đáp ứng đi. Chúng ta mới không cần ăn uống chùa.”
“Tốt! Có chí khí!” Tiêu Hòa tán dương.
Thấy Mân Côi cũng đáp ứng rồi, Tiêm Đầu lại càng không phản bác. Ngược lại nó còn cảm thấy cái người tên Tiêu Hòa này còn khoan dung tốt bụng hơn nhiều so với nó tưởng tượng. Nhìn xem, Mân Côi đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, người kia vậy mà cứ thế bỏ qua, chẳng những không trừng phạt Mân Côi, còn an ủi nó.
Bây giờ còn thông cảm cho chúng nó như vậy, cho dù Tiêu Hòa bảo nó làm việc không phải để trừ vào sinh hoạt phí, nó vẫn sẽ đi làm.
“Tiêm Đầu, nhìn thấy người ở cửa kia không? Bám theo đi, nhìn coi thằng nhóc đó muốn làm gì. Chú ý một chút xem nó có tiếp xúc với người khác hay không. Nhanh lên.”
Chi chi, tuân lệnh. Tiêm Đầu nhận được mệnh lệnh, nhảy xuống mặt đất rất nhanh liền biến mất trong bóng tối nơi góc đường.
Tiểu Tiểu Viêm trong lòng Tiêu Hòa mở mắt ra vịn lấy cánh tay Tiêu Hòa duỗi lưng một cái, lập tức leo ra, hai ba bước đã leo tới bả vai, dùng cái đuôi phủi chỗ Tiêm Đầu vừa ngồi, cuộn thành một ổ không nhúc nhích. Đây là bảo tọa của y!
Nghiêng đầu nhìn nhìn nhân loại này, rất muốn đem toàn bộ từ ngữ xấu xa hình dung con chuột đều dùng trên thân người này. Y lần đầu tiên cảm thấy con chuột hoá ra đúng là hiền lành dễ gạt như vậy.
Tiêu Hòa đương nhiên không biết bây giờ tiểu Tiểu Viêm suy nghĩ cái gì, hiện tại trong mắt hắn, nhóc con đang ngồi trên vai chính là yêu quái tu luyện thành tinh, cũng không tiếp tục lo lắng vấn đề liệu nó có rớt xuống hay không. Lúc này quyết định tìm một nhà bán đồ ăn sáng, ăn xong lên xe tới nhà ga.
Hắn vẫn quyết định quay về cố hương dựa theo kế hoạch ban đầu. Tiểu nhân báo thù ba mươi năm chưa muộn, hiện tại cứ để cho con yêu nghiệt này hung hăng càn quấy đi.
Cái thị trấn này không lớn, dân cư cũng khá thưa thớt , sáng sớm trên đường hầu như không có người nào. Tiêu Hòa từ nhà khách hỏi thăm đường đi, khi qua một góc phố, sau não đột nhiên một trận đau nhức, hắn thậm chí chưa kịp giơ tay lên sờ đầu đã ngất đi.
Tiểu Tiểu Viêm ngồi xổm trên vai Tiêu Hòa phẫn nộ chính mình chưa kịp ngăn cản ám côn đánh tới, đã để cho cây gậy đập vào sau đầu Tiêu Hòa như vậy. Dưới sự giận dữ, cũng không quản sức mạnh của chính mình đã khôi phục hay chưa, nhào tới kẻ vừa đánh lén Tiêu Hòa.
Mân Côi chờ đợi ở trong ba lô không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cẩn thận nghe theo lời dặn dò, ngoan ngoãn đợi ở trong túi không nhúc nhích.
Khâu Phương nhìn con mèo lao về phía hắn, theo bản năng vung gậy lên đánh.
Tiểu Tiểu Viêm tránh được cây gậy của đối phương, móng vuốt vung lên, vạch ra trên ngực Khâu Phương ba vệt cào. Một trận gió nổi lên, Khâu Phương chỉ cảm thấy trước ngực bỏng rát, ngay sau đó nhìn thấy vết đo đỏ bên trong quần áo.
“Cái con súc sinh này cũng dám làm tao bị thương!”
Khâu Phương phát hỏa, người này vốn là một tên lưu manh, cũng không có khái niệm gì là không nên ức hiếp kẻ yếu. Bị một con mèo bắt nạt, đương nhiên phải đòi lại. Hơn nữa từ sau khi hắn sinh ra biến dị, hắn biết trên đời này có rất nhiều lực lượng hắn không rõ tồn tại.
Ngay như con mèo thoạt nhìn thập phần yếu đuối trước mắt mà nói, hắn tin tưởng đây tuyệt đối không phải là một con mèo bình thường. Nào có con mèo nào có thể xoay mình trên không, còn múa vuốt đả thương người? Bây giờ đang là mùa đông, quần áo hắn mặc cũng không hề mỏng. Cặp móng vuốt kia phải lợi hại đến thế nào mới có thể cào rách y phục làm hắn bị thương?
Ngay lúc Khâu Phương bất chấp thương thế cũ mới, chuẩn bị toàn lực ứng phó với con mèo này thì thân thể tiểu Tiểu Viêm bỗng nhiên run lên, tứ chi trở nên mềm nhũn giống như bị rút gân, cơ thể không có sức mạnh chống đỡ từ không trung rớt xuống đất, tiếp theo bất luận y gắng gượng như thế nào đều đều không thể tiếp tục nâng nổi tứ chi lên.
Chết tiệt! Sức mạnh cạn kiệt đến bây giờ còn chưa khôi phục, mới vừa thu hồi một chút lại tiêu hao hết.
Tiểu Tiểu Viêm duy trì một tia sức lực cuối cùng lết đến bên đầu Tiêu Hòa, ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm vào Khâu Phương đang mang vẻ mặt nghi hoặc. Ngươi nếu dám thương tổn hắn, chân trời góc biển ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Khâu Phương hết sức chăm chú, thật cẩn thận tới gần Tiêu Hòa đang té xỉu trên mặt đất. Con mèo kia xảy ra chuyện gì? Tại sao bộ dạng lại trở nên mềm nhũn như vậy? Đây là kế sách dụ hắn mắc câu, hay là…?
Đã không thể tiếp tục do dự được nữa, ven đường có người chú ý tới bọn họ, có người thậm chí còn móc di động ra coi bộ đang chuẩn bị báo cảnh sát.
Tối hôm qua hắn nửa đêm chui vào phòng của bọn họ muốn tìm kim cương lại bị phát hiện, lo lắng sẽ gặp phải cái tên gia hỏa lợi hại kia, đành phải rời đi.
Coi giữ một đêm, xác định người nọ đi vắng, đây trở thành cơ hội tốt nhất của hắn.
Khâu Phương đã suy nghĩ kỹ, nếu kim cương ở trên thân người này thì không sao, nếu như không có liền tạm giữ người này, để cho cái tên gia hỏa lợi hại kia giúp hắn tìm kim cương về. Đây là biện pháp kiếm tiền nhanh nhất và duy nhất mà trước mắt hắn có thể nghĩ đến. Người khác có thể lợi dụng hắn, hắn đương nhiên cũng có thể lợi dụng người khác.
Tiêu Hòa lật thuyền trong mương, ngàn phòng vạn phòng không nghĩ tới thằng nhóc này sẽ lớn mật như thế, giữa ban ngày ban mặt dám cầm gậy gõ đầu người. Chủ yếu là hắn không hiểu rõ người, không biết lai lịch của Khâu Phương, ngày hôm qua nhìn thằng nhóc dễ dàng bị đuổi đi như thế, hiển nhiên xem nhẹ nó. Nếu biết Khâu Phương xuất thân là lưu manh, lại còn từng ngồi tù, hắn cũng sẽ không sơ suất như vậy.
Chỉ có điều bây giờ nói gì cũng đều đã muộn.
Tiêm Đầu phụ trách theo dõi Khâu Phương núp ở một nơi bí mật gần đó, nhìn Khâu Phương rời đi lập tức đuổi theo.
Vừa rồi nhìn thấy hắn đột nhiên cầm gậy thương tổn Tiêu Hòa, nó đã không kịp cảnh cáo. Đánh nhau nó càng không giúp được gì, chỉ có thể trốn trong bóng tối. Nhìn Khâu Phương tìm ra đồ vật gì đó từ trên người Tiêu Hòa mang đi, lúc ấy quyết định tiếp tục đuổi theo người này. Nó muốn lập công trước mặt Tiêu Hòa, mà việc duy nhất nó có thể làm chính là theo sát người này, sau đó tìm cơ hội báo cho hai vị kia chỗ của gã.
Khi cảnh sát chạy tới liền nhìn thấy một gã đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, vác theo một cái ba lô thật to trên lưng, bên cạnh đầu của hắn còn có một con mèo nho nhỏ đang ngồi.
***
Đây là một gian phòng bệnh lớn chứa được mười sáu người.
Khi Tiêu Hòa rên rỉ tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy một vị cảnh sát ngồi bên cạnh.
Tiêu Hòa nhắm chặt mắt, ở trong lòng ai thán: ta hiện tại sao lại có duyên với cảnh sát như vậy chứ? Lập tức theo bản năng sờ sờ bên hông, không còn. Khẩu súng lục thoạt nhìn rất khốc kia đã biến mất. Lại sờ sờ túi tiền trong quần của mình, quả nhiên thứ đồ bên trong cũng không cánh mà bay.
Súng là ai lấy đi? Kẻ đánh lén hắn, hay là cảnh sát?
Nếu như là cảnh sát… Mặt Tiêu Hòa trở nên càng thêm tái nhợt. Mang súng ở trong nước một cách phi pháp sẽ bị phán quyết bao nhiêu năm?
“Anh tỉnh rồi? Trên người có chỗ nào không khoẻ hay không? Tôi gọi bác sĩ tới, anh đợi một lát.” Người cảnh sát hơn ba mươi tuổi này xem ra rất dịu dàng, ngay cả giọng nói đều hòa nhã.
Tiêu Hòa không trả lời, hắn cảm giác sau đầu mình từng trận đau buốt, lúc mở mắt ra còn có chút choáng váng.
Bác sĩ tới, dùng đèn pin nhỏ soi soi mắt Tiêu Hòa, hỏi Tiêu Hòa mấy vấn đề.
“Họ gì?”
Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Bác sĩ kinh hoảng, vội hỏi: “Anh còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì không?”
Mê mang, lắc đầu.
“Cái gì cũng không nhớ sao?”
Vẻ mặt mờ mịt.
Đồng chí cảnh sát nhìn về phía bác sĩ.
Vị bác sĩ nhìn Tiêu Hòa nhíu mày.
“Anh ta làm sao vậy?” Người cảnh sát hòa nhã hỏi.
Trong mắt bác sĩ có lo âu, “Có khả năng là chứng mất trí nhớ tạm thời, bây giờ vẫn chưa có cách nào xác định. Phải cho anh ta làm CT xem xem đã.” (CT: Computer tomography: chụp cắt lớp)
Hai người đồng thời nhìn về phía Tiêu Hòa đang nằm ở trên giường bệnh.
Nhìn thái độ người cảnh sát này giống như không coi hắn là kẻ phạm tội mà đối đãi? Tiêu Hòa cười ngây ngô với bọn họ.
Cảnh sát không có khả năng giúp hắn chi tiền thuốc men, đợi lát nữa chi phí cấp cứu hắn còn phải chính mình bỏ ra. Muốn làm CT là thêm một bước kiểm tra trị liệu nữa, hiển nhiên cần chính hắn bỏ tiền, mà nay hắn lại mất trí nhớ, cũng khó trách đồng chí cảnh sát và bác sĩ cùng nhau dùng ánh mắt khó xử nhìn về phía hắn.
Nhưng mà không giả bộ mất trí nhớ lại không được. Thủ pháp này tuy rằng hơi cũ, nhưng hữu dụng nha! Thứ nhất không cần trả lời quá nhiều câu hỏi; thứ hai cũng có thể giải quyết vấn đề hành tung của hắn, nhất là vụ nổ mạnh kia. Chỉ có cảnh sát ở đây, chứng tỏ hình cảnh còn chưa tra được vụ nổ mạnh kia có liên quan tới hắn. Hắn cần phải nghĩ cách rời khỏi nơi này trước khi bị sự tình liên luỵ tới.
Đúng rồi, Tiểu Viêm đâu?
Tiểu Viêm hiện tại đang bị nhốt ở trong một cái ***g sắt.
Phàm là cảnh sát đi qua đi lại nhìn thấy nó cũng đều dừng chân, nữ cảnh sát thẳng thắn nói nó đáng yêu. Còn có người tỏ vẻ nếu nó không có chủ nhân, muốn nhận nuôi nó.
Viêm Chuyên thờ ơ, vùi đầu vào ngáy o o. Nếu ai có thể cho y một ít thức ăn thì càng tốt, y cũng có thể khôi phục được nhanh hơn một chút. Sống cùng Tiêu Hòa một thời gian lâu như vậy, y đã hiểu được cảnh sát có thể tin tưởng tới một mức độ nào đó. Nhìn thấy Tiêu Hòa bị cảnh sát mang đi, bọn họ lại không cho y đi cùng, y cũng không giãy dụa, ngoan ngoãn để cho bọn họ mang về.
Mà ở phía sau nơi Viêm Chuyên không chú ý tới, đang có một cảnh sát trung niên bụng to giống như phụ nữ có thai dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá y, một bên so sánh với một bức vẽ mô phỏng trong thùng thư, bức vẽ kia có lẽ không phải khéo léo cho lắm, lại vẽ ra toàn bộ sức cuốn hút cùng đặc trưng của sinh vật trong bức tranh. Một lát sau, vị cảnh sát kia lấy ra một chiếc camera đi về phía ***g sắt nơi Viêm Chuyên nằm.
Lại nhìn Tiêu Hòa bên này.
“Tôi họ Chu, Chu Phóng. Anh có nhớ rõ mình tên là gì không?”
Tiêu Hòa lắc đầu. Trên mặt mang theo mê hoặc cùng khẩn trương.
Chu Phóng cầm lấy sổ ghi chép cười càng dịu dàng, ngữ khí càng thêm ôn hoà, “Vậy anh nhớ được những gì? Cái gì cũng được, cho dù chỉ là một đoạn ngắn cũng không sao. Không nên gấp, có lẽ đây chỉ là tạm thời.”
“Đồng chí cảnh sát, tôi…”
“Gọi tôi Chu Phóng là được. Anh muốn uống nước không?” Nói xong, Chu Phóng đứng dậy rót cho Tiêu Hòa một chén nước, lại vì tiện cho Tiêu Hòa uống, đỡ lấy hắn nâng cao gối đầu lên một chút.
“Cám ơn.” Tiêu Hòa nói lời cảm tạ từ đáy lòng. Đây đại khái là một gã cảnh sát ôn nhu dễ gần nhất mà hắn từng gặp được. Hơn nữa bộ dạng gã cảnh sát này còn rất đẹp trai.”
“Con mèo của tôi…”
“Hả?”
“Tôi nhớ tôi có một con mèo.” Tiêu Hòa cẩn thận mở miệng nói.
Tinh thần Chu Phóng phấn khởi, có thể nhớ được thứ gì đó chính là việc tốt.
“A, anh nói con mèo kia hả. Yên tâm, nó tốt lắm, bây giờ đang ở cục cảnh sát. Lại nói tiếp con mèo kia của anh cũng thú vị thật, lúc ấy sống chết đòi lên xe cứu thương cùng, chúng tôi vất vả lắm mới kéo được nó từ trên người anh xuống. Ngoại trừ con mèo này, anh còn nhớ được gì không? Xem ra anh không phải người địa phương, là tới du lịch sao?”
Tiêu Hòa mờ mịt lại thêm hoảng hốt.
Đúng là người kỳ lạ, vậy mà chỉ nhớ rõ một con mèo, lại nhớ không được bất cứ người nào.
Chu Phóng cảm thông sâu sắc, nghĩ tới nghĩ lui liền suy đoán có lẽ người này chính là một kẻ đáng thương không cha không mẹ không anh em lại thiếu thốn tình cảm, chỉ có thể gửi gắm tình thương vào động vật, thế là vội vàng an ủi hắn, “Không sao cả, nghĩ không ra cũng không vấn đề gì.”
“Tại sao tôi lại ở trong bệnh viện? Anh nói tôi không phải người địa phương, vậy đồng bạn của tôi đâu? Tôi…đã xảy ra chuyện gì? A, đầu tôi sao lại đau như vậy?”
Chu Phóng vội vàng nói: “Anh không sao chứ? Tôi kêu bác sĩ.”
“Không, không có việc gì. Tôi chỉ là có hơi đau.”
“Anh đau đầu là bởi vì anh đã trúng một gậy từ phía sau. Chúng tôi bước đầu nhận định anh có lẽ đã gặp tội phạm cướp giật bị đánh hôn mê. Theo lời kể của quần chúng nhìn thấy tận mắt, đối phương hẳn là người còn trẻ. Đáng tiếc là không ai chú ý tới nó bộ dạng gì, nơi đó lại là góc đường.
“Căn cứ vào địa điểm anh bị tập kích mà phán đoán, đối phương hẳn là có mưu tính trước. Tiền trong ví anh cũng không còn, chỉ có một tờ chi phiếu.”
Cái gì? Còn một tờ chi phiếu? Chết tiệt, muốn trộm sao không trộm luôn cả ví đi? Tiêu Hòa rất là hối hận vừa rồi giả bộ mất trí nhớ, liệu hắn có thể khôi phục trí nhớ luôn ngay bây giờ được hay không?
Một tờ chi phiếu có ý nghĩa gì? Đại biểu cho việc cảnh sát rất nhanh có thể điều tra rõ thân phận lai lịch của hắn. Hắn cũng không hy vọng cảnh sát liên lạc với người nhà hắn.
“Chúng tôi đã xem qua ví da cùng túi áo của anh, anh không mang theo giấy chứng minh, cũng không có thứ gì khác để chứng minh thân phận. Trong ví da cũng chỉ có một tờ chi phiếu, nếu anh đồng ý, chúng tôi có thể giúp anh tra xem chi phiếu được làm ở nơi nào.”
Trong nháy mắt Chu Phóng cùng đồng sự mở ví của Tiêu Hòa ra liền có một loại cảm giác kỳ quái. Người hiện đại còn có bóp da sạch sẽ như thế sao? Không có giấy chứng minh thì không nói làm gì, ngay cả phiếu ưu đãi, thẻ tín dụng cũng không có, chi phiếu cũng chỉ có một tờ. Người này thoạt nhìn cũng không giống người nghèo nha.
Chẳng lẽ kẻ cướp bóc vét sạch ví da sao? Tờ chi phiếu này chính là cá lọt lưới? Vậy đối phương tại sao không dứt khoát lấy luôn cả cái ví đi?
Tiêu Hòa vì phòng ngừa vạn nhất, trên người kỳ thật vẫn mang theo giấy chứng minh. Nhưng hắn giấu tương đối kín, người bình thường không thể tìm được.
“Vậy phiền toái anh.” Tiêu Hòa đành phải nói như vậy.
Chu Phóng cười cười, “Không cần khách khí, đây là việc bọn tôi cần phải làm. Chúng tôi cũng hy vọng có thể mau chóng giúp anh liên lạc với người nhà. Tôi sao chép số tài khoản ngân hàng của anh một chút.”
Tiêu Hòa cũng đáp lại bằng một khuôn mặt tươi cười, tuy rằng trong lòng hắn đang cười khổ.
Chu Phóng lấy một cái bóp da trong túi chiếc áo lông kia, rút chi phiếu ra sao chép số tài khoản cùng điện thoại ngân hàng. Sao chép xong, thuận tay đem chi phiếu trả lại cho Tiêu Hòa.
“Anh cứ an tâm mà nghỉ ngơi đi.” Đồng chí Chu cười đến dị thường ôn nhu.
“Cám ơn.” Trong lòng Tiêu Hòa hiện lên một tia cảm giác vi diệu. Người này…
“Buổi tối tôi trở lại thăm. Anh muốn ăn cái gì không?” Trước khi đi, Chu Phóng hỏi.
Tiêu Hòa bắt đầu khẩn trương, hắn cũng không phải thằng ngốc ngu muội không biết gì về tình cảm, cho dù cảnh sát có thân thiện với dân tới đâu, cũng chưa từng thấy qua người ân cần như vậy. Chẳng lẽ hắn lại trùng hợp như thế, đụng phải một người cong?
Mọi người đều nói nếu chính mình là cong, như vậy cũng rất dễ dàng nhìn ra người chung quanh là cong hay là thẳng. Nhưng mà Tiêu Hòa không biết tại sao, hoàn toàn vô năng trong việc phân biệt những người cùng giới xung quanh.
“Không cần. Sao có thể để anh chi tiền như vậy, tôi…”
“Không sao. Anh bây giờ cũng đâu phải là không có tiền. Chờ tôi điều tra ra thân phận của anh, anh nhìn một chút xem chi phiếu có tiền hay không, đến lúc đó trả lại tôi là được.”
“Cám ơn.” Tiêu Hòa nghĩ thầm ai tới đập cho ta một cái để ta lập tức khôi phục trí nhớ coi. Hắn cũng không thể đột nhiên nói với Chu Phóng hắn đã nhớ lại mọi thứ rồi chứ?
“Cái kia… Có thể phiền anh tối nay cũng mang con mèo của tôi tới được không, tôi muốn thấy nó.”
“Được, không thành vấn đề.” Chu Phóng phất phất tay, mang theo tâm tình khoái trá rời đi.
Tiêu Hòa chờ Chu Phóng vừa ly khai, lập tức túm lấy ba lô trên tủ đầu giường. Mở ra nhìn nhìn, quần áo giày dép của Tiểu Viêm vẫn còn ở đó. Thấy chung quanh không ai chú ý tới hắn, Tiêu Hòa nhanh chóng lật miếng lót giày của Tiểu Viêm ra nhìn nhìn bên trong.
Phù ── may mắn, may mắn hắn thi hành tôn chỉ quản lý tiền bạc: trứng gà không thể đặt hết trong cùng một giỏ, chọn mười viên kim cương lớn nhất nhét vào trong giày Tiểu Viêm. Phía trên trải thêm hai lớp lót, Tiểu Viêm đối với giày dép yêu cầu không cao, đi đến bây giờ cũng chưa nghe thấy nó có oán hận gì.
Lật chiếc giày còn lại của Tiểu Viêm, lấy ra bốn cuộn tiền mặt từ bên trong, tổng cộng hai ngàn tệ. Miễn cưỡng coi như có sinh hoạt phí.
Hiện tại hắn chỉ cần đợi buổi tối Chu Phóng mang Tiểu Viêm tới là hắn có thể rời đi. Tuy nói để cho đối phương tra được thân phận lai lịch của mình có chút phiền toái, nhưng hắn cũng không có tiền án phạm pháp, càng không có cái gì không sạch sẽ, không cần lo lắng đối phương sẽ ngờ vực điều gì.
Lúc này Tiêu Hòa chỉ có thể cầu nguyện người nhà hắn không có tố giác chuyện hắn mất tích với cảnh sát.
Vừa băn khoăn suy nghĩ, Tiêu Hòa cảm thấy mệt mỏi dị thường, lại tiếp tục lâm vào mộng đẹp.
***
Phân cục cảnh sát huyện L.
“Chu Phóng, thân phận người bị hại kia điều tra thế nào rồi?” Cảnh sát trung niên bụng bự đi tới bên người Chu Phóng.
Chu Phóng vừa nhìn bản fax vừa thuận miệng đáp: “Lão Lý hả, còn chưa tan tầm sao? Tra được rồi, ngân hàng bên kia có số chứng minh thư của cậu ta.”
“Vậy à, người bị hại tên gì? Người ở nơi nào?” Cảnh sát bụng bự kêu lão Lý tiến đến trước mặt Chu Phóng tò mò nhìn.
“Họ Tiêu, người thành phố N.”
“Tên này rất thú vị, Tiêu Hòa.”
“Đúng vậy. Phải rồi, lão Lý, giúp tôi một việc được không?”
“Được, việc gì?”
“Này, đây là số chứng minh nhân dân của Tiêu Hòa, anh giúp tôi tra số điện thoại của sở công an ở khu nhà cậu ta tại thành phố N, liên hệ với bọn họ, xem có thể liên lạc với người nhà cậu ta hay không. Phiền anh vậy.”
“Được rồi, nhớ rõ ngày mai mang cho tôi bao thuốc. Ha ha.” Lão Lý tiếp nhận tờ fax cười mị mị trở lại chỗ ngồi của mình.
***
Có thứ gì đó dày cộm mềm mại vỗ vào mặt hắn.
Tiêu Hòa mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy một cái đầu nhỏ xù lông đối diện với hai mắt của hắn.
“Ưm… Tiểu Viêm.”
Tiểu Tiểu Viêm chìa đầu lưỡi nho nhỏ liếm liếm hắn, tiếp theo lại há mồm cắn chóp mũi của hắn.
“Đừng làm rộn.”
Tiêu Hòa đưa tay muốn túm nhóc con đang tàn sát bừa bãi trên mặt hắn xuống.
“Nó thân với anh thật.” Giọng nói ôn nhu vang lên.
Tiểu Tiểu Viêm không tiếp tục khi dễ khuôn mặt Tiêu Hòa nữa, đổi lại đi đến trên ngực của hắn ngồi xổm xuống.
Tiêu Hòa nâng nửa người trên dậy, một tay ôm tiểu Tiểu Viêm, một tay nắm lấy ba lô, lúc này mới chú ý tới Chu Phóng.
“A, xin chào. Lại làm phiền anh rồi.”
“Cũng không phiền lắm. Trong bệnh viện không cho phép mang động vật vào, tôi bắt nó giấu ở trong quần áo bí mật mang theo. Anh tốt nhất là giấu nó đi, đừng làm cho người trong bệnh viện thấy. Anh có đói bụng không? Tôi mua cháo với sủi cảo, trước tiên ăn lót dạ đã.”
“Thật ngại quá.” Tiêu Hòa để ba lô qua một bên trên tủ đầu giường, ngượng ngùng cười.
“Đã nói không cần khách khí với tôi mà. Còn nữa, tôi đã tra được thân phận của anh. Anh có muốn biết chính mình gọi là gì hay không?” Chu Phóng thuận thế ngồi xuống bên giường, mở bình giữ nhiệt ra, nhìn bộ dáng đúng là muốn đút cho hắn.
Tiểu Tiểu Viêm nhìn chằm chằm Chu Phóng nhe nhe răng.
“Tôi tên là gì?” Tiêu Hòa giả trang vẻ mặt khẩn thiết.
Tiểu Tiểu Viêm quay đầu nhìn nhìn người nọ. Đây là chuyện gì? Người này quên tên của chính mình sao? Nói bậy! Hắn mới vừa rồi còn kêu tên của y.
“Anh họ Tiêu, Tiêu Hòa. Tiêu Hòa trong “Bát âm tề tấu, địch thanh chẩm bỉ tiêu hòa.” (Bát âm hợp tấu, tiếng sáo sao trong được bằng tiếng tiêu). Chu Phóng đưa thìa đến bên miệng Tiêu Hòa, ý bảo hắn há mồm.
Tiêu Hòa vạn phần khó xử, vẫn là lần đầu tiên có người cùng giới tỏ vẻ lấy lòng hắn một cách rõ ràng như vậy. Hắn rất muốn nói hắn chỉ là đau đầu, cũng không phải gãy tay. Chính là…
Tiêu Hòa do dự nửa ngày, cũng không thể không để mặt mũi cho người ta, đành há to miệng.
Trên mặt Chu Phóng cũng lộ ra mỉm cười. Nhìn thấy Tiêu Hòa thì hắn liền có một loại cảm giác mơ hồ, cảm giác mình gặp được đồng loại, lại còn là kiểu hắn thích. Mà chính hắn từ khi lên trung học phổ thông liền xác định được tính hướng của mình, từ đó vẫn một mực tìm kiếm bầu bạn của cuộc đời mình.
Hiện giờ hắn đã ba mươi ba tuổi, trước kia mặc dù từng có hai người bạn trai, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân nên cũng không được lâu dài. Lần chia tay với bạn trai cuối cùng đến bây giờ đã hơn hai năm.
Hơn hai năm này, hắn vẫn luôn bảo trì độc thân, lần này nhìn thấy Tiêu Hòa, trong lòng hắn cuối cùng lại một lần nữa có cảm giác yêu đương. Hơn nữa Tiêu Hòa còn mất đi trí nhớ, hoàn toàn phù hợp với hình tượng tình nhân trong mộng của hắn: Hắn sẽ bảo vệ đối phương, chăm sóc đối phương, còn đối phương cũng coi hắn là duy nhất.
Thìa đưa đến bên miệng Tiêu Hòa.
“A ô!” Cục lông xù hé miệng một ngụm ngậm chặt cái thìa.
Tiểu Tiểu Viêm chậm rãi nhả thìa ra, dùng móng vuốt nhỏ quệt quệt miệng, nghiêng đầu nhìn Chu Phóng, chờ hắn đút cho thìa thứ hai.
Chu Phóng nhìn nhìn chiếc thìa trống trơn trong tay, lại ngó ngó con mèo nhỏ ngồi trên vai Tiêu Hòa, trên mặt hiện lên một tia mơ hồ.
Tiêu Hòa cúi đầu cố nén ý cười, lúc ngẩng đầu lên thì vẻ mặt chính là biểu cảm đang hồi tưởng cùng suy nghĩ sâu xa, “Tiêu… Hòa, tên này rất quen thuộc. Đúng vậy, tôi họ Tiêu, nhớ ra rồi. Tôi gọi là Tiêu Hòa.”
“Anh nhớ ra rồi? Có phải tất cả mọi chuyện không? Vậy anh có nhớ người tấn công mình…” Chu Phóng cũng trở nên phấn chấn, ngay tức khắc đem hành vi khác thường của con mèo bỏ ra sau não, đồng thời còn có một chút mất mát.
“Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ được nhà của mình ở thành phố N, cũng nhớ được nhà của tôi ở nơi nào, còn có người nhà. Tôi đến nơi đây là để du ngoạn giải sầu, buổi sáng hôm nay rời khỏi khách sạn chuẩn bị ra nhà ga, sau đó… Sau đó tỉnh lại thì thấy mình ở trong bệnh viện.” Tiêu Hòa ôm đầu ra sức nhớ lại.
“Vậy anh có nhớ rõ trên đường đi tới nhà ga anh gặp được cái gì không?”
“Ưm, tôi hình như đụng phải một người, nhưng tôi nghĩ không ra… A, đầu tôi đau quá.”
Tiêu Hòa bưng lấy đầu vạn phần thống khổ.
“Không sao, từ từ nghĩ, không vội. Nhớ được là tốt rồi.” Chu Phóng vội vàng an ủi hắn, “Ăn một chút gì đi. Kẻ hại anh bọn tôi nhất định sẽ bắt được.”
“Cám ơn. Ách, hay là để tôi tự ăn đi, thuận tiện đút cho nhóc con này luôn, có lẽ một ngày rồi nó chưa được ăn cái gì.” Tiêu Hòa lộ ra vẻ mặt tươi cười cảm kích, vươn tay.
Chu Phóng cũng không tiếp tục kiên trì, rất dứt khoát đưa bình giữ nhiệt cho Tiêu Hòa.
Tiểu Tiểu Viêm dùng cái đuôi vỗ vỗ cằm Tiêu Hòa. Ta muốn ăn sủi cảo, không cần húp cháo.
Tiêu Hòa không có thuật đọc tâm, đương nhiên không rõ nhóc con kia muốn gì. Ôm tiểu Tiểu Viêm đến trên đùi, chính mình uống một ngụm, tiếp tục đút cho nó một ngụm.
Tiểu Tiểu Viêm cũng thành thật, có lẽ do đói bụng một ngày, cũng không có cự tuyệt Tiêu Hòa đút cho mình, ngồi xổm trên đùi Tiêu Hòa, há to miệng chờ hắn đút.
Chu Phóng nhìn một màn này trước mắt, càng nhìn càng cảm thấy ấm áp, trong lòng không tự chủ được mà bắt đầu phác hoạ kế hoạch cuộc sống tương lai.
Trong phòng khách sạch sẽ thoải mái, hắn ngồi dựa vào bên cạnh sô pha, trong lòng ôm chặt Tiêu Hòa, trên đầu gối Tiêu Hòa một con mèo nhỏ ngồi xổm gào khóc đòi ăn, ánh mặt trời chiếu xiên qua phòng khách. Hắn mang theo ánh mắt ôn nhu nhẹ nhàng cắn cắn lỗ tai Tiêu Hòa, Tiêu Hòa nhẹ giọng cười trách cứ, vừa trêu đùa nhóc con kia vừa mặc mình âu yếm. Hết thảy đều tỏ ra hoàn mỹ như vậy.
So với Chu Phóng đang đắm chìm trong mộng đẹp, hai kẻ ở trên giường kia có vẻ thực tế hơn. Một lớn một nhỏ rất nhanh đã uống xong một bình cháo. Nhỏ lại càng không khách khí, thừa dịp Chu Phóng còn đang nằm mơ, tiến lên kéo cái túi nhựa đựng sủi cảo đến trước mặt Tiêu Hòa, Tiêu Hòa vội vàng tiếp nhận, hắn cũng không muốn bị làm cho một thân đầy nước béo.
Mở hộp đựng thức ăn nhanh ra, hai kẻ bắt đầu chia nhau xử lý sủi cảo còn âm ấm bên trong. Đừng nhìn Tiểu Tiểu Viêm nhỏ, tốc độ ăn còn nhanh hơn Tiêu Hòa, mỗi miếng một cái, ngay cả nhai cũng không nhai, toàn bộ nuốt xuống.
“Mày ăn chậm một chút. Tao cũng đâu có tranh với mày.” Tiêu Hòa vừa bực mình vừa buồn cười.
Tiểu Tiểu Viêm vẫy vẫy cái đuôi, lười nói cho hắn biết, y muốn mau chóng sự lấy lại sức mạnh, chí ít cũng phải khôi phục hình người. Thuận tiện nghiêng đầu liếc nhân loại đang dùng ánh mắt ôn nhu đến cực điểm nhìn Tiêu Hòa của y một cái.
Quả nhiên là mùa xuân đã tới. Ngoại trừ động vật, ngay cả nhân loại cũng bắt đầu động dục khắp nơi!
Vậy mà tên tiểu nhân hỗn đản kia còn thỉnh thoảng cười cười với người nọ.
“Ngao ô!” Tiểu Tiểu Viêm trong cơn tức giận rống lên một tiếng với đóa hồng hạnh trèo ra ngoài tường nơi nơi câu dẫn người kia.
Đáng tiếc thanh âm quá yếu, hoàn toàn không có bất kỳ lực uy hiếp gì. Nhưng mà ngược lại đánh thức luôn Chu Phóng.
“Đủ không? Nếu không đủ, để tôi ra mua thêm.” Nói xong liền đứng dậy.
“Không cần.” Tiêu Hòa vội vàng ngăn lại, “Vậy là đủ rồi. Sao có thể vẫn bắt anh tiêu pha như vậy được. Tôi nhớ chi phiếu của tôi hình như còn có chút tiền. Đúng rồi, có liên lạc với người nhà tôi chưa vậy?”
Chu Phóng vừa nghe là chính sự, cũng không tiếp tục khăng khăng, hồi đáp: “Từ ngân hàng bên kia lấy được thông tin, khách sạn anh thuê đúng là ở thị trấn Bình Hương này, mặt khác chúng tôi cũng căn cứ vào bản photo giấy chứng minh anh đưa cho ngân hàng, tra ra quê quán của anh là thành phố N.
“Về phần người nhà anh, đồng sự của chúng tôi còn đang căn cứ vào giấy chứng minh để tra ra hộ khẩu của anh từ cục cảnh sát thành phố N, tin chắc chậm nhất là sáng mai có thể có tin tức của người nhà anh.”
“A, thế này thì biết nói gì cho tốt đây. Thật sự là cám ơn anh. Cám ơn các anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Các anh thật sự là bạn tốt nhất của nhân dân. Có điều, tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ, tôi không muốn để cho người nhà của tôi biết chuyện tôi bị tập kích, sợ bọn họ lo lắng, dù sao hiện tại cũng đã nhớ lại toàn bộ, ngoại trừ đau đầu ra cũng không còn trở ngại gì nữa. Có được không?”
Tiêu Hòa bên ngoài cảm động đến rơi nước mắt, nhưng trong lòng đang kêu khổ. Nếu quả thật liên hệ với người nhà hắn, vậy có kịch hay mà xem rồi. Có lẽ hắn hẳn là nên gọi điện thoại cho bọn họ trước chăng?
“Không vấn đề gì. Nếu anh không muốn liên hệ với người nhà, chúng tôi sẽ tôn trọng ý kiến của anh.”
Chu Phóng khẽ nhíu mày, hắn không thích loại ngữ khí xa lạ này của Tiêu Hòa. Hắn giúp Tiêu Hòa, ngoại trừ chức trách của cảnh sát ra, có lẽ càng nhiều hơn là hắn cảm thấy hứng thú với người này. Thành phố N sao? Thật đúng là trùng hợp, nếu biết mình cũng là người thành phố N, có thể cũng cao hứng như hắn hay không?
“Đúng rồi, không phải đầu của anh vẫn còn đau sao, hơn nữa anh lại mất trí nhớ. Bác sĩ nói việc này có thể nghiêm trọng mà cũng có thể không, đề nghị anh tốt nhất là nên chụp CT đi.” Chu Phóng lo lắng nói.
Lúc trước bởi vì thân phận Tiêu Hòa không rõ lại không có tiền, bệnh viện không chịu làm cho hắn. Hắn vốn cũng đã nghĩ kỹ, nếu không tra ra thân phận Tiêu Hòa, hắn liền bỏ tiền giúp Tiêu Hòa kiểm tra triệt để.
“Được…Chờ lát nữa tôi đi.”
“Vậy tôi đi nói trước vài câu với bác sĩ, để ông ta sắp xếp thời gian nhanh chóng giúp anh làm.” Nói xong Chu Phóng cũng không đợi Tiêu Hòa cự tuyệt liền chạy ra ngoài.
Có lẽ bởi vì Chu Phóng thân là cảnh sát, lại quen biết bác sĩ, việc kiểm tra vốn hẳn là cần bỏ chút thời gian thu xếp lại được bố trí vào buổi tối hôm đó. Dưới sự sắp đặt nhiệt tình chu đáo của Chu Phóng, Tiêu Hòa bất đắc dĩ đành phải bị đẩy đi làm kiểm tra. Tiểu Tiểu Viêm thì bị lưu lại trên giường bệnh trông coi chiếc ba lô kia.
Làm xong kiểm tra, thật vất vả mới tiễn được Chu Phóng đang lưu luyến không rời, Tiêu Hòa trở lại phòng bệnh lập tức thu dọn đồ đạc, ôm lấy tiểu Tiểu Viêm đi tới nơi thu phí thanh toán tiền, đồng thời để lại cho Chu Phóng một tờ giấy. Hắn cũng không hề lo lắng việc hắn vội vàng rời đi liệu có khiến cho cảnh sát hoài nghi hay không, dù sao sau này cũng không còn cơ hội gặp mặt nào nữa.