Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 76

Tiêu Hòa lôi Mân Côi từ trong túi ra giao cho F, để hai người đi làm việc trước.

“Chờ một chút!”

F nhìn về phía Khâu Phương.

Khâu Phương vội vàng nói với F: “Phiền cậu hỏi giúp một chút, thiết bị truy tìm trên người chúng tôi là chuyện gì? Có thể phá hủy được hay không?”

F vò đầu, truyền đạt lại lời nói của Khâu Phương cho Tiêu Hòa.

Ba người Khâu Phương mặc dù không rõ rốt cuộc là F trò chuyện với Tiêu Hòa như thế nào, nhưng chỉ cần có thể truyền đạt lại ý tứ, lúc này bọn họ cũng không để ý nhiều.

“A, tôi xem tư liệu nói vật kia ngoại trừ chức năng xác định vị trí, đồng thời còn có thể phóng ra dòng điện cường độ cao làm cho các cậu mất đi sức chống cự trong khoảng nửa tiếng, thỉnh thoảng cũng có thể coi như công cụ trừng phạt khiến các cậu đau đớn.”

“Cái gì?!” Ba người vừa nghe đã chấn động, trên người có đồ vật như vậy chẳng phải quá nguy hiểm sao?

“Anh biết thứ này, vậy nhất định có biện pháp loại bỏ nó đúng không?” Thanh niên tóc nâu la lên.

Tiêu Hòa nhíu mày, nhìn đồng hồ một chút, 9 giờ 50 phút.

“F, cậu chờ một lát, Mân Côi, đi nhìn coi thiết bị truy tìm trên người bọn họ có thể cởi bỏ hoặc phá hủy hay không, hẳn là ở dưới lớp da chỗ cổ sau đầu đó. Nhanh!

Mân Côi trong lòng không muốn, nhưng cũng biết sự tình khẩn cấp, không nói nhiều, lập tức bảo F ôm nó qua kiểm tra thiết bị truy tìm trên người ba kẻ kia.

Ba người cũng đều ngạc nhiên nhìn về phía con robot nhỏ này. Đây là kết quả của đi trước thời đại?

Khâu Phương nhớ lại hình như hắn đã từng nhìn thấy con robot này bên cạnh Tiêu Hòa, nhưng thật không ngờ nó lại không phải chỉ là một món đồ chơi. Bên người gã họ Tiêu này thật sự là ngọa hổ tàng long. Đúng rồi, thiếu niên lợi hại bên cạnh hắn đâu?

Không tới nửa phút sau, Mân Côi nói với Tiêu Hòa: “Có thể cởi bỏ.”

F phụ trách phiên dịch.

“Giỏi lắm! Nói cho tao biết mày cần bao lâu mới có thể cởi bỏ? Cả ba người cùng lúc.”

Mân Côi trả lời hai chữ: “Rất nhanh.”

“Tốt.” Tiêu Hòa quay đầu nói với ba người Khâu Phương: “Các cậu đứng chung vào một chỗ. Đợi lúc người của công ty CED vừa xuất hiện, tôi sẽ bảo Mân Côi cởi bỏ thiết bị truy tìm cho.”

“Tại sao không tháo luôn ngay bây giờ?” Thanh niên tóc nâu hỏi.

Tháo luôn bây giờ, tụi bay chạy mất thì kế hoạch tao vất vả bố trí chẳng phải đi tong hết sao? Đương nhiên Tiêu Hòa không thể trả lời như vậy, chỉ nghe người này giải thích:

“Chúng ta cần để cho người của công ty CED chạm mặt cảnh sát, tạo thành sự thật là bọn họ đang truy đuổi các cậu không tha. Như vậy cho dù bọn họ có muốn cũng không dễ dàng lấp liếm được, dù sao thì chẳng có công ty chính đáng nào lại truy đuổi người tình nguyện của mình chỉ vì bọn họ bỏ đi cả. Trên tay bọn họ có thiết bị kiểm soát thu tín hiệu, nếu hiện tại tôi cởi bỏ luôn cho các cậu, chắc chắn người của công ty CED sẽ biết ngay lập tức. Đến lúc đó bọn họ không đến nữa hoặc là thay đổi kế hoạch, sau này các cậu còn phiền phức hơn.”

Khâu Phương không biết hai người còn lại nghĩ như thế nào, dù sao đi nữa hắn cũng tính toán ngay khi thiết bị truy tìm vừa giải trừ xong là lập tức bỏ chạy. Không ngờ rằng gã họ Tiêu quá tinh khôn, hiện tại hắn chỉ có thể ở lại hiện trường. Tuy rằng hắn có thể khống chế Tiêu Hòa bảo con robot kia giải khóa cho hắn, nhưng hắn lại không biết suy nghĩ của hai người kia như thế nào, hơn nữa bên cạnh còn có một thiếu niên đầu tổ quạ nhìn chằm chằm.

Hai người còn lại nhìn nhau một cái, cũng không nói gì, dường như chấp nhận lời giải thích của Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa cười cười an ủi ba người.

“Không cần lo lắng, tôi có thể cam đoan các cậu sẽ không bị công ty CED chộp lại nữa đâu.”

Quỷ mới tin! Tiêu Hòa khinh bỉ chính mình, hiện tại hắn hoàn toàn đang đánh cược, cược công ty CED có đuổi theo ngay lập tức hay không, cược cảnh sát có đuổi tới kịp thời hay không.

Nếu cảnh sát đến đây, người của công ty CED không đến hoặc đến chậm, như vậy lời tố cáo của hắn sẽ không còn tác dụng mạnh như trong dự đoán.

Nếu người của công ty CED đến đây, cảnh sát không đuổi tới đúng lúc hoặc không thèm tới, vậy thì hắn sẽ phải cùng ba tên ngốc này quay về công ty CED ngồi tù một lần nữa. Tin chắc lần này hắn đi vào, lúc ra cũng sẽ không dễ dàng như vậy. A, thiếu chút nữa đã quên rồi, trong nhà còn có một con đại yêu quái dự phòng mà. Vừa nghĩ như thế, Tiêu Hòa trấn định trong lòng.

“Mân Côi, tao hỏi mày một chút.” Tiêu Hòa ôm Mân Côi, đi tới một bên, xác định ba người kia không nghe được gì mới hỏi:

“Nếu tao bảo mày tạm thời giải trừ chức năng phóng điện mà không phá hỏng thiết bị truy tìm, nhưng vẫn sử dụng được bộ phận theo dõi kiểm soát như cũ, mày có thể làm nổi không?”

Mân Côi gật đầu, cái này đối với nó mà nói cũng không phải là chuyện khó.

Tiêu Hòa cao hứng sờ sờ Mân Côi, cúi đầu phân phó cho nó một vài câu.

Mân Côi vừa nghe vừa thầm mắng to người này âm hiểm.

Tiêu Hòa mặc kệ Mân Côi nghĩ thế nào thì nghĩ, hắn đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử thì đã sao? Nhớ năm đó hắn ở công ty leo cao được đến vậy, chính là nhờ vào hắn suy nghĩ nhiều hơn so với người khác.

***

Người truy bắt của công ty CED chạy tới trước.

Vừa nhìn thấy có xe dừng lại ở gần đó, Tiêu Hòa lập tức bảo Mân Côi giải khóa cho ba người.

Cùng lúc đấy, Tiêu Hòa lại mở di động thúc giục Từ Nham Phi.

“Mau lên! Bọn họ tới rồi, nếu các anh còn không tới thì chờ nhặt xác đi! Nhớ kỹ, đừng có hú còi.”

Từ Nham Phi muốn hỏi “Bọn họ” là ai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà khổ nỗi tai Tiêu Hòa không nghe được, chỉ có thể nín nhịn.

Tiểu Lý kêu to: “Đội trưởng Từ, không thể nhanh hơn được nữa! Đây là nội thành, anh muốn ngày mai bị bên giao thông khiếu nại sao!”

Từ Nham Phi chửi thề một tiếng, vội hỏi: “Còn bao lâu nữa thì tới nơi?”

“Ngay lập tức là lên cầu vượt rồi, chỉ cần không kẹt xe, cùng lắm là năm phút nữa!”

“Toàn bộ xe cảnh sát không được phép hú còi, bảo xe cứu thương chuẩn bị sẵn sàng!” Từ Nham Phi phân phó đội viên bên người.

“Rõ!”

***

Tiêu Hòa nhìn nhìn đồng hồ trên di động, 9 giờ 55 phút.

“F, cậu mau mang Mân côi chạy đi. Nhớ kỹ lúc về nếu gặp ông già mặt vàng thì phải nói thế nào không?”

“Nhớ, nói chính mình trốn ra được.”

“Tốt, đi nhanh về nhanh!”

F không nhiều lời, tiến lên ôm lấy Mân Côi, lập tức lủi không còn bóng dáng.

“Cảnh sát sẽ tới ngay lập tức, chúng ta phải cố hết sức kéo dài thời gian.” Tiêu Hòa phân phó ba người tản ra.

Cùng lúc đó, ba toà soạn báo lớn nhất địa phương cùng hai đài truyền hình cũng đang đồng thời điên cuồng chạy tới.

Đây là một tin động trời, có chứng có cớ, nếu như có thể thu được hình ảnh đội ngũ cảnh sát xuất động vây bắt phần tử phạm tội ngay tại hiên trường, gần như có thể tưởng tượng một khi được truyền ra sẽ đem lại phản ứng thế nào.

Cho dù cuối cùng không thể truyền bá, có thể nhìn đến hiện trường cũng tốt lắm rồi.

Đối với tin tức tình báo của mật thám rằng phân cục nào đó vào khoảng mười giờ sáng sẽ xuất động toàn bộ lực lượng cảnh sát vây bắt phần tử tội phạm trái pháp luật, mà không miêu tả chi tiết tình huống, chỉ gọi điện thoại nặc danh đến thông báo, các phóng viên cũng không ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Hơn nữa khi bọn họ gọi điện thoại đến cục cảnh sát kia dò hỏi mật thám của mình, biết được thực sự có một chi đội đang xuất động, lập tức giống như ruồi nhặng bắt được mùi, ngay tức khắc hành động.

Lúc này Viêm Chuyên đang làm gì?

Viêm Chuyên ở nhà lau dọn vệ sinh.

Viêm thần tử hiện tại đang cực kỳ buồn bực. Y muốn chờ cùng một chỗ với Tiêu Hòa, nhưng mà tên gia khỏa kia lại nói y rất bắt mắt, còn nói nếu y vừa lên đài, hiện trường sẽ không khống chế nổi, nói tới mức y giống như một tên quấy rối vậy.

Đây quả thực chính là vũ nhục lớn nhất đối với năng lực của y! Mọi lần kẻ quấy rối, mang thêm phiền toái cho ta đều là tên gia khỏa nhà ngươi mới đúng!

Viêm Chuyên nhớ rõ chính mình lúc ấy rất muốn phát hoả, nhưng mà giọng điệu của người nọ lại thay đổi, nói với y: nếu cậu không ở nhà thu dọn, vậy cậu định để ai làm công việc này? Tôi thì ở hiện trường chỉ huy rồi, còn lại ba kẻ, F, Mân Côi, Tiêm Đầu, cậu trông cậy vào ai có thể thu thập tốt mấy thứ kia đây? Hơn nữa, cậu là lợi hại nhất, mà người lợi hại nhất đều phải xuất hiện vào phút cuối cùng, vào thời điểm mọi người cần nhất. Nhớ kỹ nha, tới mười giờ rưỡi tôi còn chưa điện thoại cho cậu thì hãy tới công ty CED đón tôi. Tôi trông cậy vào cậu đó. Hôn cái nào!

Cho nên thần tử vĩ đại tức giận không chỗ phát tiết, lại còn có chút áy náy đối với Tiêu tiểu nhân, lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà làm nhân viên quét dọn.

Liếc liếc tấm vải bọc sô pha dính phải dịch của xà nhân tiết ra, Viêm thần tử tùy tay phất một cái, tấm vải bọc sô pha lập tức bốc lên ngọn lửa màu xanh, nháy mắt biến thành tầng tro. Nhưng điều thần kỳ là, ghế sô pha phía dưới nó cũng như gối ôm bên trên không có một chút dấu vết bị cháy nào.

Đột nhiên, Viêm Chuyên dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bên ngoài.

Đây là lực lượng cường đại theo lời tộc nhân nói sao? Dường như không hề thua kém so với sức mạnh của cha, hơn nữa đang tới gần nơi này.

Thật sự là kẻ ngoại lai sao? Tại sao theo bản năng y lại cảm giác được mục đích đến của cỗ lực lượng này không tốt?

Viêm Chuyên suy nghĩ một chút, thu hồi khí tức của mình. Y có gánh nặng Tiêu tiểu nhân bên người, cho dù đánh nhau cũng sẽ vướng chân vướng tay, nếu đã như vậy, dứt khoát chờ thời điểm chỉ có một mình y hẵng tiếp tục đi gặp kẻ ngoại lai này.

Cùng lúc đó, một kẻ trong đám người truy bắt đột nhiên giơ tay lên, trên tay người nọ là một dụng cụ dẫn đường gì đó to bằng lòng bàn tay, lúc này ba điểm đỏ vốn đang lóe sáng trên màn hình đã biến mất.

“Các tổ chú ý, thiết bị kiểm soát trên người kẻ đào vong rất có thể đã bị phá hư, mọi người hành động cẩn thận.”

Ngay khi con robot nhỏ giúp Khâu Phương cởi bỏ thiết bị truy tìm, hắn đã định rời khỏi. Hắn không muốn nhìn thấy cảnh sát, lại càng không muốn bị công ty CED tóm về lần nữa.

Nhưng mà đã không còn kịp rồi.

Đám người truy bắt của công ty CED đã bố trí tốt đội hình, bao vây họ lại, ước chừng có hơn hai mươi người, chia thành năm xe tiến đến, trên tay mỗi người đều cầm súng gây mê hoặc gậy điện. Nếu có ai đó xuất thân là bộ đội đặc chủng hoặc lính đánh thuê ở đây, có lẽ có thể liếc một cái liền nhìn ra những kẻ truy bắt này không tầm thường, nhưng mà ba gã bị thí nghiệm, kể cả Tiêu Hòa chưa bao giờ tiếp xúc với huyết tinh thực sự, đương nhiên cũng không có cách nào phân biệt được thân phận của những kẻ truy bắt này, cùng lắm chỉ cảm thấy những người này thoạt nhìn không dễ chọc mà thôi.

Tiêu Hòa nghĩ CED khá coi trọng ba gã thanh niên trốn đi, nên mới có thể bày bố trận địa lớn đến như vậy. Hắn lại không biết Viêm Chuyên ba bận hai lượt tới gây sức ép, mỗi lần ra ra vào vào đều tự nhiên như chốn không người, khiến cho lãnh đạo của CED rất là căm giận, ngay lập tức phái tới đây toàn bộ mười tên thành viên tổ D lưu lại tại Trung Quốc để dự phòng.

Vốn Lý giáo sư tính toán để cho mười người này phối hợp với F đi tìm phu nhân gây phiền toái, không ngờ tối hôm qua F bị người khác đánh bất tỉnh trong phòng nghiên cứu, cưỡng chế mang đi, Lý giáo sư gấp đến độ giậm chân, còn đang suy nghĩ là ai có bản lĩnh cao cường mang F đi như vậy. Kết quả buổi sáng hôm nay lại có thêm ba kẻ bị thí nghiệm đột nhiên mất tích. Cảm thấy hai việc này chắc hẳn là có liên hệ với nhau, Lý giáo sư lập tức xuất động toàn bộ mười người tổ D. Bất kể ra sao hắn cũng không thể mất F, cho dù trả giá như thế nào, hắn đều phải tìm được nó! Còn có gã thanh niên tên Khâu Phương kia, cũng là một trong những tài sản trọng yếu của công ty.

Không đề cập đến Lý giáo sư trong công ty đang đau đầu cùng nóng lòng như thế nào, lại nói Tiêu Hòa không biết thực lực chân chính của đám người truy bắt bọn họ, vẫn đang làm việc theo kế hoạch. Lại không biết…

Vòng vây thu nhỏ lại từng chút một, dần dần dừng lại tại nơi cách bốn người khoảng năm mươi mét.

“Từ Nham Phi, ngàn vạn lần làm ơn đừng có muộn.”

Tiêu Hòa và ba gã thanh niên đều đồng loạt tự tìm chỗ ẩn núp được mà trốn. Chỉ cần chịu đựng tới khi đám người Từ Nham Phi đến, bọn họ sẽ an toàn.

Ba gã thanh niên liếc nhau một cái, lúc này bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tiêu Hòa. Hi vọng người này thật sự có chuẩn bị, mà không phải nói suông.

Đám người truy bắt tuy rằng đều cầm vũ khí nhưng cũng không dám tùy tiện hành động. Dựa theo cách nói của Lý giáo sư, mấy gã bị thí nghiệm không có khả năng mất tích một cách mơ hồ như vậy, khẳng định có người đang âm thầm tác quái, mà kẻ này chắc chắn có thực lực không thua kém gì so với F.

Những người khác không biết năng lực của F, người tổ D lại rất rõ ràng. Nếu một kẻ trong bốn người vừa rồi bọn họ nhìn thấy kia chính là người có thực lực tương đương với quái vật F, vậy thì bọn họ phải cẩn thận.

Người cầm đầu ra chỉ thị, yêu cầu những người khác phối hợp với thành viên tổ D, tập hợp tất cả lực lượng đối phó với tên còn lại trong bốn người trước tiên. Phải một kích tất trúng! Bất luận sống chết! Quyết không thể để cho đối phương tiêu diệt từng người một trong số bọn họ.

Thời gian trôi qua từng chút một giữa lúc song phương đối nghịch nhau.

Đám người truy bắt chờ đợi kẻ cầm đầu phát ra chỉ thị tấn công.

Gã cầm đầu nhíu mày. Lý giáo sư đã đoán đúng, ba người này chạy ra khỏi công ty, nhưng không trốn đi xa, dám đứng ở chỗ này, khẳng định có chỗ dựa. Mà bằng việc bọn họ im hơi lặng tiếng chạy ra khỏi công ty như vậy, khỏi phải nói nhất định là có người cứu bọn họ. Kẻ đó chính là người thứ tư ở nơi này sao?

Người thứ tư này thoạt nhìn dường như khá thông minh lão luyện, không biết bản lĩnh như thế nào? Hắn là ai vậy? Tại sao phải cứu ba gã bị thí nghiệm ra, còn nữa, tại sao không trốn đi thật xa mà lại ở đây giống như đang chờ đợi thứ gì đó? Chẳng lẽ người kia chờ ở chỗ này chính là để tiêu diệt bọn họ?

Gã thủ lĩnh càng nghĩ càng không dám tuỳ tiện truyền đạt mệnh lệnh, hắn còn muốn chờ một chút, chờ đối phương lộ ra sơ hở, chờ đợi thời cơ tấn công tốt nhất.

Tiêu Hòa vừa nhìn kẻ truy bắt có ý tứ do dự, tưởng tượng vài cái đã hiểu rõ đối phương đang lo lắng cái gì. Nhìn nhìn thời gian, 9 giờ 59 phút.

Từ Nham Phi, các anh đang ở nơi nào? Mau mau mau!
Bình Luận (0)
Comment