Trở lại phòng khách, Tiểu Viêm đã gọi món ăn xong, đang xem đám giấy tờ chuyển nhượng khế ước mua bán nhà kia.
“Đây là nhà của ngươi? Ngươi tặng nhà cho hắn sao?”
“Ừ.” Tiêu Hòa đi đến trước sô pha, mệt mỏi ngồi xuống.
Mân Côi quay đầu nhìn hắn, viết lên bút điện: “Nhà đã đưa cho người ta, tại sao còn đến đây ở?” Không biết như vậy là rất vô sỉ sao? Những lời này Mân Côi không có can đảm thốt ra ngay trước mặt Viêm Chuyên.
Tiêu thúc thúc xoa xoa cái mũi, sờ sờ đầu Mân Côi, lãnh đạm nói: “Nếu cậu ta đã không cần, tại sao lại không thể lấy lại? Giữa tao với Vi Dân chẳng cần phải khách sáo.”
“Hừ!” Da mặt dày thì nói da mặt dày đi, còn viện lắm lý do như vậy làm gì. Mân Côi cảm giác mình đã rất cố gắng tiếp nhận người này, chỉ là mỗi việc người này làm đều khiến cho nó càng thêm khinh bỉ vài phần.
Trái ngược với Mân Côi, lực chú ý của Viêm Chuyên lại không đặt ở điểm này, y chỉ cảm thấy mình cần thiết phải hiểu rõ xung quanh thư phục giả của y một chút xem liệu có sự tồn tại nào đó uy hiếp được địa vị hùng tính của y hay không mà thôi. Như vậy y có thể tiến hành phòng bị trước, tỷ dụ như trước khi nguy cơ còn chưa trở thành mối uy hiếp chân chính, tiêu diệt hắn!
Đương nhiên, như vậy cũng có thể khiến y thuận tiện trong việc phán đoán xem thư phục giả của y có khả năng hồng hạnh xuất tường trong tương lai hay không. Cũng vẫn là đạo lý ấy, trước khi chuyện xảy ra y có thể bóp chết mầm mống này.
Không thể phủ nhận, câu “Tôi yêu cậu” kia của Tiêu tiểu nhân kích thích rất lớn tới y. Điều này khiến cho tâm lý hùng tính vừa mới bước vào thời kỳ thành niên của y chiếm được sự thỏa mãn rất lớn. Vì thế, y đương nhiên mà đem cái tên thư phục giả Tiêu Hòa này từ quan hệ lợi dụng lẫn nhau liệt vào trong phạm vi người nhà. Trước kia không có nói yêu y, nhưng Tiêu Hòa có quan hệ thân thể với y nên thuộc về phạm vi nghĩa vụ, nhưng sau khi người này mở miệng nói yêu xong, hiện tại đã trở thành phạm vi quyền lực của y.
Tiêu tiểu nhân thuộc về y, từ linh hồn đến thân thể! Nếu y đã chiếm được sẽ tuyệt đối không buông tha.
Mà lúc này Viêm Chuyên còn chưa có chú ý tới cách nghĩ của y đang dần dần thay đổi, trước mắt y chỉ nghĩ tới sự biến chất trong tình cảm của Tiêu tiểu nhân đối với y, nhưng không ý thức được việc y lựa chọn tiếp nhận tình cảm của Tiêu Hòa thể hiện cho điều gì.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa tới. Mới vừa cơm nước xong, Viêm Chuyên đã kéo lấy Tiêu Hòa đi ra ngoài. Tiêu Hòa biết y muốn đi đâu, thuận tiện kêu A Phúc và Mân Côi theo. Tuy rằng Mân Côi có thể lấy thứ đồ trong đầu A Phúc ra, nhưng cũng không thể để cho nó trực tiếp bổ đầu A Phúc ra được. Cho nên đi bệnh viện là điều chắc chắn. Trước đó hắn còn lo lắng phải trộm dùng dụng cụ y dược của bệnh viện như thế nào, hiện giờ Tiểu Viêm đã có người quen ở bên trong, đương nhiên không lợi dụng cũng uổng.
Nhìn thấy bóng dáng đoàn người Viêm Chuyên xuất hiện ở phòng làm việc, Erya dường như không hề cảm thấy kinh ngạc, chỉ gọi điện thoại bảo chỗ đăng ký tạm thời dừng treo số hiệu của cô.
“Các người chờ một lát, tôi xem xong cho bốn bệnh nhân nữa rồi sẽ tới lượt các người.” Erya chỉ chỉ một cánh cửa bên cạnh, bảo bọn họ vào phòng làm việc trước đã.
Đám người Tiêu, Viêm không có nhiều lời, ngoan ngoãn đẩy cửa bước vào. Chỉ là Tiêu Hòa khẽ cảm thán, vẫn là bệnh viện tư nhân đãi ngộ tốt.
Đợi ước chừng 20 phút sau, Erya đẩy cửa đi vào.
“Tôi không cảm giác được cậu tới, câu thu liễm hơi thở lại sao?”
Erya ngoài miệng thì đang nói chuyện với Viêm Chuyên, ánh mắt lại nhìn về phía thiếu niên đầu tổ quạ đang ôm chặt con robot nhỏ ngó đông ngó tây, vẻ mặt tò mò. Thiếu niên vừa nhìn đã biết là dậy thì quá độ này trông thì có vẻ thông minh lanh lợi, nhưng mà hành động lại lộ rõ sự ngờ nghệch, non nớt. Hơn nữa hơi thở này…
Viêm Chuyên không trả lời, chỉ đẩy Tiêu Hòa lên trước mặt cô, đồng thời còn không quên mang đơn đăng ký và một quyển bệnh án mới tinh đặt lên trên bàn.
Tiêu Hòa vô cùng lịch lãm vươn tay, mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là Tiêu Hòa. Cô chắc là Erya, bạn từ nhỏ mà Tiểu Viêm nhắc tới đúng không? Ngại quá, lần trước gặp nhau tôi không được thoải mái cho lắm, khiến cô chê cười rồi.”
Tiêu Hòa phát hiện điểu nhân này lúc ban ngày xem ra cũng không có chỗ nào đặc biệt, giống như đã thu liễm tất cả mọi thứ lại. Một thân y bào trắng tinh, dung mạo thanh lệ, thoạt nhìn chỉ là một nữ bác sĩ bình thường.
Thu hồi ánh mắt đánh giá thiếu niên đầu tổ quạ, Erya cười nhẹ, đưa tay làm tư thế “Mời”.
Tiêu Hòa cười ha ha, “Vốn không phải là tôi đưa tay ra trước, nhưng mà cô biết không, quy củ này cũng là nước ngoài truyền đến, tới Trung Quốc đương nhiên cũng Trung Quốc hóa, cô bỏ qua cho nếu tôi mạo phạm người đẹp nha.”
“Ngồi.” Biểu cảm của Erya cũng giống hệt đại đa số bác sĩ, hoàn toàn là giọng điệu giải quyết việc chung, không có chút dịu dàng và săn sóc nào.
Tiêu Hòa cũng không thèm để ý, rất tự nhiên thu tay về ngồi xuống bên cạnh bàn. Những bác sĩ hắn từng gặp tám chín phần mười đều như vậy, ở bệnh viện tư nhân còn đỡ một chút, bác sĩ của bệnh viện công lập thì thời gian chia đều cho mỗi bệnh nhân căn bản chỉ có ba đến năm phút, không nói y thuật của bọn họ không tốt, hoặc là không có trách nhiệm gì gì đó, chẳng qua là cháo nhiều mà sư ít, đương nhiên mỗi dạng cháo các vị đại sư chỉ có thể nếm qua một ngụm, đặc biệt có một số bệnh viện và bác sĩ đôi khi thậm chí cháo nhiều đến mức ngay cả nếm cũng không nếm được, đành phải ngửi ngửi cho xong chuyện.
Hiện tại nhờ phúc Tiểu Viêm, vị bác sĩ dị tộc này rõ ràng phải bình phẩm một cách kỹ lưỡng cái bát cháo hỏng gần thiu là hắn này xem ra cái vị gì, nói không chừng còn phải tìm ra trong bát này của hắn thả những thứ gì, số lượng bao nhiêu, sau đó còn phải suy nghĩ xem làm thế nào mới khiến cho cái bát cháo sắp hỏng này một lần nữa khôi phục đến trình độ có thể bỏ vào miệng. Cho nên đương nhiên hắn cũng không thể so bì vấn đề thái độ của người ta. Bây giờ là hắn xin người khác giúp đỡ, không phải người ta cầu hắn.
“Tai tôi không nghe được.” Không đợi bác sĩ mở miệng, Tiêu Hòa khai báo trước.
“A? Bẩm sinh hay lớn lên mới bị?”
Tiêu Hòa nghe được giọng nói truyền vào trong đầu, khóe miệng khẽ giật giật, này thật đúng là một kỹ năng thuận tiện mà.
“Sau này mới bị. Cách đây không lâu.”
“Kéo dài bao lâu rồi, biết nguyên nhân không?”
“Không tới một tháng. Nguyên nhân… Tôi cũng không rõ lắm.”
“Trước kia có từng bị bệnh về tai mũi họng không?”
“Không có.”
“Vậy trước đó có phát sinh tình huống gì đặc biệt không?”
Tình huống đặc biệt? Trong lòng Tiêu Hòa khẽ động.
Erya buông bút chờ hắn nói.
“Trước kia tôi cũng không thể nghe hiểu Tiêm Đầu nói chuyện. Tiêm Đầu là một người bạn loài chuột của tôi, một con chuột xám đúng nghĩa. Chính là sau một lần hôn mê tỉnh lại, tôi có thể nghe hiểu nó nói cái gì.”
Nghe Tiêu Hòa nói đến đây, Viêm Chuyên hơi hơi há hốc miệng ra. Không thể nào? Chẳng lẽ Tiêu Hòa nghe không được cũng là do y làm hại?
Ánh mắt Erya nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt Viêm Chuyên. Một người bình thường đột nhiên có thể nghe hiểu ngôn ngữ của sinh vật khác, không cần phải nói đương nhiên cũng là công lao của Di Tộc vĩ đại bọn họ rồi.
Tiêu Hòa không biết suy nghĩ trong lòng hai người này, tiếp tục nói: “Còn nữa, người khác không nghe được A Phúc nói gì, nhưng tôi có thể. Chỉ vài ngày sau đó, vào buổi tối tôi nghe thấy rất nhiều tạp âm, sau đó những tạp âm này càng ngày càng vang, tiếp theo thì không còn thính lực nữa.”
“Cậu đã làm gì với anh ta?” Erya trực tiếp hỏi Viêm Chuyên.
Tiêu Hòa quay đầu, vị bác sĩ này dường như không có ý định tránh né hắn, lời của cô ta vang lên rõ ràng trong đầu.
Viêm Chuyên vẫn là bộ mặt ngàn năm bất biến, nhưng mà Tiêu Hòa vẫn nhìn ra áy náy và một chút mất tự nhiên từ một ánh mắt lóe ra kia.
Tiêu Hòa nheo mắt lại, tên gia khỏa này đã làm gì với ta? Tại sao ta lại không biết gì hết?
“Ta đã từng nói với cô rồi.” Viêm Chuyên miễn cưỡng trả lời.
“Lực lượng trước khi trưởng thành mà cậu chưa hấp thu?”
“Ừ.”
“Cậu có nghĩ tới việc anh ta chỉ là một nhân loại bình thường hay không? Ngay cả Tu Luyện Giả cũng chưa chắc có thể hoàn toàn hấp thu lực lượng mà cậu ban cho, huống chi một người không hề có tri thức trụ cột về tu luyện như thế? Hành vi của cậu giống như đem nước của cả con sông lớn cố gắng nhét vào trong một cái thùng rượu, thùng rượu này không chia năm xẻ bảy ngay lập tức cũng đã là một kỳ tích. A, tôi đã quên, mức độ tinh nguyên của cậu giúp anh ta nhất định đã lan rộng, làm đông cứng kinh mạch. Tôi không thể không nói, cậu đối với nhân loại này tuy có tâm, đáng tiếc anh ta vô phúc hưởng thụ.”
“Tiểu Viêm,” Tiêu thúc thúc cười híp mắt vẫy tay với thanh niên.
Viêm Chuyên khẽ nhíu mày, người này muốn làm cái gì? Nhưng mà cũng không biết xuất phát từ tâm lý nào, y vẫn khom người xuống.
Tiêu thúc thúc ôm lấy cổ Viêm đệ đệ, ngửa mặt lên hung hăng hôn một ngụm lớn trên mặt y.
“Tôi biết là cậu tốt với tôi nhất rồi. Không sao, cậu có ý tốt, tôi có thể hiểu được. Dù sao tôi cũng chỉ là một cái bình hỏng mà thôi, nếu như không có cậu, tôi đã sớm không sống nổi nữa rồi. Cậu có biết tôi đối với tình cảm của cậu, cũng giống như cậu đối với tôi. Chỉ cần cậu khỏe mạnh, những thứ khác tôi đều không quan tâm.”
Tiêu thúc thúc nói một hồi nhu tình vạn chủng rung động đến tâm can, thuận tiện còn nhéo nhéo mông Viêm đệ đệ, biểu đạt một cách tinh tế quan hệ vợ chồng thân mật với Viêm đệ đệ, hoàn toàn là bộ dạng hiền lành ngoại nhân khỏi phải nghĩ đến châm ngòi ly gián. Trong đầu thì lại suy nghĩ sau khi về nhà phải hảo hảo giáo huấn con dã thú ngu ngốc này một chút!
Tâm lý âm u của Tiêu thúc thúc không người nào giải thích được. Nhìn ở trong mắt Erya, tựa như một gã tình nhân lớn tuổi hơn đang quan tâm săn sóc tiểu tình nhân; nhìn ở trong mắt Viêm Chuyên, y chỉ cảm thấy toàn bộ lông tơ trên cổ dựng đứng, từng đợt khí lạnh quỷ dị chảy thẳng từ chân lên đầu; mà A Phúc lại cảm thấy thương tâm muốn chết, Tiêu Tiêu của hắn vậy mà lại thích cái tên xấu xa kia; về phần Mân Côi, nó đang đoán coi đợi lát nữa ai là kẻ đầu tiên chịu tai ương.
Tình thâm bất thọ. Erya bỗng nhiên khẽ than trong lòng. Nhân loại đối với cô mà nói, cũng giống như con người đối với loài chó, tuy rằng không để nó vào mắt, nhưng đối với phẩm chất trung tâm hộ chủ của nó thì thỉnh thoảng vẫn có thể cảm động. Bây giờ cô nhìn Tiêu Hòa, tựa như một nhân loại đang nhìn một con chó, đây không phải là cô khinh thường nhân loại gì gì đó, đây chỉ là chênh lệch trời sinh giữa các chủng tộc.
Đó là lí do mà cô căn bản không nghĩ đến Tiêu Hòa sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với cô và Viêm. Tính *** loạn của Di Tộc, dục cầu mãnh liệt, khiến cho bọn họ trước khi tìm được bầu bạn cố định sẽ tạo ra cả đại đội thư phục giả, mà đối tượng tình một đêm lại càng không đếm xuể. Cho nên hậu duệ của Di Tộc trên tinh cầu này cũng luôn kỳ quái, đầu người mình rắn, đầu chim mình người, chim ba chân, cá mọc cánh… Hậu duệ dạng nào xuất hiện cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Mà trong đám hậu duệ đó cũng không thiếu một số nhân vật trở thành thần thoại trong lịch sử của đám nhân loại này trong thời kỳ khai thiên lập địa.
Tên nhân loại Tiêu Hòa này cho dù có thâm tình thế nào thì cũng sẽ nhanh chóng biến mất khỏi sinh mệnh gần như là vô tận của Viêm. Trước kia cũng không phải là không có chuyện một vị Di Tộc nào đó đặc biệt săn sóc thư phục giả hoặc kẻ theo đuổi mình, chỉ là bọn họ không lỗ mãng như Viêm, không biết gì đã đưa cho nhân loại yếu ớt thứ mà bọn họ không thể thừa nhận.
“Làm thế nào mới có thể chữa khỏi cho hắn?” Viêm Chuyên đột nhiên mở miệng nói.
Erya đóng dấu vào một tờ đơn nhập viện, “Trước tiên để cho anh ta kiểm tra toàn thân một lần rồi tính sau. Anh Tiêu, phiền anh đi làm một số thủ tục nhập viện, tôi nghĩ anh hẳn là có tiền trả viện phí chứ?”
Tiêu Hòa mỉm cười, “Đúng rồi, bác sĩ, ngoài ra còn có một việc muốn phiền cô. Em trai A Phúc tôi cần lấy ra một thứ trong đầu, muốn mượn một phòng giải phẫu của quý bệnh viện, đương nhiên phí tổn tôi sẽ trả theo mức thông thường, không cần bác sĩ, chỉ cần cô ở bên cạnh giúp một chút là được.”
Erya không từ chối, cô cũng cảm thấy rất có hứng thú với thiếu niên đầu tổ quạ kia. Đây dường như là một loài mà cô chưa từng gặp qua, tựa hồ có chút dấu vết của bàn tay con người.
“Viêm, có thể lưu lại một chút không? Tôi có lời muốn nới với cậu.”
Tiêu Hòa âm thầm bĩu môi, còn nói không có gian tình, đây chính là trèo tường ngay trước mặt hắn mà.
Ánh mắt khẽ liếc: nè, nhóc con, nhớ kỹ, nếu dám hoa tâm coi ông đây trở về xử lý mày thế nào!
Viêm Chuyên trực tiếp xách người ra ngoài, đóng cửa!
Tiêu thúc thúc nhìn cửa phòng đóng chặt, tức giận tới mức cắn răng. Thằng nhóc thối tha, tao cho mày thể diện như vậy, mày cũng không thèm cho tao mặt mũi! Nói chuyện thì nói, đóng cửa làm chi? Sợ người khác không biết cặp gian phu *** phụ tụi bay ở trong đó làm cái gì sao?
“Tiêu Tiêu?” A Phúc chạy tới gần.
Tiêu Hòa quay đầu lại, đột nhiên vươn tay ôm lấy A Phúc khóc lớn: “A Phúc, vẫn là cậu tốt nhất. Ô ô, sau này anh hai chỉ có mình cậu, từ nay hai người chúng ta sống nương tựa nhau được không? Ô ô, Mân Côi, mày đừng có đẩy, tao còn chưa chê mày kẹp ở giữa cộm người đâu.”
Mân Côi tức quá hóa điên, đang chuẩn bị phóng điện, kết quả lại đột nhiên bị A Phúc tùy tay ném qua một bên giống như tờ giấy lộn.
“Tên xà nhân thối tha này!” Mân Côi bò dậy thét chói tai.
“Tiêu Tiêu yên tâm, tôi sẽ đối tốt với anh! Tôi thích anh, chúng ta sẽ sống với nhau cả đời.”
“A Phúc!”
“Tiêu Tiêu!”
A Phúc cúi đầu, cong miệng lên hướng về phía mục tiêu.
Cửa bị mở ra, ngay khi miệng A Phúc chỉ còn cách mục tiêu có 0.5 centimet, một mồi lửa đột nhiên xuất hiện ở giữa hắn và Tiêu Hòa.
Mắt thấy mặt của Tiêu Tiêu yêu dấu bị một vòng lửa vây lấy, A Phúc nhất thời phản ứng không kịp, chỉ trong khoảnh khắc ngẩn người thất thần như vậy, người trong lòng đã bị kẻ khác xách đi, mà nghênh đón hắn chính là một bàn chân thật lớn.
“Rầm!” Cửa bị đóng lại.
Gian ngoài chỉ còn có hai kẻ A Phúc và Mân Côi. A Phúc bị một cước đá bay còn chưa kịp đứng lên, một con robot mang theo sát khí đầy người đã vọt tới.
“Tiêu Tiêu cứu mạng!” A Phúc theo bản năng thét lên.
“Đừng có kêu cái tên tiểu nhân âm hiểm kia, ngươi toàn theo hắn học xấu! Ta muốn một lần nữa cải tạo lại ngươi, miễn cho ngươi càng học càng hỏng!”
“Tê tê, Mân Côi, làm cái gì vậy? Còn tới nữa ta ăn ngươi!”