“Chúc mừng ba vị một nhà đoàn viên.” Đỗ Vệ cười chua xót.
Phu nhân nghe xong những lời này, thần sắc cũng tương đối ảm đạm. Bà cố gắng trả giá cảm tình đối với X21, nhưng mà X21 lại không có chút phản ứng nào với bà, cứ tưởng rằng nó vốn đã vậy, trước khi nở cũng chỉ như một quả trứng bình thường mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn thấy quả trứng tỏ ra hoạt bát trước mặt nhóm cha thân sinh, còn phát ra thanh âm, điều này khiến cho kẻ muốn dùng tình cảm để lung lạc hậu duệ của thần tử như bà chịu đả kích nghiêm trọng.
“Tôi nghĩ hai vị chắc chắn là muốn biết X21, khụ, cũng chính là quả trứng này được sinh ra như thế nào đúng không?”
Đỗ Vệ chú ý quan sát vẻ mặt của hai người, thấy bọn họ không có phản ứng gì đặc biệt, tạm thời yên lòng. Ít nhất là từ thái độ của bọn họ, xem ra cũng không có ý tứ trở mặt ngay lập tức.
“Kẻ hèn này từng có may mắn lấy được t*ng trùng của ngài.” Đỗ Vệ thử nói chuyện với Viêm Chuyên, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của y, theo bản năng sờ sờ vết sẹo không thể chữa trị được trên mặt, tiếp tục nói:
“Chúng tôi đã từng cố gắng tiến hành kết hợp t*ng trùng của ngài với trứng của các loài sinh vật khác, nhưng mà kết quả đều là thất bại. Về sau dưới yêu cầu của tôi, Chung Xá nghĩ ra biện pháp lấy được tế bào gốc của Tiêu tiên sinh. Sau đó chúng tôi sử dụng kỹ thuật có trong tay, bồi dưỡng được tế bào gốc của Tiêu tiên sinh thành tế bào nguyên sinh thực, tiện đà nuôi cấy thành tế bào trứng, kết hợp với t*ng trùng của ngài, tiếp theo may mắn có được một quả trứng thụ tinh. Cuối cùng chúng tôi sử dụng tử cung nhân tạo để thai nghén ra quả trứng màu vàng này.”
Muốn có được sự trợ giúp của đối phương, như vậy trước tiên chính mình nhất định phải lấy lòng làm cho đối phương nhìn thấy thành ý của mình, đây là yếu tố quan trọng nhất trong đàm phán. Đối với chuyện này Đỗ Vệ đương nhiên là rất tinh thông, cho nên hắn không đợi hai người Viêm, Tiêu hỏi đã chủ động giải thích lai lịch của quả trứng một cách rõ ràng rành mạch.
“Các ngươi nuôi dưỡng được bao nhiêu?” Viêm Chuyên chỉ cảm thấy sự tồn tại của một quả trứng, nhưng để chắc chắn, y vẫn hỏi thêm một câu. Sống trong xã hội của nhân loại một thời gian dài như vậy cũng đã khiến cho y hiểu được đừng nhìn nhân loại yếu ớt hơn so với y, tuy yếu hơn không nhiều lắm, nhưng bọn họ cũng có chỗ đáng học hỏi. Ít nhất trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của bọn họ cũng đã bù đắp lại rất nhiều chỗ thiếu sót rồi.
Nói thật, y thực sự rất kinh ngạc cũng rất bội phục những người này, vậy mà có thể tạo ra được hậu duệ của y. Phải biết rằng khả năng sinh ra thuần chủng ở bộ tộc y là cực thấp, nhưng mà những nhân loại này tùy tiện đùa đùa nghịch nghịch, lại đùa ra được một thuần chủng. Nếu y có thể biết được bí mật trong đó, có lẽ việc truyền thừa bộ tộc này của y cũng sẽ không tiếp tục vất vả, trầy trật như vậy nữa chăng?
“Không có nhiều, chỉ một mình nó thôi.” Đỗ Vệ trả lời, thấy Viêm Chuyên nhíu mày, lập tức lại bổ sung:
“Có thể nuôi dưỡng được quả trứng này đối với chúng tôi mà nói cũng là ngẫu nhiên. Lúc trước… Khụ…tế bào trứng của Tiêu tiên sinh gần như đều bị t*ng trùng của ngài cắn nuốt, lúc ấy chúng tôi đều cho rằng thí nghiệm này đã thất bại. Thật không ngờ hôm sau chúng tôi đi xử lý sản phẩm thì lại phát hiện được trứng trong một ống nghiệm đã thụ tinh thành công.” Cho dù sự tình đã qua hơn một năm, nhưng nhắc tới chuyện này, Đỗ Vệ vẫn còn có thể cảm thấy kích động và hưng phấn.
“Chuyện xảy ra vào lúc nào?” Trong lòng Viêm Chuyên khẽ động, nhớ tới thời điểm kết làm bầu bạn với Tiêu Hòa lúc trước thì có một luồng kim mang lao ra từ huyệt Bách Hội của hắn.
“Là chuyện của hơn mười ba tháng trước, ngày đó tôi nhớ rất rõ ràng, lúc tám giờ bảy phút sáng ngày mười hai tháng năm, chúng tôi đã phát hiện ra số hai mươi mốt.”
Mười hai tháng năm… Ừm, nhớ rõ ngày mình và Tiêu Hòa kết làm bầu bạn chính là ngày đầu tiên bọn họ quay về thành phố N, hôm đó là ngày 11 tháng 5. Có điều thời gian y và Tiêu Hòa kết làm bạn lữ vẫn là ở ngày 12 tháng 5, lúc trời còn chưa sáng. Thời gian trên xem ra đúng là ăn khớp.
Nhưng mà tại sao lại xuất hiện thuần chủng? Viêm Chuyên trăm tư khó giải.
Chẳng lẽ là bởi vì thụ tinh nhân tạo?
Hay nguyên nhân là bởi vị “mẫu thân” Tiêu Hòa này?
Hoặc là… Viêm Chuyên nghĩ đến đau đầu, ngại phiền, trực tiếp quy toàn bộ về trùng hợp và ngẫu nhiên.
“Bắt đầu từ ngày trứng thụ tinh thành công tới tiến vào tử cung nhân tạo thai nghén, thẳng đến khi sinh ra, tổng cộng mất mười hai tháng bốn mươi chín ngày, rạng sáng ngày ba mươi tháng sáu sinh nở thành công, cũng chính là năm ngày trước.” Đỗ Vệ tiếp tục bổ sung.
Viêm Chuyên cũng không để ý tới chuyện này. Thời gian thai nghén của hậu duệ trong tộc không cố định, ngắn nhất là nửa năm, dài nhất thì mấy trăm năm cũng có.
“Chắc không phải là các người chủ động mang trứng về cho chúng tôi chứ hả? Nói đi, có chuyện gì?”
Phục hồi lại từ trong cơn kích thích quá độ, cuối cùng Tiêu Hòa cũng đã lấy lại được sự khôn khéo của hắn. Vừa rồi lời của Đỗ Vệ hắn đều nghe được vào tai, ngoại trừ tán thưởng nghiên cứu của bọn họ ở phương diện nào đó vượt trước khoa học kỹ thuật hiện nay ít nhất năm mươi năm ra, còn lại tất cả đều là bất mãn.
Cái quái gì vậy chứ! Chưa được sự đồng ý của ta đã giúp ta sinh con, không biết ông đây ghét trẻ con sao? Lại còn là một quả trứng! Có trời mới biết sẽ ấp ra cái thứ cổ quái hiếm lạ gì.
Vừa nghĩ tới tương lai chính mình chín phần mười sẽ phải sinh hoạt trong thế giới tràn ngập tã giấy với sữa bột, Tiêu Hòa nhịn không được run run. Hơn nữa nghe nói nuôi trẻ con cực kỳ phiền toái, nhất là lúc còn nhỏ, nửa đêm muốn khóc liền khóc, muốn náo liền náo, trước khi tới tuổi nó đi nhà trẻ thì đừng hòng ngủ được một giấc an an ổn ổn.
Khủng bố! Đáng sợ! Như Địa ngục tra tấn! Tiêu ba ba dùng ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn về phía Viêm Chuyên. Cha đứa nhỏ, sau này toàn bộ giao cho cậu. Tôi sẽ dùng lời lẽ cổ vũ, ủng hộ cậu trên tinh thần, thỏa mãn cậu về thể xác…
Đừng có quên lời nói của ngươi bây giờ. Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi quay lại, thuận tay nhét quả trứng vào trong lòng Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa nghẹn họng. Tiếng lòng mà sao cũng nghe thấy được?
Đó là bởi vì ngươi muốn cho ta nghe thấy.
Yêu quái, dám nghe lén tâm sự của kẻ khác! Tiêu Hòa… Bi phẫn giơ trứng lên cắn một cái.
“Cốp!” Người nào đó bưng lấy quai hàm vẻ mặt vặn vẹo không nói nên lời.
“Ê a ê a.” Trứng không biết là đang an ủi ông bố bị ê răng hay là đang cười nhạo hắn.
Tiêu ba ba liếc xéo nó, “Nè, nhóc con mày tốt nhất là nên giống Na Tra, vừa sinh thấy gió là lớn, nếu không mày chui ra từ đâu tao nhét mày trở về chỗ đó!”
Nghe được câu uy hiếp này, cả đám người đồng thời quẳng ánh mắt về phía bụng của Tiêu ba ba.
Tiêu Hòa thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía bụng của mình… Giận!
“Nhìn cái gì mà nhìn! Cũng không phải ông đây sinh!”
“Ăn cơm ăn cơm! A? Tiêu Tiêu, bọn họ là ai vậy?”
Tiêu Hữu Phúc quang mông nhanh chóng chạy vào, nhìn thấy người lạ lập tức dừng bước lại. Đi theo phía sau hắn chính là Mân Côi và Tiêm Đầu, hai tên này cũng dùng ánh mắt đề phòng nhìn chằm về phía bốn người.
A Phúc không biết bọn họ, nhưng Mân Côi và Tiêm Đầu lại chẳng xa lạ gì với đám người này, nhất là Tiêm Đầu, dùng ánh mắt gần như có thể nói là cừu hận gắt gao mà nhìn.
“A Phúc, mặc quần áo vào.” Tiêu Hòa dở khóc dở cười. Tại sao mấy kẻ trong nhà hắn cứ thích trần như nhộng mà chạy lung tung vậy chứ? Con bà nó, dã thú đúng là dã thú.
Vừa nhìn thấy A Phúc, ánh mắt của phu nhân ngưng trọng. Đỗ Vệ cũng theo bản năng đẩy đẩy gọng kính. Đây không phải là vật thí nghiệm cơ mật nhất, trọng yếu nhất của công ty CED sao? Tại sao lại ở trong này?
Đỗ Vệ khó xử cười, đang chuẩn bị mở miệng.
Viêm Chuyên bỗng nhiên nói: “Trứng không phải bọn họ mang tới, là ta cướp về.”
A, chẳng trách lại thấy cái ba lô, có điều… “Cậu cứ như vậy vứt con của cậu ở cửa nhà? Sau đó chạy đi mua đồ ăn sáng?”
“Liệt La Tộc xuất hiện, ta muốn đuổi hắn đi. Ta đói bụng. Nó cũng là con của ngươi.”
Tiêu Hòa lặng im. Kẻ khác nghe không hiểu, nhưng hắn biết rõ ba câu khác nhau này của Tiểu Viêm đại biểu cho ý tứ gì.
Liệt La Tộc quái quỷ gì gì đó xuất hiện, Tiểu Viêm muốn đuổi hắn đi, trứng ở bên người vướng bận, cho nên ném tới cửa nhà.
Y đói bụng, cho nên sau khi đuổi gã Liệt La Tộc kia đi thì chạy tới mua đồ ăn sáng.
Nói trứng cũng là con của hắn, xem ra là bất mãn với câu nói “con của cậu” kia.
“Con trai? Tiêu Tiêu có con sao? Ở đâu vậy?” A Phúc kinh ngạc kêu to.
Mân Côi và Tiêm Đầu đồng thời nhìn về phía Tiêu Hòa. Tin tức này quá kích thích.
Mắt của Mân Côi lại càng không ngừng lóe hào quang, nó đang cố gắng tính toán khả năng hai tên giống đực sinh được con là bao nhiêu.
“Tiêu, hóa ra anh là người song tính?” Mân Côi đưa ra phán đoán đầu tiên.
Sắc mặt Tiêu Hòa càng thêm đen, đưa tay chỉ về phía cầu thang: “Lên hết cho tao, chưa cho phép thì không được xuống dưới!”
Tiêm Đầu đã nhảy lên ghế sô pha, nghe vậy làm bộ chính mình chưa nghe thấy gì hết.
“Không phải? Vậy chẳng lẽ giống một số loài cá tự động biến chất? Có điều như vậy trước tiên cũng cần trong bụng có một cái buồng trứng mới được.” Mân Côi nghi hoặc.
Tiêu Hòa cười âm hiểm, “Tại sao mày không hỏi xem Tiểu Viêm là công hay là mẫu?”
Mân Côi lắp bắp cả kinh kêu lên: “Cái gì? Sư phó là… Trời ạ!” Con robot nhỏ đáng thương nháy mắt não đã bốc khói.
Lần này đến phiên Viêm Chuyên thần tình hắc tuyến, gằn từng chữ từng chữ một: “Ta là giống đực.”
“Ừm, là loại sinh được con.” Tiêu Hòa nói xong nhìn trời.
Ba kẻ kia đồng thời dùng ánh mắt kính nể cũng không biết pha lẫn bao nhiêu cảm xúc phức tạp nhìn về phía sự tồn tại vĩ đại trong lòng bọn họ. Quả nhiên không hổ là vị kia trong truyền thuyết, ngay cả loại chuyện đàn ông sinh con này đều có thể làm được, lợi hại a lợi hại, bội phục a bội phục!
A Phúc sau khi bội phục lại có vẻ cực kỳ ủ rũ, ô ô, người ta ngay cả con cũng đã giúp Tiêu Tiêu sinh rồi, sau này nếu hắn lại đánh nhau với người nọ, Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ không giúp hắn nữa. Vừa nghĩ, A Phúc vừa tiến đến bên người Tiêu Hòa trộm sờ sờ trứng, hắn vẫn còn rất tò mò đối với quả trứng này.
“Tiêu, Hòa!” Viêm Chuyên nghiến răng.
Tiêu ba ba lập tức đánh trống lảng: “Sao cậu biết con ở chỗ bọn họ?”
Viêm cha híp híp mắt.
Tiêu ba ba khẽ run, nghĩ thầm mình đùa hơi quá tay. Nhìn vẻ mặt của Tiểu Viêm chết tiệt kia khẳng định chắc chắn không có chuyện tốt.
“Huyết mạch tương liên. Đêm hôm đó ngươi mơ thấy nó cũng là bởi vì nguyên nhân này. Có điều năng lực của ngươi còn chưa đủ mạnh cho nên không cảm giác được nó ở đâu.”
“À.” Tiêu ba ba tỉnh ngộ.
Nhớ kỹ, ta nhất định sẽ làm cho ngươi thật sự cảm thụ được toàn bộ quá trình tộc của ta tạo ra một hậu duệ như thế nào… Đừng có giả chết!
Tiêu Hòa bưng lấy tim bày ra bộ mặt đau đớn giả trang làm xác chết.
A Phúc vội vàng giúp hắn vỗ lưng, thuận tiện ra sức gõ gõ quả trứng. A, cứng thật!
“Tiêu tiên sinh, lần này chúng tôi tới…” Mắt thấy một nhà này dường như sắp sửa quên luôn bọn họ, phu nhân nhanh chóng mở miệng nói.
“Các người giúp cho quả trứng này được sinh ra, coi như bù hết tội, hiện tại có thể đi được rồi.” Viêm Chuyên không kiên nhẫn đuổi người, đợi lâu thêm chút nữa đồ ăn sáng cũng nguội mất.
“Cái này…” Phu nhân không sợ Tiêu Hòa, nhưng lại không có cách nào chống đỡ được uy áp Viêm Chuyên vô tình hay cố ý tản mát ra.
“Thần tử đại nhân, tuy rằng trước kia chúng tôi có nhiều chỗ đắc tội, nhưng mà nếu không có chúng tôi, chỉ sợ hai vị có muốn con của mình cũng không dễ dàng như vậy đúng không?” Đỗ Vệ theo bản năng dùng cách xưng hô của Lý giáo sư đối với “Nó”.
Về phần địa vị của Tiêu Hòa ở trước mặt “Nó”, hắn cũng đánh giá cao. Trước kia cho rằng Tiêu Hòa chẳng qua chỉ là một vật lệ thuộc của “Nó”, có cũng được mà không có cũng không sao, “Nó” có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, nhưng quan sát tình huống “Nó” lựa chọn đối tượng *** lần trước, lại thêm hiện tại nữa, hiển nhiên địa vị của người đàn ông họ Tiêu tên Hòa này trong lòng “Nó” không phải chỉ cao ở mức bình thường.
Tiêu Hòa cũng không giả chết nữa, thẳng người lên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ còn muốn tôi cám ơn nữa? Các người có hỏi qua ý kiến của tôi chưa? Làm sao các người biết tôi sẽ thích trẻ con? Nói cho mấy người biết, đời này thứ tôi chán ghét nhất chính là trẻ con nghe chưa!”
“Ô…Ô ô… Ô oa ——!”
Mọi người đồng thời nhìn về phía quả trứng trong lòng Tiêu Hòa.
Ba ba chán ghét ta, ba ba không thích ta, oa a ——!
Trứng thương tâm khóc lớn, tiếng khóc giống như ma âm xuyên não.
Da mặt Tiêu Hòa run lên. Nghe thấy chưa? Trẻ con chính là vậy đấy, không vừa ý một chút là gào khóc inh ỏi, còn chưa phá xác mà đã như vậy, đợi tới khi phá xác rồi có để cho người sống nữa không?
Tiêu Hòa thống khổ mạnh mẽ nhét quả trứng cho Viêm Chuyên, “Con của cậu, cậu phụ trách dỗ.”
Viêm Chuyên nhìn gã đàn ông không có chút tinh thần trách nhiệm nào, lại ngó ngó quả trứng trong tay, lập tức đem toàn bộ lửa giận quẳng về phía đối diện.
Đều tại các người! Không thấy bọn ta vẫn chưa chuẩn bị tốt sao? Ai bảo các người tạo ra hậu duệ của ta ngay bây giờ? Đợi hai ba trăm năm nữa không được à?
Viêm Chuyên khó chịu với những kẻ “làm ra thành quả” này, quang mang giống như ngọn lửa chợt lóe lên trong mắt.
Trán Đỗ Vệ toát mồ hôi.
Phu nhân lập tức che ngực, cảm thấy khó thở.
Sắc mặt Chung Xá cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hòa chứa đựng sự cầu xin.
Nha Nha bởi vì còn nhỏ tuổi nên được Viêm Chuyên buông tha.
“Oa a oa a!”
“Tiểu Viêm,” Tiêu Hòa dùng hai tay nắm lấy tay trái Viêm Chuyên, thống khổ nói: “Làm ơn, bảo thằng nhóc này đừng khóc nữa, màng nhĩ của tôi sắp thủng rồi.”
Ai bảo ngươi nói không thích nó ngay trước mặt nó.
“Tôi đâu có bảo không thích nó, tôi chỉ bảo… không thích trẻ con…Ai…”
Viêm Chuyên khó hiểu, người này tại sao lại ghét trẻ con như vậy? Không, nói hắn không thích, không bằng nói hắn sợ thì đúng hơn.
Ngươi làm khóc, ngươi dỗ.
“Có thể uy hiếp nó không?”
Tùy ý ngươi, chỉ cần có thể đối phó với nó là được. Dã thú mới trưởng thành hơn một năm hiển nhiên cực kỳ không có kinh nghiệm về chuyện dưỡng dục con cái như thế nào, tùy tùy tiện tiện nhét đứa con trai thuần chủng hiếm có này trở về trong lòng Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa nhìn trứng, trên mặt bày ra biểu cảm hung ác: “Nè!”
Trứng nấc một cái. Âm thanh truyền ra cực kỳ đáng yêu.
“Còn khóc nữa tao sẽ làm mày thành trứng mười tám món ăn.” Tiêu Hòa không nhận ra vẻ hung ác trên mặt mình chẳng biết đã trôi nổi đi nơi nào, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng dẫn theo ý cười. Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy quả trứng biết nấc, ha ha.
“Ô ô…” Cũng không biết có phải uy hiếp của Tiêu Hòa nổi lên tác dụng hay không, tiếng khóc của trứng dần nhỏ lại.
“Ngoan.” Tiêu Hòa theo bản năng sờ sờ quả trứng.
Vỏ trứng phát ta một tầng quang mang óng ánh.
“Nó rất cao hứng.” Viêm Chuyên ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Tôi biết.” Tiêu ba ba cũng cảm nhận được. Đây là một loại cảm giác vô cùng tinh xảo cũng vô cùng kỳ diệu, cái loại cảm giác thần bí huyết mạch tương liên, tinh thần hòa hợp này khiến Tiêu Hòa trong nháy mắt liền sản sinh ra một loại thân mật nói không nên lời với quả trứng.
Đây là con của mình…
Thật kỳ quái, thật sự… không ngờ rằng mình lại sẽ có con. Tiêu Hòa ôm chặt lấy quả trứng, thất thần.
“Thần tử đại nhân, Tiêu tiên sinh, lần này chúng tôi tới quả thật có việc muốn nhờ. Xin hai vị nể tình chúng tôi đã khiến cho con của hai vị xuất thế mà trợ giúp một phần. Xin ngài!” Đỗ Vệ đứng dậy, vái lạy giống hết cổ nhân.
Hai người Tiêu, Viêm đồng thời nhìn về phía người này.
Tiêu Hòa chưa bao giờ là người tốt, huống chi kẻ trước mặt này còn từng đắc tội nghiêm trọng với hắn, làm sao có thể bởi vì kẻ kia bày ra tư thế yếu đuối mà mềm lòng, lập tức liền bất âm bất dương cười quái dị:
“Họ Đỗ, khoan nói tới chuyện hỗ trợ gì gì đó. Chúng ta tính toán nợ nần đã chứ nhỉ, lúc trước chẳng phải mấy người nói muốn bồi thường tôi sao? Trước hết chúng ta bàn bạc xem khoản bồi thường này nên tính như thế nào.”
“Vậy ý của Tiêu tiên sinh là?” Đỗ Vệ cũng rất thông minh, lập tức hỏi.
“Chúng ta nói từng cái một. Lúc trước anh bắt tôi đi làm thí nghiệm, đây là thứ nhất; tiếp theo lại ngáng chân Tiểu Viêm, làm hại tôi… đây là cái thứ hai; về sau Chung Xá lại không thông qua sự đồng ý mà cưỡng ép lấy đi tế bào gốc của tôi, đây là cái thứ ba. Về phần các người có phái người tìm tôi gây phiền hay không thì tôi cũng không rõ lắm, coi như bỏ qua. Có điều các người chưa được sự đồng ý của tôi và Tiểu Viêm đã trộm tạo ra con của chúng tôi là có ý định lấy đứa trẻ đó làm cơ thể sống để nghiên cứu, đúng chứ? Đây là thứ tư. Hiện tại chúng ta căn cứ vào bốn điểm này để bàn chuyện bồi thường. A, đúng rồi,” Tiêu Hòa giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại nói:
“Đứa nhỏ này tuy nói là con của tôi và Tiểu Viêm, có điều cũng không phải là sinh ra theo ý nguyện của bọn tôi, cho nên tiền sữa bột, phí giáo dục, phí ăn ở, phí bồi thường tinh thần, còn có thuốc men, tiền tiêu vặt, đi chơi với bạn gái, các khoản ngoài định mức linh tinh của đứa nhỏ này từ giờ cho tới lúc trưởng thành đương nhiên các người cũng phải trả. Yêu cầu bồi thường tính luôn trong một lần, tránh cho tương lai các người quỵt nợ.”
Người này còn có thể vô sỉ hơn được nữa sao? Ánh mắt Nha Nha quả thực sắp phát ra đốm lửa. Đây, đây là chèn ép! Đây là vơ vét tài sản! Cái gọi là bồi thường này căn bản là không công bằng!
“Tiêu tiên sinh, tiền thì không thành vấn đề. Anh xem chúng tôi bồi thường cho anh tổng cộng một triệu nhân dân tệ thì thế nào?”
Tiêu Hòa động tâm.
Trong ba kẻ, A Phúc nguyên bản không có khái niệm gì về tiền tài, trải qua sự đào tạo có mục đích của Tiêu Hòa hơn một năm qua, cũng hiểu được tiền là thứ tuyệt đối không thể khuyết thiếu.
Một triệu nhân dân tệ, kia có thể mua được biết bao nhiêu sắt thép cho hắn ăn? A Phúc hạnh phúc ảo tưởng.
Mân Côi tính toán một chút, cho dù có một triệu nhân dân tệ, nhưng mà còn xa mới đủ cho trò chơi mà nó muốn phát triển kia. Có điều ít nhất có thể làm một bản đơn giản hóa. Ngoài ra kế hoạch cứu vớt Địa Cầu thứ hai của nó cũng có thể tiến hành rồi.
Tiêm Đầu đại khái là kẻ duy nhất trong ba đứa không có nhu cầu đối với tiền tài, hiện tại nó chỉ thầm nghĩ làm sao mới cắn thành mấy cái động trên mặt gã đàn ông kêu Chung Xá kia, nếu cắn rụng được cái mũi hắn thì càng tốt. Để coi hắn có mặt mũi chạy tới mê hoặc Lão Đại nữa không!
Có điều lòng người vốn tham lam, nhất là Tiêu ba ba tự xưng là tiểu nhân chân chính.
“Mỗi chuyện một triệu? Tổng cộng năm triệu? Các người không thấy chỗ tiền này quá ít sao?”
Vô sỉ a vô sỉ! Tham lam a tham lam! Không chỉ có bên phía Đỗ Vệ khinh bỉ người đàn ông này, ngay cả Mân Côi cũng nhịn không được đỏ mặt thay hắn.
Về phần một diễn viên khác là Viêm Chuyên, đối với mức tiền bồi thường y không được nhanh nhạy cho lắm, chuyện đàm phán số tiền dĩ nhiên là giao toàn quyền cho Tiêu tiểu nhân.
“Ta đói bụng.”
Tiêu Hòa khinh khỉnh nhìn y, “Đúng là đồ tham ăn.”
“Hử?”
“Ách, Hoàng Đế cũng phải ăn cơm mới lớn được, ăn cơm ăn cơm, tôi đói đến da bụng dán da lưng rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Ha ha.”
Quả trứng ngóc đầu lên, tuy rằng nó mới ở bên hai vị phụ huynh không lâu, có điều như vậy cũng đủ để cho tâm hồn nho nhỏ của nó phân biệt được trong nhà ai mới là lão Đại chân chính.
Thế là trong phòng khách Tiêu gia xuất hiện một màn rất kỳ quái.
Năm cái miệng của Tiêu gia, không tính quả trứng, vây quanh bàn trà ăn uống thả cửa. Bốn người đám phu nhân ngồi ở trên ghế đối diện nhìn bọn họ ăn. Đáng thương, đến bây giờ vẫn chưa có kẻ nào trong Tiêu gia nhớ tới cần cho bọn họ một chén nước.
“Nói đi, bọn tôi ăn việc của bọn tôi, các người nói là chuyện của các người. Tôi có thể nghe được.”
Sắc mặt phu nhân chua xót, nếu đổi lại trước kia ai dám bất kính với bà như vậy?
“Tôi cảm thấy hắn tuyệt đối không phải thật lòng muốn đòi tiền, hẳn là đang nhân cơ hội trả thù chúng ta để xả giận mà thôi.” Đỗ Vệ thấp giọng nói bên tai phu nhân.
Viêm Chuyên đang nhét bánh quẩy vào miệng, cười lạnh trong lòng. Vậy là ngươi không hiểu hắn rồi. Tiểu nhân kia đúng là đang trả đũa các ngươi, nhưng muốn tiền của các ngươi cũng là sự thật.
“Căn cơ của CED tại trung quốc cũng chủ yếu bị hủy ở trong tay bọn họ. Tôi hoài nghi thiếu niên đầu tổ quạ kia chính là F.” Đỗ Vệ không biết là nhắc nhở hay là đang an ủi phu nhân.
“Còn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, tôi cảm thấy vị kia lợi hại hơn rất nhiều so với lần trước khi tôi lấy t*ng trùng. Không, chỉ e là hai chữ ‘lợi hại’ đã không đủ để hình dung, tôi cảm thấy được có lẽ vị kia đã thực sự thức tỉnh rồi.” Đây là một trong những năng lực của Đỗ Vệ, có thể phân tích được sức mạnh của đối phương. Nhưng mà hiện giờ hắn đã nhìn không thấu vị thần tử này.
“Ừ, tôi hiểu rồi.”
Nhìn phu nhân buông xuống thể diện, Đỗ Vệ âm thầm thở ra một hơi.
Hai người Tiêu, Viêm coi như không nghe thấy tiếng thì thầm của hai kẻ kia, cứ ăn như bình thường. Ba đứa nhỏ cũng nghe được, nhưng đều không để trong lòng, dù sao nếu trời có sập xuống thì cũng đã có sư phó của bọn họ gánh vác cho rồi.
Về sau nghe được giải thích của Đỗ Vệ và phu nhân, Tiêu Hòa cuối cùng cũng hiểu rõ mục đích mấy người kia chạy tới tìm bọn họ.
Kỳ thật sự tình cũng không khác mấy so với những gì Chung Xá đã nói với hắn, đại ý chính là phu nhân xuất phát từ mục đích suy nghĩ cho nhân loại, muốn nghiên cứu ra nhân loại mới có gien càng thêm hoàn mỹ hơn nữa, kết quả tạo ra một ít gì đó chỉ được cái mã ngoài, đương nhiên cũng có một ít sản phẩm thành công được một nửa, tỷ như đám người Đỗ Vệ, Chung Xá, Nha Nha.
Nhưng mà những sản phẩm này cũng có chỗ thiếu hụt cực kỳ rõ ràng, chính là tuổi thọ. Trong gien của bọn họ bởi vì có pha thêm gien của các loài thú cho nên khiến cho tuổi thọ của bọn họ cũng chỉ tương đương với những loài thú này, thậm chí còn ngắn hơn. Trừ chuyện này ra còn có những chỗ thiếu hụt khác, ví dụ như năng lực không ổn định, không thể chống cự được siêu vi trùng nào đó, không thể tiến hành biến thân hoàn toàn.
Mà đám sản phẩm chưa xong thì còn thảm hại hơn, chẳng những không có được nhân hình, thậm chí có một số ngay cả nhân tính cũng đánh mất. Có một số kẻ cho dù có nhân tính, nhưng lại bởi vì chỗ thiếu hụt trong gien mà cả ngày đau đớn… vân vân.
Tiêu Hòa nghe tựa như lại một lần nữa nhìn thấy thế giới trở nên bi thảm. Có điều hắn cũng không vì vậy mà mềm lòng, ngược lại càng cảm thấy chán ghét phu nhân.
Cái này cũng giống như việc không thông qua sự đồng ý của hắn và Tiểu Viêm đã tùy tiện tạo ra con của bọn hắn, những người như Đỗ Vệ có ai lại nguyện ý cứ như vậy xuất hiện ở trên thế giới này? Còn đám sản phẩm chưa hoàn thành thì sao? Bọn họ ai lại không có cảm giác?
Nói trắng ra là, việc người phụ nữ này làm cũng chẳng khác gì công ty CED, đều coi mình là Thượng Đế, nhưng lại không biết chuyện bọn họ làm còn xấu xa hơn cả ma quỷ.
Viêm Chuyên sau khi nghe phu nhân kể rõ ràng, tâm tình yên ổn hơn so với Tiêu Hòa rất nhiều. Với y mà nói nhân loại dày vò nhau như thế nào là chuyện của chính nhân loại, chỉ cần bọn họ còn chưa điên cuồng đến mức hoàn toàn phá hủy cân bằng sinh thái của Địa Cầu, y cũng sẽ không chủ động ra tay với bọn họ.
Đã tồn tại nghĩa là hợp lý, đây là quy tắc tự nhiên mà y thừa nhận. Có điều vừa nghĩ tới bọn họ dùng phương pháp nhân tạo thai nghén ra hậu duệ của mình chính là vì thí nghiệm, mà nếu như y không có bản năng phát hiện ra hậu đại, hoặc là bọn họ có năng lực che giấu hơi thở của nó, như vậy chẳng phải con của y sẽ phải chịu tra tấn đến cực độ, thậm chí bị bọn họ khống chế cả đời hay sao?
“Tiểu Viêm,” Tiêu Hòa cảm nhận được sự tức giận của bạn lữ, ngẩng đầu nhìn về phía y.
Trứng cũng kích động lắc lư trong ngực hắn.
“Ngao ngao ngao!” Đánh đánh đánh! Cũng không biết vật nhỏ muốn đánh cái gì.
Viêm Chuyên nhe răng cười với gã đàn ông, trong nụ cười hàm chứa sự ngang tàng bạo ngược, thú tính, huyết tinh, giết chóc vân vân mà Tiêu Hòa đã lâu chưa gặp!
“Cút!”
Đây là câu trả lời duy nhất của Viêm Chuyên đối với bọn họ.
Nhân loại các ngươi làm ra tội ác này, vậy chính mình tự đi mà gánh vác hậu quả.
Phu nhân cuối cùng vẫn là mang theo đám người Đỗ Vệ rời đi.
Bà cũng nhìn ra ấn tượng của vị thần tử này đối với bà cực kỳ tồi tệ, mà bọn họ cũng vô pháp thu được thứ mình muốn bằng vào vũ lực, chỉ có thể ảm đạm rời đi.
Lúc đi, Đỗ Vệ đẩy đẩy kính mắt, không nói cái gì. Sự kiêu ngạo của người này khiến cho hắn không thể mở miệng cầu xin Viêm Chuyên hoặc Tiêu Hòa.
Chung Xá nhìn Tiêu Hòa một cái thật sâu, thở dài rời đi. Bóng lưng của hắn tràn ngập cô đơn và thất vọng.
Nha Nha thì vẫn luôn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Tiêu Hòa, lúc đi cũng là thần tình tức giận, dường như rất bất mãn với việc phải rời khỏi như vậy.
“Cậu bị thương có đúng không?” Nhìn theo bóng dáng bốn người kia, Tiêu Hòa quay đầu lại đóng cửa chính, đi tới bên người Viêm Chuyên cau mày hỏi.
Viêm Chuyên gật đầu, chuyện này chẳng có gì đáng phải giấu diếm.
“Cái gã Liệt La Tộc kia là sao?” Tiêu Hòa giao trứng cho A Phúc.
A Phúc bưng lấy quả trứng, nghiêng đầu đánh giá nó. Trứng cảm giác được chính mình rời khỏi ôm ấp của người thân, lập tức bất mãn phát ra tiếng kêu “ngao ngao”.
A Phúc cười ngây ngốc, nhẹ nhàng sờ sờ quả trứng. Tiếng kêu gào của trứng lập tức biến thành tiếng “ê a ê a” tỏ vẻ thoải mái.
“Ta muốn ở nhà chữa thương, ngươi cũng không được đi ra ngoài.” Dừng một chút, Viêm Chuyên hiếm khi giải thích, nói: “Gã Liệt La Tộc này biết cắn nuốt năng lượng. Ngươi và trứng đều là mục tiêu của hắn.”
“Hả?”
Viêm Chuyên không nói thêm lời nào nữa, y muốn nhanh chóng tiến hành chữa thương. Bằng không đợi Ma tộc kia tìm tới cửa, vậy thì phiền lớn.
“Ai, đúng là đáng tiếc.” Tiêu Hòa đột nhiên thở dài nói.
Bước chân đang hướng lên lầu của Viêm Chuyên dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn.
Tiêu Hòa đau lòng nói: “Năm triệu nhân dân tệ đó, cho dù là bọn họ đáp ứng một triệu cũng tốt a. Tại sao phải đuổi bọn họ đi nhanh như vậy? Tốt xấu cũng để bọn họ móc ra chút tiền rồi hẵng tiếp tục đuổi người chứ.”
Viêm Chuyên quay đầu bước đi.
Tiêu Hòa vẫn còn cằn nhằn ở phía sau, “Trong nhà lại thêm một cái miệng, lại còn là cái miệng tốn nhiều tiền nhất. Phí sữa bột, phí hộ lý, còn có quần áo vớ giày tã giấy sau này, đây mới chỉ là vốn bỏ ra trước mắt. Phải biết rằng nuôi trẻ con cũng giống như đầu tư dài hạn vậy, còn là cái loại đầu tư siêu dài hạn hình lỗ đen kỳ hạn hai mươi hai năm nữa. Còn chưa biết tương lai có thể thu hồi lại vốn hay không, nếu nuôi phải thằng con bất hiếu, hừ hừ…”
Viêm Chuyên chỉ cảm thấy đầu đau gấp mười lần, lại một lần nữa hoài nghi lúc trước có phải mình bị người nào đó ếm bùa hay không, nếu không tại sao y lại tìm một kẻ như vậy làm bầu bạn cơ chứ?
“Ta sẽ kiếm tiền nuôi gia đình.” Bỏ lại một câu chắc chắn như vậy, Viêm cha một cước đạp tung cửa phòng.
Ngoài cửa, Tiêu ba ba thiếu chút nữa bị dập mũi, nắm tay lại, oán hận quơ quơ vài cái đối với cửa phòng đang đóng chặt.
“Hỗn đản, chả biết rốt cuộc kẻ nào kiếm tiền nhiều hơn. Ông đây sớm hay muộn sẽ có một ngày luyện đến mức mạnh hơn mày, đến lúc đó… Hừm hừm!”
Cửa mở ra, một cánh tay to kéo Tiêu Hòa đang thề thốt vào.
“Ngươi cũng cùng tu luyện với ta.”
“A? Nhưng tôi còn phải theo dõi giá thị trường cổ phiếu, có một mã đang chuẩn bị bán ra…”
“Có luyện hay không?”
“Muốn bảo tôi theo thì cứ việc nói thẳng. Em trai ngoan, chờ anh đây xong việc sẽ cùng… Khoan khoan khoan, không được mang bạo lực ra uy hiếp, phản đối gia bạo! Kháng nghị kháng nghị!”
Kháng nghị hữu hiệu sao?
“Rầm!” Cửa phòng lại đóng chặt, ngăn cách tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ bên trong.