Dư Tình Nan Liễu

Chương 72


Ngày hôm sau thời điểm Ân Như Ly xuống lầu trong nhà chỉ còn lại một mình cô.

Cô thậm chí còn có thể tưởng tượng được cảnh tượng trời còn chưa sáng đã có người lén lút xuyên qua phòng khách mở cửa chạy trốn.
Ngày hôm qua còn lì lợm la liếm, hôm nay không chào một câu đã rời đi.

Tâm của nữ nhân thật đúng là kim dưới đáy biển!
Ân Như Ly cầm lấy điện thoại, giãy giụa vài giây lại cất trở vào.

Ngay sau đó bắt đầu làm từng bước cho một ngày mới.
......
"Lão Ân, hôm nay trông cậu thoạt nhìn không có tinh thần gì cả, tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Ân Như Ly và Tân Nhuế mặt đối mặt ngồi trong phòng ghế lô ở nhà hàng thịt nướng lần trước chạm mặt với Mạc Vân Sam.
Nửa ngày vẫn không nhận được câu trả lời, hai tay Tân Nhuế giữ lấy gọng kính, nhìn lên xuống trái phải đánh giá người trước mặt một phen, lộ ra nụ cười nham hiểm, "Có phải phát hiện tuổi mình lớn rồi, thể lực suy giảm, thỏa mãn không được ------"
"Mạc Vân Sam không có quan hệ gì với mình!" Ân Như Ly ngoài miệng treo nụ cười tao nhã có lễ nhưng ánh mắt lại như muốn giết người.
"Mình nói tới Mạc Vân Sam khi nào?" Tân Nhuế buông tay, "Mình nói là thỏa mãn không được bản thân cậu.

Cậu đừng nói với mình cậu vô dục vô cầu, mình không có tin đâu."
Ân Như Ly híp mắt cười, độ cung nơi khóe mắt càng lớn, tay phải vươn qua sờ sờ mặt Tân Nhuế: "Tân lão sư có biết thế nào là giết người không thấy máu không?"
"Cậu đừng có cười với mình như vậy, thật kỳ quái!" Tân Nhuế lấy cái móng vuốt của Ân Như ly xuống, khoe khoang mà dẩu dẩu đầu lưỡi, "Cậu có bản lĩnh thì biến mình thành người câm đi."

Ân Như Ly làm động tác bẻ ngón trỏ và ngón giữa phát ra tiếng vang "răng rắc".
"Cậu không phải người!" Tân Nhuế mãn nhãn hoảng sợ, hai tay che miệng lại, tựa lựng vào ghế run bần bật.
Ân Như Ly giương mắt, giả cười: "Kỹ thuật diễn của cậu còn cần nâng cao hơn chút."
"Tất nhiên, kỹ thuật diễn của mình có thể đánh đồng với ảnh hậu lớn lao sao?" Tân Nhuế một bên lắc đầu một bên thở dài, "Cũng vô pháp so với cậu a!"
Ân Như Ly gấp một cái nấm hương nhét vào miệng Tân Nhuế.

Người bị đánh lén trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa là phun toàn bộ nấm hương sang người ngồi đối diện.
"Hành lý thu thập xong hết chưa?" Ân Như Ly hỏi.
"Chưa đâu, buổi tối trở về rồi thu thập tiếp." Tân Nhuế nặng nề thở dài, "Cũng không biết phải đi bao lâu, làm không tốt thì cũng không kịp tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường, mình còn đáp ứng sinh viên của mình là sẽ xem mấy đứa biễu diễn hội báo nữa."
"Kỷ niệm ngày thành lập trường mỗi năm đều tổ chức, không kém lần này."
"Sao mình lại cảm thấy trông cậu có vẻ không cao hứng lắm?" Tân Nhuế nhíu mày, "Trước kia không phát hiện cậu là một người vui vẻ khi người gặp họa như vậy!"
"Mình chỉ là đang an ủi cậu." Ân Như Ly gấp một miếng cho vào dĩa của Tân Nhuế, "Đừng khách khí, ăn nhiều một chút."
"Mình thanh toán đương nhiên là sẽ ăn nhiều!" Tân Nhuế nhét thức ăn kèm vào miệng rồi lại nhét thịt vào, như vậy tự động hợp thành thịt cuốn.
Khóe miệng Ân Như Ly giật giật, "Mình thanh toán cũng không thấy cậu ăn ít hơn."
"Nếu Tiểu Vân Vân ngồi ở chỗ này cậu sẽ nói mấy câu thế này à? Cậu sẽ ghét bỏ cậu ấy ăn nhiều à? Cậu có thể đừng đối đãi khác biệt như vậy không?" Tân Nhuế đập đũa lên bàn, hai tay chống nạnh, "Bảo bảo không vui, hừ!"
"....."
Ân Như Ly chớp chớp mắt nói: "Cậu thất tình?"
"Nói cái gì mê sảng vậy, chỉ có mình để cho người khác thất tình nào có chuyện người khác làm mình thất tình!" Tân Nhuế nâng tay chắn một bên miệng, thần thần bí bí, "Bất quá, gần đây mình quả thật cảm thấy lão bản của nhà hàng thịt nướng này không tồi, nguyên lai cũng không cảm thấy anh ta lớn lên soái, nhưng hai ngày nay càng nhìn càng thấy soái."
"Cậu nghiêm túc?" Ân Như Ly khoa tay múa chân ngoài miệng, "Lão bản râu dê kia?"
Tân Nhuế nhướng mày: "Ria mép có phải rất gợi cảm không?"

Ân Như Ly gắp cho Tân Nhuế một cái đầu cá rán: "Tân lão sư bổ bổ mắt mình cho thật tốt, hoặc là mua một cái mắt kính khác."
"Sao cậu lại nông cạn như vậy? Cậu nói như vậy là bởi vì không thấy được nội tại của người ta!"
"Thật ngại quá, mình quả thật nông cạn như vậy."
"Cũng đúng, không nông cạn sao có thể coi trọng Mạc Vân Sam!"
"Cậu có ý gì?"
"Mình khen cậu ấy lớn lên xinh đẹp! Nhìn bộ dạng thổi râu trừng mắt của cậu kìa, chỉnh đến như mình nói xấu sau lưng cậu ấy vậy." Tân Nhuế bĩu môi, "Mình mới học được một từ mới, mã tử cẩu*, đặc biệt thích hợp với cậu."
*Mã tử cẩu (马子狗): một từ phổ biến trên Internet, ám chỉ những chàng trai quá tập trung vào bạn gái của mình và sợ vợ.

Từ này thường mang nghĩa chế giễu.
"Bữa cơm này cậu muốn ăn hay là không muốn ăn?" Lông mày Ân Như Ly nhăn lại, hai mắt mang hỏa, "Không nên ép mình lặp lại một lần nữa quan hệ của bọn mình."
"Cậu có điện thoại kìa." Tân Nhuế chỉ chỉ điện thoại đang đặt trên bàn.
Ân Như Ly nhìn màn hình một cái, tùy ý nói: "Không quen biết, chắc là điện thoại quấy rầy."
"Thôi dẹp đi ha! Có phải cậu không biết thời điểm bản thân nhìn thấy dãy số kia khóe miệng cong đến độ có thể treo cả chai dầu không?" Tân Nhuế duỗi tay, "Vừa lúc để mình nhìn xem số điện thoại của Tiểu Vân Vân là gì!"
Ân Như Ly trước một bước cầm lấy điện thoại, trừng mắt liếc cô ấy một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
"Ai, tình yêu a, cậu là cái dạng tiểu yêu tình gì, thế nhưng làm cho lão Ân của bọn mình như si như oán, thật là to gan lớn mật tội ác tày trời đại nghịch bất đạo không biết đại thể!" Tân Nhuế nói đến khô cổ, bưng cái ly lên uống một ngụm, nhân cơ hội ăn vụng.
..........
Ân Như Ly vừa mới tiếp máy, đầu bên kia đã giành nói trước: "Quần áo mặc đi từ nhà của cậu tôi sẽ đóng gói chuyển phát nhanh gửi đến công ty của cậu, thực xin lỗi trong khoảng thời gian này đầu óc của tôi không rõ ràng lắm, cuốn lấy Ân tổng làm phiền, hiện tại tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ, quyết định thay đổi triệt để, hy vọng chỉ trân trọng nó."
Người cầm điện thoại còn chưa kịp mở miệng bên trong điện thoại đã không còn thanh âm gì nữa.
Ân Như Ly nhìn màn hình điện thoại, thần sắc trong mắt biến hóa liên tục, đỏ cam vàng lục lam tràm tím, bảy sắc cầu vòng.

......
"Sao cậu nhanh vậy đã trở lại rồi? Mình ăn vụng còn chưa hết vui nữa!" Tân Nhuế bị nghẹn, uống một ngụm rượu vào cho thanh thuận lại.
Ân Như Ly ôn nhu cười nói: "Đừng có gấp, không đủ thì lại gọi thêm mấy phần nữa, sao có thể để người làm vườn ươm mầm non tài hoa của tổ quốc bị đói được?"
"Chủ yếu là mình sợ cậu cười nhạo mình." Tân Nhuế yên lặng vài giây, "Nhưng mà cậu bây giờ so với cười nhạo mình còn dọa người hơn."
"Xem cậu nói cái gì kìa!" Ân Như Ly câu cười quyến rũ, "Mình ở trong lòng Tân lão sư đáng sợ như vậy sao?"
Tân Nhuế khoanh tay ôm mình, cả người run rẩy.
"Lão Ân, có chuyện gì thương tâm thì nói ra với mình, đừng nghẹn.

Cậu nghẹn đến hỏng không quan trọng, vạn nhất tinh thần thất thường làm cái gì với mình, mình còn cả bó lớn thanh xuân phải tiêu xài đó!"
Ân Như Ly giống như nghe được chuyện cười "ha ha ha" cất tiếng cười to, một lúc lâu sau mới dừng cười lại, "Mình thì có thể có chuyện thương tâm gì? Người như mình đến nơi nào mà không phải là kẻ thắng cuộc đời chọc người hâm mộ, thương tâm cái gì?"
Tân Nhuế cầm lấy điện thoại, thử nói: "Mình thấy hôm nay cũng ăn không sai biệt lắm rồi, nếu không chúng ta ----"
"Mới ăn có hai phần thịt sao cậu có thể no được?"
Ân Như Ly gọi người phục vụ tiến vào thêm thịt lại thêm rượu, hoàn toàn là lượng gấp hai ngày thường.
Tân Nhuế nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười: "Bạn à, ngày mai mình còn phải đi công tác, cho nên chỉ có thể về trước thu thập hành lý a! Hôm nay ăn thật sự rất thỏa mãn, yêu cậu moah moah!"
"Ngồi xuống!" Ân Như Ly bắn tới con mắt hình viên đạn, để người vừa đến cửa sợ tới mức lui ngược trở về.
"Hòa khí sinh tài, cậu đây là làm cái gì!" Tân Nhuế ngoan ngoãn ngồi trở lại, hảo ngôn khuyên bảo, "Thất tình thì thất tình, cũng không phải là chuyện gì to tát, một cái Mạc Vân Sam ngã xuống còn có ngàn ngàn vạn vạn em gái nhỏ đứng lên, như có bài thơ nói đạp mòn giày sắt không tìm được, rừng hoa đào phùng mưa móc, năm sau xuân phong lại một lần, qua thôn này, còn có thôn tiếp theo, thể nào cũng có thể tìm được một mùa xuân khác, cậu nói có phải không?"
"Tân lão sư đang nói cái gì vậy?" Ân Như Ly phủ lên mu bàn tay Tân Nhuế, tươi cười thân thiện, "Là do mình lâu rồi không gặp cậu, muốn tâm sự với cậu, cả một đời người này, có thể có được một người bạn tri tâm không dễ dàng.

Cẩn thận ngẫm lại, trước kia mình đối xử với cậu quá lãnh đạm, để cậu xem hiện tại ở với mình nhiều thêm một phút cậu cũng không muốn, có thể thấy được người bạn như mình quá thất bại."
Tân Nhuế nuốt mấy ngụm nước bọt, sờ sờ trán Ân như Ly, hoảng sợ nói: "Ân tổng, mình cõng không nổi mấy thứ dọa người như vậy a!"
Ân Như Ly rót đầy một chén rượu gạo cho Tân Nhuế, cười khanh khách nhìn cô ấy: "Mình biết cậu hôm nay cũng không vui vẻ, nào, mình bồi cậu uống hai bình."
"Mình rất vui vẻ a."
"Cậu không vui vẻ."

"Mình.....Thôi được rồi."
Tân Nhuế bưng chén rượu lên, đang muốn chạm chén với Ân Như Ly, người ta đã tự mình uống.
Hắc muốn chọc điên mình à!
Tân Nhuế lắc đầu, cũng thế cũng thế, hơn thua làm gì với cái người đang chịu đả kích.

Cũng không biết vừa rồi trong điện thoại nói cái gì mà lực sát thương lại lớn như vậy!
Còn luôn miệng nói là không liên quan, giả riết giả thành sói đuôi to!
Hai bình rượu gạo xuống bụng, khuôn mặt của Ân Như Ly cũng không có dị sắc gì, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ở đó, khóe môi còn treo nụ cười nhạt.

Nhưng mà, bằng vào hiểu biết của Tân Nhuế đối với bạn tốt.....
Cô ấy mở công năng ghi âm của điện thoại lên, hắng giọng, hỏi: "Ân tổng, cậu thiếu Tân lão sư một trăm vạn trả hết một lần hay là chia ra trả phân kỳ?"
"Một trăm vạn còn chia ra trả phân kỳ, có phải quá xem thường mình không?" Ân Như Ly rút ra một tấm thẻ từ trong bóp kẹp giữa hai đầu ngón tay, "Đi ngân hàng lấy tiền, trả cậu ta tiền mặt!"
Tân Nhuế cắn tay nỗ lực nghẹn cười, lại nghiêm trang hỏi: "Mạc tiểu thư nói eo cậu ấy đau, hỏi cậu tối nay có đến chỗ cậu ấy không?"
"Không sao, eo của mình không đau, một đêm bảy lần cũng sẽ không đau! Bây giờ đến liền!" Ân Như Ly đột nhiên đứng lên, lực hành động kinh người, hai ba giây đã vọt tới cửa.
Tân Nhuế nhanh đứng lên ngăn người lại: "Ân tổng quá khô khan không ra nổi nước, một đêm bảy lần sao có thể chịu được! Cho không được! Ngồi trở lại trước đi, đừng bướng bỉnh."
"Cậu đừng có ăn nói bừa bãi!" Chân mày Ân Như Ly gắt gao nhíu chặt, "Mình mới thử qua, thủy mạn Kim Sơn cũng không thành vấn đề!"
Miệng của Tân Nhuế phồng to, to đến nỗi có thể nuốt cả một đứa trẻ.
Ân Như Ly lại muốn đi ra bên ngoài, Tân Nhuế bị đâm cho lui về sau một bước, cẳng chân vướng phải ghế, vấp một cái ngồi bệt dưới đất, thời điểm té ngã còn không biết sao lại trật cổ chân một cái, đau đến muốn khóc ra tiếng thút thít.
Người ngã ngồi trên mặt đất vẻ mặt hệt như trái khổ qua, quả nhiên là làm chuyện trái với lương tâm sẽ gặp báo ứng sao?
Nghe lén chuyện bát quái, đại giới cũng quá lớn!
Sợ là đi công tác cũng không được nữa rồi, đợi lúc tỉnh rồi nhất định phải hảo hảo gõ cho Ân tổng một bút phí bồi dưỡng!.

Bình Luận (0)
Comment