Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 106 - Q2 - Chương 006: Đều Có Thứ Mình Muốn. (1)

Q2 - Chương 006: Đều có thứ mình muốn. (1) Q2 - Chương 006: Đều có thứ mình muốn. (1)

Mình là ai? Sao mình lại làm thế này? Tiếng kêu khóc của Hắc Tử làm Dư Tội mơ hồ tỉnh lại từ cơn điên dại, trong tích tắc mọi hành động khựng lại, cảm giác mình như đang ở nơi xa xôi nhìn xuống thân xác này, chính y cũng hoang mang không biết bản thân đang làm gì.

Ngơ ngơ ngác ngác nhớ ra, lại nhìn camera, nhìn quanh, không có bất kỳ dấu hiệu nào sẽ có ai đó ngăn cản hành vi này.

Vậy mình giết hắn, chẳng lẽ mình ra được sao? Đáp án rõ ràng là không.

Nghiến chặt răng Dư Tội siết mạnh cái nữa, tựa như cái siết đó lấy đi toàn bộ sức lực, hai tay buông thõng, người Phó Quốc Sinh tức thì như đống bùn nhão trượt xuống. Hắc Tử vội vàng ôm lấy soái ca tóc dài, rất chuyên nghiệp xoa cổ, cậy miệng, vỗ vỗ sau lưng, Phó Quốc Sinh đột nhiên kêu tiếng dài phát ra từ cổ họng, sau đó thở hồng hộc như cá bị ném lên bờ, toàn thân lên cơn co giật, vừa rồi, vừa rồi hắn cách cái chết quá gần.

“ Tao muốn giết mày rất dễ dàng.” Giọng Dư Tội lạnh tới 0 độ, đầu óc khôi phục tỉnh táo, xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngoài kia không ai ngăn cản, y càng thêm xác định bên trên cố ý, có lẽ y giết người thành tên tội phạm thật sự càng phù hợp với mục đích của họ, tinh thần y tan vỡ như tấm kính rơi từ trên cao xuống. Mẹ nó, các người thắng rồi.

Thua rồi, mình thua rồi, thâm tâm y cũng không cam lòng làm một tên sát thủ, y không giết một người chẳng liên quan gì.

Thua rồi, sự chán chường ập tới, như hố đen hút sạch tinh thần của Dư Tội, khoe mắt cay cay, giọt nước mắt chực trào ra bên ngoài, Dư Tội dùng hết ý chí giữ lại, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng. Y không muốn bất kỳ ai nhìn thấy giọt nước mặt này, lặng lẽ rời phòng, khó nhọc leo lên chỗ hóng gió, vặn vòi nước ào ào, liên tục vốc nước lên mặt, nước nhỏ tong tong từ trên má y, chậm rãi từ từ rửa máu trên mặt trên người. Thế nhưng hành vi này trong mắt người khác hiển nhiên là lạnh lùng tới vô cảm, phòng càng im ắng.

Giờ cơm tới mà không huyên náo như mọi ngày, không ai chủ động đi lấy cơm, phải để có người gọi mới bê hộp cơm nhựa ra, sau đó thông qua ô vuông rộng mấy tấc, bên ngoài đưa bữa sáng còn bốc hơi nóng vào.

Cháo trắng, Dư Tội bất giác hít sâu một hơi, chưa bao giờ thấy mùi gạo thôi mà thơm như vậy, y ném quần áo, tới chỗ nhận cơm, lấy liền hai hộp, đá mấy tên chắn đường đi, không cần biết thìa của ai, ngồi xuống cái giường xi măng ăn như chết đói, không ngờ ăn quá nhanh bị sặc, ho liên hồi.

Í, có cốc nước nóng xuất hiện trước mặt, thằng nhãi mặt lấm tấm trứng cá cười nịnh: “ Lão đại, anh hớp ngụm nước, gạo trong này hơi cứng.”

Dư Tội chẳng khách khí, ngửa đầu vài ngụm rồi tiếp tục ăn hết bữa sáng, ném hộp nhựa đi ợ một phát, nhìn cái bệ xi măng đặt vật phẩm cao bằng một người, lấy cái chăn sạch sẽ vác lên vai, rời phòng ra cái lồng nhỏ thấy được ánh nắng, trải chăn xuống ngủ luôn.

Cả phòng không ai dám dị nghị nửa câu, kể cả chủ nhân cái chăn là Phó Quốc Sinh, ai mà dám khiêu chiến thằng người mới này nữa, ngày đầu tiên vào trại đã làm lão đại, chưa từng có.

Mọi người đều có chung một cảm giác, đây là thằng vong mạng, không bận tâm tới mạng sống của mình, càng không bận tâm mạng sống của người khác.

Không ai biết rằng cùng lúc đó cảnh sát quan sát hiện trường cũng trải qua giây phút gian nan chưa từng có trong đời, không ít đặc cảnh áo đen đã cầm sẵn sùng lên đạn. Điện thoại gọi đi, nhưng bọn họ nhận được mệnh lệnh là “đợi”, suýt nữa thì đợi tới lúc mà không ai gánh được hậu quả nữa rồi, thầm lau mồ hôi lạnh.

Trọng điểm giám sát và bảo vệ chính là nghi phạm mang số hiệu 0022 đó, một chàng trai hết sức bình thường, trông chẳng có gì nổi bật cả, bọn họ không biết y là ai, thân phận thế nào, chỉ biết rằng mệnh lệnh từ bên trên là bảo vệ y khỏi nguy hiểm, ngoài ra không can thiệp vào bất kỳ chuyện gì trong phong giam. Vậy mà thiếu chút nữa người khác chết trong tay y, bản thân y thành vương giả trong phòng, suốt cả đêm bọn họ phải nhìn chằm chằm y ngủ suốt cả sáng sợ xảy ra chuyện bất ngờ, sợ phạm nhân khác báo thù.

Nhưng quá lo xa rồi, mười chín tên còn lại không một ai dám to tiếng, nói gì dám tới gần.

………………. ………..

Thời tiết ấm dần, giao mùa xuân hạ, cơn gió lạnh từ phương bắc suy yếu, bị luồng gió ấm từ phía đông nam áp đảo, tuyết tan khắp nơi đang tan chảy, cây đào phủ đầy sắc đỏ, liễu mỗi lúc một xanh, từ nam tới bắc, vạn dặm giang sơn cảnh sắc như thơ như hoạ, không thể nói hết bằng lời.

Thử Tiêu và Bánh Đậu chia tay nhau, hai người ngày đầu tiên về Đại Nguyên liền nhận được thông báo, lần lượt tới địa điểm thực tập mới, Bánh Đậu tới phân đội ứng phó khẩn cấp thuộc ban hình sự tỉnh, vừa báo danh đã tham gia tập huấn mùa xuân, vác trang bị 25kg huấn luyện với đặc cảnh. Thử Tiêu tới đại đội hai, hắn càng thảm, bị cái đội thiếu nhân thủ trầm trọng ấy biên vào tổ thực địa, nhiệm vụ là theo dõi tập đoàn cờ bạc, đội trưởng Thiệu không biết nghe đâu được mắt hắn cực tinh, dùng rất đúng chuyên môn, cho hắn đi cắm chốt theo dõi.

Mới đầu thì vui lắm, nhưng mà ngồi suốt cả một ngày mới phát hiện đây không phải việc cho người làm, theo dõi mục tiêu không được phép có chút lơ là nào, phải ghi nhớ từng chi tiết, thế nên ăn uống hay đi vệ sinh cũng thành vấn đề nan giải, bàng quang tích đầy nước tiểu làm bụng hắn khó chịu vô cùng.

Cái thằng lười mới một ngày đã bỏ gánh, nằm ngủ khì một giấc về báo cáo láo, không ngờ đội trưởng Thiệu nhìn thấu, gọi tới văn phòng chửi mắng thậm tệ, ngay cả kỳ thực tập không qua nổi mà còn muốn mặc cảnh phục à?

Không muốn làm, xéo!

Thử Tiêu mưu mô thì nhiều, gan chẳng có mấy, vì bộ cảnh phục, vì ... sợ nên nhẫn nhịn về vị trí.

Chín người trở về đều được lệnh giữ bí mật, không ai biết tung tích của ai, nhưng Hùng Kiếm Phi và Trương Mãnh kết bạn báo danh, đó là đơn vị treo biển hậu cần ở ngoại ô, cách chỗ bộ đội đóng quân không xa, nơi này gần như là vùng hoang vu rồi.

Có điều hai người há hốc mồm là nơi này lại có một đội nữ binh, lúc họ tới báo danh là buổi sáng, nhìn thấy đội ngũ chình tề, tiếng hô khẩu hiệu khí thế, bước chân đều tăm tắp làm cả hai chàng trai động lòng không thôi, cứ nhìn theo mãi. Tiếp đãi họ là quan quân hàm trung tá, miệng chửi Lão Hứa làm chuyện nhỏ xíu còn phải trả nợ, đám quan viên địa phương đúng là vô sỉ.

Lão Hứa ở đây là Hứa Bình Thu, nghe người ta xưng hô, té ra không cùng hệ thống, vậy thì sao mình lại tới đây thực tập?

Viên trung tá không giải thích, dẫn hai người ra thao trường, hô một tiếng đội nữ binh đang thao luyện liền tới báo danh, sau đó tùy tiện chỉ một người: “ Tần Tú Phân, rời hàng.”

Một nữ binh vóc người tầm thước phơi nắng tới đen nhẻm sải bước đi ra đợi lệnh.

“ Cảnh sát địa phương tới thực tập, cho cô hai phút hạ gục họ.”

“ Hả, đánh nhau à?” Hùng Kiếm Phi sững sờ:

“ Tôi không đánh nữ nhân.” Trương Mãnh dứt khoát từ chối mệnh lệnh này:

Cả đám nữ binh tức thì cười tới hàng ngũ xiêu vẹo.

“ Các cậu mà thắng được cô ấy coi như tốt nghiệp.” Viên trung tá cười rất không tốt lành:

Coi thường người ta quá thể, hai chàng trai tức thì bị khích tới nóng máu, ném ba lô đi, nhìn nhau một phát tách ra, không vào thế cũng không một lời cảnh báo, Trương Mãnh đấm thẳng mặt, Hùng Kiếm Phi quét chân, ra tay rất bất ngờ, đây là chiêu số họ đối phó với thằng khốn nạn họ Dư, phối hợp nhiều lần, rất ăn ý, ra tay dứt khoát, không vì đối phương là nữ mà nương tay.

Cả hai tự tin, một chiêu là đủ.

Bình Luận (0)
Comment