Không giống tiếng ca trầm hùng trang trọng, mà đó là giọng nữ, không được ngọt ngào, chẳng du dương, song hết sức dễ nghe như chất chứa bên trong đó khao khát ước mơ, như dòng suối mát lạnh chảy qua tim, từ từ ngồi xuống ghế, ánh mắt thất thần ...
Là giọng cô ấy.
Con ác long vùng vẫy gào thét trong lòng Dư Tội, tựa hung thú muốn thoát ra họa hại thế gian trúng ngọn sét của thánh thần, lại lần nữa bị khuất phục, Dư Tội từ từ ngồi xuống.
Bài hát đã hết, vẫn văng vẳng bên tai, không xua đi được.
“ Công tác này, tuy hình thức khác nhau, nhưng thực chất giống nhau, đều là chịu tội cả thôi.” Bài hát đã hết, trong phòng rơi vào im lặng, Thử Tiêu bùi ngùi: “ Bây giờ tôi nghe bài hát này càng có thêm một tầng nhận thức mới, đó không phải là những lời lẽ thi vị hóa, mà là sự thực ... Nhớ ngày ở trường, dù lăn lộn huấn luyện mệt mỏi thế nào, chúng ta vẫn vui vẻ, vì có nhiều người bạn chung chí hướng bên cạnh, mỗi khi mặt trời lặn, cả đám toàn thân bùn đất ngồi ngắm mặt trời mơ tưởng về tương lai.”
“ Nhưng đó là lý tưởng, chúng ta đều sai rồi, làm cảnh sát không giống như thế, đây mới là hiện thực.”
Nói xong Thử Tiêu bật lại lần nữa, căn phòng nhỏ chỉ còn duy nhất tiếng ca không dễ nghe lắm, nhưng từng câu từng câu thấm vào lòng người ….
Bài hát này bọn họ đã nghe không biết bao lần rồi, có thể nói nghe tới nhàm rồi, trừ ngày đầu vào trường, về sau coi nó như phần nghi lễ buồn chán. Lúc này đây trong lòng Thử Tiêu bất giác sinh ra cảm giác nghiêm trang, bất kể thường ngày đám bạn học có trêu ghẹo mình là đồ vô sỉ, nhưng khi bước chân vào cái lò luyện lớn này, đều bất tri bất giác thành một thành viên trong đó, kỷ luật và tình cảm, lý tưởng và niềm tin đã đóng dấu sâu lên người, dù anh có là thành viên thấp kém thế nào, cũng mang một cái tên cao cả.
Cảnh sát nhân dân.
Nhạc hết lại bật, không biết qua bao lần, Thư Tiêu nhìn Dư Tội cúi gằm mặt xuống, là anh em sớm tối có nhau gần bốn năm trời, ít nhiều tâm linh có chút tương thông, đứng dậy đẩy di động tới: “ Gọi điện về nhà đi, chú nhất định nhớ cậu lắm đấy.”
Dư Tội ngẩng ngay đầu lên vồ lấy điện thoại, tiếp đó tay run run, bấm mãi mới được số điện thoại, chờ mãi mới có người bắt máy, nghẹn giọng gọi:
“ Cha ...!”
“ Ai đấy?”
“ Cha, không nghe ra giọng con à?” Dư Tội hít sâu một hơi áp chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cô gắng để giọng mình thật bình thường, cha y là người hay lo:
“ A, Dư Nhi ... Cái thằng nhãi chết tiệt, mày còn biết có cha à, bao lâu rồi mới gọi điện, dù bận thế nào cũng không thể bỏ cả cha mày chứ ?.... Đúng rồi, bọn mày có kỷ luật, nói đi, bao giờ về, không gây họa gì chứ?”
Được nghe giọng cằn nhắn quen thuộc, lòng Dư Tội ngập tràn hạnh phúc, nở nụ cười, muôn vàn lời muốn nói, không biết bắt đầu từ đâu: “Cha, cha khỏe chứ?”
“ Nói vớ vẩn, cuộc sống ngày càng tốt, tiền ngày càng nhiều, không khỏe sao được? À, nhờ đám chiến hữu của mày giúp đấy.”
“ Cái gì ạ? Chiến hữu nào của con á?” Dư Tội không hiểu, đám Thử Tiêu à, bọn họ thì giúp được gì cha cơ chứ:
“ Ừ, giờ gần như cảnh sát cả thành phố toàn tới nhà ta lấy hàng, mấy đơn vị cơ đấy, nào là bố trí hội nghị, nào là nhà chiêu đãi, toàn dùng hoa quả của nhà ta hết. Cha phải thuê thêm những hai người mà làm không xuể. Khà khà, nói sao nhỉ, mày thấy cha có nhãn quang chưa, đưa mày đi làm cảnh sát chỉ có chuẩn, nếu không có mày làm cảnh sát, ai thèm để ý tới tiểu thương như cha? ... À phải, ở chỗ huấn luyện có nữ cảnh sát không, cha bảo này, mày tán một cô đem về, nhà ta mà có hai cảnh sát, càng đảm bảo ... Này mày có nghe cha nói không vậy?”
Trò này hiển nhiên là của Hứa Bình Thu rồi, dù thừa biết ông ta chẳng tính toán gì tử tế, nhưng làm cha vui vẻ như vậy, Dư Tội không có gì để trách, chuyện này, cha không biết thì hơn, cố lấy tinh thần đùa một câu: “ Con đang nghe đây, nhưng mà nhiệm vụ cha giao có chút khó khăn, cha sinh con ra chẳng đẹp trai chút nào, cũng chẳng cao ráo, người ta không nhìn trúng.”
“ Với cao không được vậy thì mày hạ thấp tiêu chuẩn xuống, kiếm con bé xấu vào, vợ xấu mới dễ giữ.” Dư Mãn Đường có vẻ rút kinh nghiệm chính bản thân:
“ ....”
“ Sao lại không nói nữa, cha biết mày không thích nghe mấy lời này, nhưng thuốc đắng giã tật con ạ, nghe cha đi, tuyệt đối không thể sai, tắt đèn đi ăn nhau ở có thân thể đầy đặn không, ngực có … à, khụ, e hèm …” Dư Mãn Đường có vẻ thấy đi hơi xa, phanh lại bẻ lái gấp: “ Ờ, tóm lại là ... Ở trong nhà không cần lo, lúc nào mày rảnh thì ghé qua là được. À phải, giờ cha thấy người trẻ tuổi đi làm đều bằng xe riêng, để cha mua mày một cái, con gái giờ hiện thực lắm, mày xấu một tí cũng được, nhưng mà không nhà không xe thì out ngay từ vòng loại con ạ, không dỗ được nó lên giường đâu ...”
“ .... ”
Dư Tội nghe, nghe mãi, những lời cằn nhằn nhàm tai ấy nghe sao mà ấm lòng, khiến y cứ muốn nghe mãi thôi, vất vả lắm mới trấn an được cha, nói mình vẫn ổn, khi huấn luyện xong sẽ về, cắn răng cắt đứt nhớ nhung dài vô tận của cha, đưa di động lại cho Thử Tiêu. Dư Tội biết có người cố ý dùng tình cảm bình thường trói chân y, sợ y đi quá xa, cho dù y ngàn vạn lần khinh bỉ ông ta, nhưng không thể từ chối được ý tốt đó.
“ Nhiệm vụ của tôi xong rồi.” Thử Tiêu thở nhẹ, nhìn sắc mặt Dư Tội cẩn thận hỏi thêm: “ Cậu có cần tôi mang lời gì về nhà không?”
“ Không, đợi tôi ra hẵng nói, giờ trong lòng tôi … tôi lúc này rất loạn. “Dư Tội nhất thời không thể suy nghĩ được gì nữa:
Thử Tiêu ngồi đó đợi Dư Tội ổn định lại tinh thần, trưng cầu ý y rồi mới mở cửa, nhìn Dư Tội bị quản giáo đưa đi, cách lưới ngăn nhìn Dư Tội bị đưa vào thế giới sau chấn song sắt, trong cái nơi hắc ám đó phát sinh bao chuyện người ngoài không biết, rốt cuộc chuyện gì mới có thế khiến Dư Nhi xưa nay hờ hững với mọi thứ lại đa sầu đa cảm như thế?
Hình như không phải xấu, ít nhất quen nhau mấy năm rồi, hôm nay Thử Tiêu mới thấy một mặt “người” nhất của người anh em này.
Xuống lầu, kiểm tra giấy tờ, đi qua hai cánh cửa sắt có người canh gác, rời cảnh cổng nhà giam, không khí như khác hẳn, nơi này là ngoại ô vắng vẻ. Cách đường cái quãng xa, xa xa là bóng Bạch Vân Sơn lờ mờ trong bóng đêm, xung quanh ruộng rau ao nước, côn trùng ra rả, cùng không khí tươi mát, không khí của tự do.
Có lẽ cả Thử Tiêu cũng có chút đa sầu đa cảm rồi, lúc này trời tối, nhưng nhìn quanh đây, hắn tựa hồ tưởng tượng ra đồng ruộng phì nhiêu, một khoảng hoa màu xanh mượt tít tắp, đàn vịt ồn ào đuổi nhau trong ao, vài nông dân ngồi nghỉ trong lán nhỏ, hai cảnh tượng đối lập một cách tức cười, hoặc có lẽ vì có sự hắc ám trong kia, mới có sự bình an ngoài này?
Dù thế nào nhiệm vụ chuyến đi này của Thư Tiêu cũng đã hoàn thành viên mãn, lên cái xe đợi sẵn trong bóng tối, vào xe đóng cửa lại rồi, hắn lặng lẽ ngồi đó, chẳng nói gì cả.