Dư Tội thích kiểu đấu trí này, có trả giá, có hồi hộp, đủ kích thích, gập ngón tay nhẩm tính: “ Khi tôi ra trong phòng giam có ba tên bán ma túy, một tên lưu manh ăn cướp băng Chặt Tay, một tên làm giả, bốn tên trộm, hai tên lừa đảo, tội đều không nhẹ ...”
Vừa nói y vừa nhìn vẻ mặt Hứa Bình Thu, đột ngột trở giọng: “ Đều không phải, là người đáng lẽ được thả ra rồi, nhưng bị giam quá hạn, Phó Quốc Sinh đúng không?”
Hứa Bình Thu khẽ run một cái cho dù ông ta cực lực không chế cái bộ mặt đen xì thì sự kinh hãi trong ánh mắt đó không thể che dấu được.
“ Hừ, vốn tôi không chắc, nhưng ông làm khéo quá hóa vụng rồi, phí hết tâm tư đi bắt bọn đập cửa sổ xe trộm tiền, trùng hợp thế nào vào đúng phòng giam của tôi, mục đích là để chúng cho rằng, tôi là tên trộm vặt, không có bối cảnh sâu hơn chứ gì? Chỉ có thân phận ‘thanh bạch’ như thế mới phù hợp với nhu cầu của mục tiêu trong tình huống nào đó, thế nên Phó Quốc Sinh mới nhìn tôi bằng con mắt khác, cái này tôi khen ông, ông giỏi thao túng tâm lý người khác lắm.”
Hai môi Hứa Bình Thu run run, càng thêm kinh sợ.
“ Tôi đoán bước tiếp theo sẽ là thả Phó Quốc Sinh, sau đó tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ nào đó, có phải tôi đồng ý hay từ chối cúng thế, ông sẽ có cách ép tôi chỉ còn đường đi theo hắn, đúng không?” Dư Tội nhìn cái bản mặt không nói lên lời của ông ta, cười khành khạch đắc ý vô cùng: “ Vốn dễ lắm, khi ra trại, Lão Phó đã đưa địa chỉ cho tôi, điều kiện ưu đãi hơn ông đưa ra nhiều, cấp nhà, xe, mỹ nữ, có điều tôi từ chối rồi, tôi còn nói với hắn, tốt nhất là hai bên không gặp lại nhau. Xử trưởng Hứa, ông thất vọng lắm hả, giờ mà Lão Phó và ông cùng đứng trước mặt tôi, người tôi muốn giúp không phải là ông đâu, ha ha ha ha.”
Nhịn suốt cả tuần ròi, nhịn tới ngứa ngáy toàn thân, nhịn tới mọc mụn, rốt cuộc cũng đợi được tới lúc cười vào mặt lão ta, sao chẳng cười cho thỏa thích.
Cười rất lâu Dư Tội hai tay chống cằm nhìn khuôn mặt già nua đen xì của Hứa Bình Thu, y không cần phải lựa chọn, lựa chọn sắp có rồi.
Chuyện này Dư Tội làm không chỉ một lần nữa, kết quả y nhớ là luôn bị giáo viên thẹn quá hóa giận đuổi ra ngoài, nhưng kẻ luôn cho rằng mình ở tầm cao hơn một bậc khi biết bản thân biến thành trò hề sẽ lộ ra bản chất thấp kém. Y sớm biết rồi, cho dù mình ngoan ngoãn nghe lời cũng sẽ không được vị cảnh sát cấp cao này thích, ngay từ đầu ông ta đã nhận định mình là thứ cặn bã rác rưởi để tùy ý lợi dụng, thế thì còn phải nể nang cái mẹ gì chứ?
Thất vọng, cô độc, phẫn nộ, thậm chí là có chút gần mức độ điên cuồng tới tự huy hoại bản thân, đó chính là tổng hợp tâm lý của Dư Tội lúc này.
Hứa Bình Thu thì bần thần ngồi đó, ông ta cực kỳ áy này với kiệt tác của mình. Nếu không có ông ta, mọi thứ phát triển theo xu thế bình thường, chàng trai này sẽ về địa phương, được cha y bỏ tiền lo cho một vị trí trong đồn cảnh sát, thành một trong số vô vàn dân cảnh. Cho dù có ăn đút trốn việc lạm dụng của công, bất kể thế nào cũng không rời khỏi phạm vi người thường …
Thế nhưng … là ông ta đã đá Dư Tội ra khỏi giới hạn, là ông ta tháo xích cho con ác long đó, khiến y không cách nào quay đầu.
Nhắm mắt lại, như còn nhớ tới cảnh Dư Tội siết cổ Phó Quốc Sinh, chỉ thiếu vài giây nữa là vũ cảnh nổ súng rồi, con người bị dồn tới cảnh đó, chưa điên đã là may mắn.
Ông ta thở dài, mệt mỏi đứng dậy đẩy va ly tới: “ Cậu thắng rồi, không cần nghe tôi an bài nữa, thứ này thuộc về cậu.”
Đơn giản thế sao? Dư Tội ngừng cười, nheo mắt lại đầy cảnh giác, y không tin chuyện dễ dàng như thế được.
“ Không xem thứ cậu cược thắng là gì à?”
Dư Tội khẽ hừ một tiếng, kéo va ly về phía mình, mở nắp ra, tích tắc tim đập mạnh lên mấy lần, bên trong đặt chỉnh tề một bộ cảnh phục, một sao hai gạch, hàm cảnh ti cấp 3 …. Tay Dư Tội hơi run run đưa ra vuốt ve cái mũ, chất lượng vải rất tốt, từng chi tiết trang trí, từng đường kim mũi chỉ đều hết sức cầu kỳ, không phải thứ trang phục học viên có thể so sánh, là thứ Dư Tội từng nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, giờ ở ngay đây, trong tay mình, của mình, lòng y cảm xúc ngổn ngang.
Hứa Bình Thu trang trọng nói: “ Vốn cho rằng cấp cho cậu cấp bậc này tôi thấy là cái giá đủ lớn an ủi cậu, nhưng giờ xem ra tôi coi thường cậu rồi, ít nhất cậu xứng với cảnh ti cấp một. Tôi không thể không thừa nhận, cậu giỏi đấy.”
Bỗng dưng được một lời tán dương, Dư Tội không quen chút nào, thứ này không xuất hiện nhiều trong cuộc đời y, nhất là nói ra bởi nhân vật cấp trọng lượng như thế.
“ Trong đời người có rất nhiều lựa chọn, tôi biết trong lòng cậu còn bất bình, tôi biết ngoài hai lựa chọn tôi đưa, cậu có lựa chọn thứ ba của mình, nhưng cậu không thấy lựa chọn ngay trước mắt là tốt nhất sao? Nó đại biểu cho quang minh mà chính nghĩa, cho dù chỉ là thứ chính nghĩa giả dối như cậu nói, nhưng cậu có thể đường hoàng bước ngoài ánh sáng, làm cho người cha vất vả nuôi cậu khôn lớn được hãnh diện vì cậu.” Hứa Bình Thu rõ ràng chưa muốn từ bỏ ý định của mình: “ Đó là mong ước lớn nhất của ông ấy, đúng không?”
Cái này khỏi phải nói, Dư Tội biết, nếu mình mặc bộ cảnh phục này về, đảm bảo cha mởi tiệc mời cả phố đến khoe, cho dù biết lão già kia lại giở thủ đoạn thao túng tâm lý người khác, nhưng Dư Tội vẫn không kiềm chế được, y thực sự dao động.
“ Trước kia tôi nghĩ cậu là kẻ nhát gan, không dám chịu trách nhiệm, luôn dùng sự gian xảo của mình để trốn tránh, nên tôi dùng biện pháp cưỡng ép cậu. “ Hứa Bình Thu thở hắt ra: “ Nhưng tôi nhầm, tôi đoán cậu muốn giết cả tôi đúng không? Có điều lão già này cứng hơn cậu nghĩ đấy, bất kể là cảnh sát hay tội phạm thì cậu vẫn chưa đủ tư cách đụng vào tôi đâu, phải rèn luyện thêm vài năm nữa.”
Dư Tội cười nhạt, một thằng lão nhị trong cái phòng giam mười mấy người, sao đáng ông ta để vào mắt.
“ Rất tốt, tôi thích loại nam nhân có dũng khí, dù là loại tồi tệ ... Mười phút sau ở phòng 1709 sẽ họp, nếu có hứng thú thì tới nghe. Tôi biết cậu rất hứng thú với những câu đố kích thích, lần này tôi đảm bảo không làm cậu thất vọng.”
Hứa Bình Thu nói xong đi luôn, không đợi Dư Tội trả lời, mọi quyết định nên để y tự đưa ra, hay ít nhất là khiến y cảm thấy tự đưa ra quyết định, tích tắc khi cửa khép lại, Dư Tội vẫn đứng nhìn bộ cảnh phục, ông ta mỉm cười.
Có tới hay không? Đáp án trong mắt Hứa Bình Thu không khó, khó là đây mới chỉ là bước đầu tiên mà ông ta có cảm giác tinh thần kiệt quệ, vì cả vụ án vì cả người.
Hoặc có lẽ rằng sâu bên trong tâm khảm, Hứa Bình Thu thậm chí mong Dư Tội lắc đầu, bọn họ cùng giải thoát, tiếc rằng ông ta không thể làm thế vì có thứ gọi là “trách nhiệm” đề nặng lên đôi vai ngày càng già nua của ông ta.
Trong phòng vẫn im phăng phắc, không tiếng động, không có cử động nhỏ nào.
Đây là bộ cảnh phục, màu lam thẫm, là thứ trang phục mà học viên khao khát ao ước, mỗi cảnh sát trưởng thành đều trải quá trình học tập, huấn luyện, tuyển dụng, nhập cảnh tịch, đánh gia cấp bậc, dù là học viên ưu tú nhất muốn mặc cảnh phục này cũng phải mất rất nhiều năm phấn đấu.
Giờ thứ đó lại ở ngay trước mắt, khiến người ta không tránh khỏi có chút hoảng sợ, cảm giác đó của Dư Tội càng mạnh, y chưa bao giờ dám hi vọng mình có thể bước vào hàng ngũ cảnh sát cao cấp, sợ vì hơn ai hết y biết mình không xứng đáng.