Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 13 - Q1 - Chương 013: Kẻ Ác Sẽ Bị Báo Ứng Ư?

Q1 - Chương 013: Kẻ ác sẽ bị báo ứng ư? Q1 - Chương 013: Kẻ ác sẽ bị báo ứng ư?

Mùa đông ngày ngắn, trời tối sớm, ăn tối xong chưa tới 6 giờ mà sắc trời đã nhập nhoạng, quay về nhà chiêu đãi. Hứa Bình Thu không xem tài liệu mà xem từng khuôn mặt, tựa hồ muốn dựa vào trực giác tìm người mình muốn, khoa trưởng Sử hỏi gì đó, hắn chỉ trả lời qua loa, thấy vậy khoa trưởng Sử không quấy rầy, một mình ra ngoài đi dạo, lâu lắm rồi mới về thăm trường cũ.

Thành phố vùng tây bắc hoang vu, tới tối gió thổi mạnh mang theo cát vàng sa mạc, ở khu trung âm thành phố nhà cửa ngang dọc nồi liền san sát, ít tai có thể ngờ rằng trong con ngõ sâu lại có ngồi trường lớn như vậy. Ở đây cây cối đều thuộc hàng đại thụ, ngôi trường lâu năm trải qua nhiều lần cải tạo, đã không có tường đất mái ngói, thay vào đó là thao trường rộng đường chạy bộ trải nhựa bao quanh, khu nhà học rộng lớn hiện đại hóa.

Ở trong cái môi trường mà giống đực làm chủ thể này, cách trang trí cũng thiên hướng mạnh mẽ, cây thông cũng bị cắt tỉa góc cạnh, ở chính giữa là quốc huy lớn và mấy chữ "lập cảnh vì dân", cho dù là thời gian nghỉ ngơi học viên ra ngoài cũng thẳng lưng, bước chân có phần giống lúc đi đều.

Khoa trưởng Sử nhìn nơi được coi là cái nôi của cảnh sát toàn tỉnh này, nhiệm vụ lần này coi là nhẹ nhàng nhất rồi, hắn thong thả bước đi trong trường, nhìn học viên qua lại, hồi tưởng thời trẻ của mình, khẽ mỉm cười.

Không giống với ngôi trường đại học khác, ở nơi này rất hiếm thấy các đôi tình lữ thân mật tay trong tay đi bên nhau, đó là vì tỷ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng.

Đương nhiên là luôn có ngoại lệ, cách đó một khu nhà, Giải Băng đang gọi điện thoại, một lát sau thấy nữ thần trong lòng từ KTX đi ra, tươi cười chạy lên đón.

An Gia Lộ lại có vẻ không vui: “ Gọi mình xuống làm gì? Đang viết tâm đắc, mai phải nộp rồi, cậu viết chưa?”

“ Thứ đó mà bạn cũng tốn công à, chẳng phải như trở bàn tay thôi sao. Chúng ta đi dạo một lúc nhé?” Giản Băng mỉm cười hết sức ân cần, rất có hình tượng của bạch mã vương tử:

An Gia Lộ không từ chối, tựa hồ không muốn cho lắm, vừa đi vừa hỏi:” Đột nhiên lại muốn đi dạo, cậu có sở thích này từ bao giờ đấy?”

“ Hôm nay.”

“ Phàm là chuyện khác thường là phải có động cơ, hôm nay không phải có động cơ gì chứ?” An Gia Lộ nghiêng đầu hỏi:

Quan hệ của hai người thực sự giống Hứa Bình Thu đánh giá, như gần như xa, có điều không thể phủ nhận trong mắt người ngoài thực sự là đôi trai tài gái sắc. Giải Băng rất thích tâm tư nhạy bén của An Gia Lộ, cười thần bí: “ Đúng là có, nhưng mà không định nói với bạn, bạn đoán thử xem.”

“ Chẳng lẽ cậu có tin tức nội bộ về tuyển dụng?” An Gia Lộ buột miệng hỏi ngay, tựa hồ rất để tâm tới chuyện này:

Giải Băng lắc đầu:” Không, đoán nữa đi.”

“ Ừm, vậy ... Định cho mình một niềm vui bất ngờ?” An Gia Lộ đặt hờ ngón tay trò lên môi dưới gõ nhè nhẹ, động tác vô tình hết sức đáng yêu:

Giải Băng không khỏi thu hút bởi bờ môi luôn ao ước ấy, nuốt nước bọt: “Sắp đoán được rồi đấy.”

“ Không khó đoán, người đang yêu trí tuệ giảm sút, dù nam hay nữ cũng vậy.” An Gia Lộ cười khúc khích:

“ Vậy chúng ta có tính là đang yêu nhau không?” Giải Băng hí hửng:

“ Không, là cậu yêu mình, còn mình thì chưa định yêu cậu, điều kiện chưa thành lập.” An Gia Lộ cười to, mỹ nữ luôn không ngại trêu chọc người ngưỡng mộ mình, huống hồ còn là một soái ca, vừa đi vừa nói bất giác tới sau một cây sồi lớn, trong sắc trời nhá nhem, xung quanh không có ai, không khỏi sinh nghi: “ Này, không phải cậu định làm chuyện xấu chứ?”

“ Mình mà làm chuyện mất phong độ như vậy à, mình sẽ đường hoàng chiếm lấy trái tim của bạn.” Giải Băng hết sức tự tin tuyên bố, hắn chưa bao giờ che giấu tình cảm với An Gia Lộ, đưa tay chỉ:

An Gia Lộ ngước mắt lên, nhìn thấy ba nam sinh cao lớn kéo một nam sinh từ trong nhà vệ sinh ra ấn lên tường, người cầm đầu vung tay, "chát". Ba đánh một, thật quá đáng, cô tức giận tới gần, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, đột nhiên bị Giải Băng nắm lấy tay, quay lại thấy trên mặt hắn mang nụ cười khinh bỉ.

“ Mình đoán, kẻ ác gặp báo ứng, bạn tin không?”

An Gia Lộ lập tức biết người bị đánh là ai.

Người bị đánh là Dư Tội, giống như mọi khi đợi qua giờ ăn tối một lúc y đi quét dọn nhà vệ sinh trường, vừa xong việc đang tháo găng tay cao su cất đi, biết có người đi vào nhưng coi là học sinh trong trường nên không để ý, trong trạng thái không hề đề phòng bị ba người bất ngờ lôi đi ấn lên tường, tên mặt dài chẳng nói chẳng rằng vung tay to như cái quạt tát một cái nảy đom đóm, làm y đúng không vững.

Tên ra tay đánh người đó hết sức cao lớn lực lưỡng, dễ dàng bóp cằm Dư Tội nâng lên, một tay vung cao chuẩn bị đánh, gằn giọng đe dọa: “Biết tội của mày chưa?”

Dư Tội che mặt, không ngờ đối phương đấm một phát vào bụng, đau tới gập người lại, suýt nữa nôn ra ngoài, dựa lưng vào tường co quắp.

Tên có râu cộc đầu y một phát đau điếng: “ Đừng có giả vờ, có biết mày làm gì không?”

“ Biết!” Dư Tội gật đầu cố nhịn đau tránh sang bên, sợ bị ba tên cao hơn mình cả cái đầu bao vây đánh cho thì không thoát nổi, không thể nói không biết, nếu không lũ chó này sẽ đánh ngay:

“ Biết cái gì?” Một tên khác vung tay bợp đầu Dư Tội một cái:

Dư Tội ôm đầu, run run nói: “ Các anh nói cái gì thì là cái đó, nhẹ tay một chút, sức khỏe tôi yếu, không chịu được đòn đâu.”

Ba tên kia thấy Dư Tội ăn hại như thế thì sĩ khí giảm không ít, vốn định cho y một bài học, giờ thấy đánh một thằng hèn thế này cũng mất hứng. Tên cầm đầu cho rằng không con uy hiếp gì nữa, vừa buông tay bóp cằm Dư Tội ra thì không ngờ hạ thân truyền tới cơn đau chưa từng có, thậm chí không kêu được tiếng nào đã đổ gục như cây chuối bị đốn gốc.

Chỉ trong chớp mắt, tay phải Dư Tội tấn công tên bên trái, quyền pháp cảnh sát đã luyện vô cùng thuần thục ra đòn gần như thành bản năng, hơn nữa góc độ ra đòn hiểm độc. Mục tiêu là mắt, cự ly vừa vặn, không khác gì bao cát tập luyện, tên kia rú lên thảm thiết, ôm mặt loạng choạng lùi lại. Tiếp ngay đó Dư Tội vung tay trái, chát, tóm ngay lấy nắm đấm đối phương đánh tới.

Người kia không ngờ Dư Tội vóc dáng không có gì đáng kể mà sức lực ghê gớm như vậy, nắm đấm bị chặn, biến chiêu không kịp, muốn rụt tay lại thì bị Dư Tội trở tay chộp lấy, không khác gì bị cái kìm sắt bóp chặt. Cơn đau nhói tim, làm mồ hôi chảy thành hạt lớn, bị Dư Tội bẻ tay, vừa khuỵu xuống giảm bớt cơn đau thì mặt tối sầm, một bàn chân đạp giữa mặt.

Tên bị đấm vào mặt khi nãy lồm ngồm bò dậy thì Dư Tội đã thoát khỏi vòng vây, chạy được mười mấy bước.

Bình Luận (0)
Comment