Chuyện giả heo ăn thịt hổ thì Dư Tội không làm, nhưng mà giả hổ ăn thịt heo thì y không ngại, từ khi rời khỏi vòng kiềm tỏa của lão già họ Hứa, cuộc sống tự do tự tại, căn bản chẳng cần ngụy trang gì, cứ thoải mái cho bản tính phát huy. Nếu nói cố ý thì chỉ giả vờ trí tuệ thấp một chút, ngông nghênh một chút, hết cách, có tổ chức nào thích cấp dưới thông minh đâu.
Cơ mà vị cấp trên này, ài dà, hết nói, Dư Tội nhíu mày, cái tên này chỉ cần hút thuốc vào là không chấp nhận nổi, cời giày, hai chân gác lên bảng điều khiển xe, ôi dời ơi, chân Hong Kong mùi còn nặng hơn xăng dầu, Dư Tội thầm chửi cái tổ chức này tố chất quá thấp.
“ Này Tiểu Nhị, trước kia cậu làm gì thế?” Trịnh Triều rảnh rỗi hỏi:
“ Chẳng làm gì cả, cướp rồi tiêu, tiêu rồi cướp.” Dư Tội đáp đơn giản:
Đáp án này làm Trịnh Triều cười lớn vài tiếng, biểu thị lý giải, kiếm ăn trên con đường từ Phiên Ngu thông tới hải cảng, nếu chưa có tiền án là chưa hợp cách, loại dùng cục sắt giả súng đi cướp trạm thu phí như Dư Tiểu Nhị thuộc về trình độ ưu tú rồi.
Dư Tội lại cần thận hỏi: “ Anh Cao Trào, anh còn chưa nói chuyến này kiếm được bao nhiều tiền?”
Trịnh Triều rốt cuộc cũng phải đáp:” Phải nghìn đồng, cậu chỉ giao hàng còn muốn bao nhiêu chứ?”
“ Tôi không có ý gì đâu, tôi định làm hết một tháng không làm nữa, cả tháng đi chẳng mấy chuyến, kiếm tiền vài ngày, đủ làm gì chứ? Ăn uống đã hết rồi, còn tiền chơi gái thì xin ai?” Dư Tội ngậm điếu thuốc, chê bai đãi ngộ thấp:
Tổ chức nào cũng chẳng dễ kiếm cơm, ở cái chung cư kia được một ngày, sáng ngủ dậy thì em gái biến mất tăm tích, sau đó liền bị ném tới tiểu trấn vô danh. Dư Tội đoán chừng mình không vào được bên trong, chỉ có phận làm tốt thí, ở điểm này hai tổ chức không có gì khác nhau.
Trịnh Triều cười ha hả, tỏ ra thần bí nói: “ Sống trên con đường này chia làm ba loại, giống như cậu là bán sức lao động lấy tiền, chở hàng giúp người ta, kiếm tiền vận chuyển. Hai kiếm tiền nhờ quan hệ, có bản linh thì móc nối quan hệ phía thông quan và buôn lậu, đưa người thông quan, thường do người bản địa làm, đoán chừng cậu không làm được.”
Nói thì nói mẹ hết cho rồi, thích người ta hỏi, làm tội phàm còn thích thỏa mãn hư vinh lãnh đạo, Dư Tội chửi thầm trong lòng, đành hỏi: “ Thứ ba thì sao?”
“ Đó là tiền bán mạng, chở thứ càng đáng giá, phí vận chuyển càng cao, số không may thì một chuyến hàng đủ sống vài năm, nếu may mắn thì hai ba chuyến kiếm mười mấy vạn, thế thì cái gì cũng có.” Trịnh Triều liếc mắt xem phản ứng của người mới:
Quả nhiên là Dư Tôi "a" một tiếng kích động, quay hẳn đầu sang, mắt sáng rực rỡ, sốt sắng nói: “ Mười mấy vạn cơ à, anh Cao Trào, tôi làm với, mười mấy vạn thì tôi làm.”
“ Lái xe cho tốt.” Trịnh Triều vung tay bợp cho một phát, lau nước bọt bị y nói bắn lên mặt, không ngờ người mới kích thích như thế, Dư Tội cười ha hả tiếp tục lái xe, Trịnh Triều nhìn ngang ngó dọc không phát hiện ra cái gì: “ Tiểu Nhị này, tôi biết đám trẻ tuổi các cậu thích giàu nhanh, nhưng đừng chỉ có nghĩ tới kiếm tiền, ở một dải đất này không còn nông hộ nữa, chuyển thành ngồi nhà giam chuyên nghiệp, mấy tháng bắt một mớ, thảm lắm, trong thôn tôi có người anh em họ Đàm, vào đó một nửa thời gian sống, bồi thường mấy năm tự do.”
“ Thế đã là gì, còn chưa phải chuyện thảm nhất.” Dư Tội lắc đầu:
“ Còn chưa thảm sao?”
“ Chưa, thảm nhất là như tôi, chẳng thiếu chân thiếu tay, chỉ thiếu tiền. Anh không tin à, ở trại giam ít nhất tôi cũng người ngồi hai lần rồi, vào đó tôi coi như còn có địa vị ... Nhưng ra ngoài này, trong mắt anh thì tôi là thằng chỉ có tự do mà chẳng có gì, chẳng bằng ở bên trong.” Dư Tội chán nản hết mức, kỳ thực cũng là một phần tiếng lòng, ít nhất khi ở trong đó y còn nhận được sự tôn sùng chưa từng có, còn ra ngoài mà không có quan hệ thân phận, làm chuyện nguy hiểm nhất vất vả nhất, lại thu hoạch ít nhất:
“ Yên tâm đi Tiểu Nhị, có tiền cho cậu kiếm, tôi càng nhìn cậu càng thấy hợp khẩu vị.” Trịnh Triều vừa an ủi vừa ngầm đánh giá, tư tưởng của người mới cơ bản là hợp cách:
Quá hợp cách, còn không à, Dư Tội quay sang Trịnh Triều cười nịnh đến là thô thiển: “ Anh Cao Trào, có chuyện gì cứ bảo tôi làm nhé, không phải khoe chứ, đâm chém người khác là tôi có kinh nghiệm lắm đấy.”
Tổ cha nó, câu này hắn tin, tố chất rất tốt, Trịnh Triều cao hứng lắm, lại châm điếu thuốc cho đồng chí Dư Tội, chớ xem thường tên người nông thôn ấy, hút toàn hàng buôn lậu, Marlboro xịn đấy.
Xe đi trên đường thôn không rộng lắm, dù là đường thôn thì cũng tốt hơn cả đường cấp hai ở phương bắc, cùng lắm là vì mưa mà làm nhiều chỗ bị sạt lở, đi không được nhanh, tay lái của Dư Tội rất tốt, y quen đi lấy hàng giao hàng cho cha rồi, kinh nghiệm lái xe năm bảy năm không ít, mà quê y ba mặt đồi núi, đâu bằng phẳng như ở phương nam này. Tới một trạm kiểm tra lâm thời, Dư Tội theo sai bảo của Trịnh Triều không nói gì, Trịnh Triều xuống xe chào hỏi người mặc áo chống buôn lậu, nói xe chở rác điện tử, mấy người kia xem qua loa rồi cho đi.
Đi mười mấy km, tới được điểm đến, trấn Vạn Khoảnh, một trấn nhỏ ven biển, nằm lọt thỏm trong sơn thanh thủy tú, núi không cao, giống người phương nam nhỏ nhắn tinh xảo. Xe đỗ lại ở xưởng điện tử Tân Hoa nằm rìa thị trấn, Dư Tội khi đi vào quay đầu nhìn, không biết người trong nhà có theo kịp không?
Cái xưởng này rõ ràng là sản phẩm của thế kỷ trước, cửa sắt lớn nặng nề, tường gạch cao, xưởng hai tầng, tầng một làm việc, tầng hai là chỗ ăn ở luôn công nhân, trong xưởng nuôi hai con chó đen, thân hình thon dài, mõm như mõm sói, loại này rất dữ, vừa thấy Dư Tội là người lạ liền nhỗm dậy nhe răng gầm gừ hăm dọa, Trịnh Triều quát cho mới im.
Cứ tưởng nơi này là chỗ cất hàng buôn lậu hoặc may mắn hơn là nơi chế tác ma túy, Dư Tội phát hiện ra đây là xưởng điện tử thật, chuyên môn xử lý rác thải điện tử nhập từ nước ngoài, mười mấy người mặc quần áo công nhân bận rộn tháo rỡ đủ loại máy móc, chẳng dính dáng gì tới ma túy.
…… ……….
“ Nơi này.” Lâm Vũ Tịnh ngồi trên xe, cầm máy dò tín hiệu, định vị địa điểm, ngồi cùng xe có Thử Tiêu, Đỗ Lập Tài và Hứa Bình Thu ở ghế phụ lái.
Không truy được hành tung, mà tới một cái nhà vệ sinh công cộng trên đường liên thôn.
Lâm Vũ Tịnh đỗ xe lại, quay đầu bảo Thử Tiêu:” Xuống tìm đi.”
“ Hả?” Thử Tiêu đã nhận ra nơi đó là nhà vệ sinh, còn là lộ thiên ở bên đường, cái thứ nhà vệ sinh này bẩn tới mức độ nào khỏi nói cũng biết, hắn chần chừ, nhưng chẳng thể đẩy cho ai khác được nữa, ở đây bất luận cấp bậc hay tuổi tác thì hắn cũng xếp bét, đành hậm hực đi xuống, bóp chặt mũi chạy vào nhà vệ sinh, khi lên xe lấy được chiếc di động Samsung.
Đỗ Lập Tài hưng phấn nói: “ Tốt, tra lịch sử cuộc gọi, xem xem có khớp với tình huống chúng ta nắm được không, kiểm tra xem trong điện thoại còn lưu giữ gì nữa, hang ổ bọn chúng có ở xung quanh không.”
“ Cậu ta để lại khi đi vệ sinh, liệu có viết trong nhà vệ sinh không, chứ lưu trong máy đễ bị phát hiện lắm.” Thử Tiêu mày nhíu lại, trông giống đang vất vả suy nghĩ, lẩm bẩm một mình:
Đỗ Lập Tài nghe vậy không kịp nghĩ nhiều, trong lúc cấp thiết mở cửa xuống xe ngay, Hứa Bình Thu cũng không nhịn được chạy theo, hai người vừa vào cái nhà vệ sinh bẩn thỉu là Thử Tiêu phì một tiếng cười lăn ra ghế, Lâm Vũ Tịnh quay đầu lại trừng mắt lại Thử Tiêu cắn răng nhịn, hỏi hắn nguyên nhân, hắn nhất quyết không nói.