Lâm Vũ Tịnh đang định nói gì thì thấy tên béo toàn thân mỡ rung rinh chạy đang tới chỗ hai người nấp, hình như có chuyện gấp, nếu bị phát hiện thì hỏng, vội nói: “ Thế thôi, tôi đi đây!”
“ Đi cái gì? Đi là lộ ngay, chị là người lạ mặt ở đây.” Đi thì có thể đi, nhưng nhứ thế không khỏi khiến người ta sinh nghi, tích tắc Dư Tội có quyết định, hai tay chống lên tường, mặt đưa tới tìm môi Lâm Vũ Tịnh, Lâm Vũ Tịnh hoảng hốt né tránh, bị y nắm lấy tay nghiêm mặt nói: “ Tôi làm thế vì hoàn thành nhiệm vụ thôi, nếu bị lộ thì chỉ còn nước theo chị về, khi đó công sức của xử trưởng Hứa đổ sông đổ biển hết.”
Tiếng bước chân ngày càng rõ, Dư Tội nhìn Lâm Vũ Tịnh gần trong gang tấc, không ngờ rằng có cơ hội thân thiết với Chị ngực bự lúc nào cũng nghiêm mặt như mình thiếu nợ người ta vậy, cảm giác thành tựu rất mạnh. Đặc biệt bọn họ lại ở trong tình cảnh nguy hiểm, tất cả biến thành kích thích biến thái.
Lâm Vũ Tịnh còn do dự thì bị Dư Tội ôm siết lấy eo, mắt mở to nhìn môi Dư Tội lấp lấy môi mình, sự ngỡ ngàng của cô hiện lên trên gương mặt xinh đẹp, còn Dư Tội càng thêm nồng nhiệt, cô tiếp nhận một cách hết sức miễn cưỡng, đầu Lâm Vũ Tịnh nghiêng về hai bên né tránh cố né tránh cái lưỡi đang tìm mọi cách len lỏi vào, tuy vậy không chịu nổi sự kiên định của Dư Tội, người cô thả lỏng ra, môi chị đã không còn mím chặt nữa. Đôi môi hồng nhuận bị áp bức bởi môi thô bạo, son trên môi dường như bị mút hết, rốt cuộc chuyện gì tới cũng phải tới, lưỡi kia đột phá được phòng tuyến lỏng lẻo, 2 cái lưỡi dần tìm thấy nhau, hòa quyện.
Tích tắc rung động luôn mang lại cảm giác mạnh, đặc biệt là sự khẩn trương khiến trái tim đập mạnh, mọi giác quan bành trướng làm người ta sợ hãi lẫn ngất ngay, dường như dưới ánh sáng chói chang uống ngụm nước mát lạnh, toàn thân sởn lên từng hồi gai ốc dễ chịu.
Không phải, Lâm Vũ Tịnh nhận mình sởn gai ốc là vì có một cánh tay sờ đùi cô, có chút hốt hoảng, chỉ cảm thấy hơi nóng từ bàn tay chạy dọc theo da đùi đến mép trong, cô vội vàng kẹp chân lại. Nhưng cái quần quá ngắn chẳng thể hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ chủ nhân, một cánh tay khác kéo chân cô lên theo góc độ tà ác như quắp lấy hông Dư Tội, cô cảm giác rõ ràng có thứ cồm cộm cưng cứng thúc vào vùng riêng tư của mình, mấy ngón tay kia thậm chí đã lách qua được chiếc quần short jean chặt chạm đến chiếc quần lót lụa của cô, ngoan cố tiến lên trong không gian hẹp, miết một cái vào chỗ mẫn cảm nào đó.
“ Á …” Lâm Vũ Tịnh rên khẽ một tiếng, vội vàng che miệng mình lại, suýt nữa không nhịn được kêu lên thành tiếng, cô đỏ mặt tức giận, Lâm Vũ Tịnh ôm Dư Tội, nhéo thật mạnh lưng y. Dư Tội bị đau buông tay ra, nhưng lại sờ lên ngực cô, Lâm Vũ Tịnh co người né tránh, nhưng sau lưng là bức tường, bầu ngực lọt vào tay y, để mặc y nhào nặn.
Hóa Phì chạy tới nơi thì choáng luôn, Dư Lão Nhị say vong tình triền miên hết gặm lại bóp, khiến em gái trong lòng rên siết liên hồi, thiếu chút nữa lấy trời làm phòng lấy đất làm giường làm hắn nuốt nước bọt liên tục, quên luôn tới đây làm gì.
Thinh lình Lâm Vũ Tịnh đẩy Dư Tội ra, liếc một cái nhìn tên béo mặc quần ngố, đũng quần dựng lên cả đống, trông bỉ ổi hơn cả Thử Tiêu, đang trố mắt nhìn hai người âu yếm, mắt mở to như mắt ếch, nhìn tới nhập tâm, đoán chừng là thay bản thân vào nam chính rồi.
Dư Tội quay ngoắt lại, mắt long lanh quát lớn: “ Mày tới đây làm gì?”
Hóa Phì bị ánh mắt của Dư Tội làm giật mình:” Anh, anh Triều tìm cậu.”
Dư Tội nghiến răng:” Biết rồi, cút!”
“ Vâng!” Hóa Phì luống cuống bỏ chạy, nhưng được vài bước lại rụt rè nói từ xa: “ Lão Nhị, anh Triều bảo cậu về ngay.”
“ Con mẹ nó ... Ép tao chém mày à, vừa có chút cảm giác bị mày phá rồi.” Dư Tội như thú dữ mất mồi nổi điên xông lên, nhưng bị cô gái kia giữ lại, Hóa Phì hoảng sợ vấp ngã nhìn thấy Dư Tội móc túi nhét hai tờ tiền cho cô gái kia, hắn vừa bò dậy bỏ chạy chưa được mấy bước thì bị tóm lấy cổ áo, tiếp đó là tiếng bốp chát ối á không dứt, Dư Tội vừa đánh vừa chửi: “ Thằng chó chết, mày không đến sớm cũng không đến muốn, tao vừa mặc cả xong thì mày tới ... Hỏng mẹ nó chuyện của tao rồi.”
Hóa Phì bị vài cái tát xay xẩm mặt mày, không dám đánh trả, chỉ sợ hãi che mặt cầu xin:” Đừng đánh, đừng đánh, đừng đánh ... Nhị ca, em, em không cố ý, xin anh ... Á ...”
Dư Tội càng đánh mạnh dọc đường liên tục đá đít thằng béo về tận xưởng.
Lâm Vũ Tịnh nhanh chân chạy đi, mặt nóng tới phát sốt, vừa chạy vừa cài lại cúc áo, bầu ngực trắng nõn bị tên nhóc khốn kiếp đó bóp tới hẳn lên cả năm vết tay, không có màn diễn xuất nào ấn tượng hơn nữa rồi, cái thứ xấu xa đó trực tiếp luồn tay vào trong mà bóp, cô tức giận lo sợ, không biết ở nhà có nhìn thấy không, chạy ra xe nhảy lên quát Thử Tiêu: “ Đi mười km hẵng quay lại.”
Cho dù hết sức khẩn trưởng nhưng Lâm Vũ Tịnh vẫn không quên nhiệm vụ, xòe tiền trong tay ra, câu cuối cùng của Dư Tội là tra mấy số xe này, vuốt tờ tiền xem, một tờ có bảy tám số xe, tờ còn lại là một sơ đồ Quảng Châu, Phiên Ngu, trấn Vạn Khoảnh, trấn Tân Khẩu, bến táu bên biển ... Đánh dấu cả tuyến đường, thời gian.
Lúc này mới thở phào, mình quá sốt ruột rồi, cậu ấy vừa mới gia nhập, làm sao tiếp xúc được với thượng tầng tổ chức, sơ đồ và số xe này là lời miêu tả tốt nhất cho hoạt động của cậu ấy thời gian qua.
Chợt phát hiện Thử Tiêu đang nhìn mình, Lâm Vũ Tịnh chột dá quay đầu đi, dè đâu thằng béo chẳng hề biết điều nói một câu kinh hồn:” Tôi nhìn thấy rồi.”
“ Nhìn thấy cái gì? Muốn ăn đòn à?” Lâm Vũ Tịnh giật mình uy hiếp, chợt nhớ Thử Tiêu ở chỗ địa thế cao, hẳn là hắn thấy hết rồi:
“ Không thấy gì hết, không thấy gì hết.” Thử Tiêu rối rít phủ nhận, im lặng lái xe được một lúc lại không quản được cái mồm, đau khổ than vãn: “ Tôi biết ngay mà, trên đời này chuyện tốt không bao giờ tới phần mình, thằng khốn Dư Tội đó vừa ăn uống phủ phê, lại còn có đãi ngộ như thế, sớm biết tôi cũng đi nằm vùng ... Á, Chị ngực bự đừng đánh ... Không không chị Vũ Tịnh, chị Vũ Tịnh ... tôi biết sai rồi …”
Không đánh không được, nhưng mới đánh được vài cái thằng béo vô lại la hét ầm ĩ, Lâm Vũ Tịnh xấu hổ quay đầu đi.
Thử Tiêu vừa lái xe vừa rủa thầm trong lòng, mẹ nó, đúng là người không thể so với người, người ta đánh nữ nhân, mình bị nữ nhân đánh.
Đi không chỉ mười km, lòng vòng thêm một lúc, xác nhận an toàn mới về tới điểm giám thị, Lâm Vũ Tịnh khôi phục lại lạnh lùng nghiêm túc thường ngày, đem hai tờ tiền ra, thuật lại cuộc tiếp xúc vừa rồi với hàng. Đỗ Lập Tài và Hứa Bình Thu lập tức bị thu hút, lấy bản đồ giấy ra đối chiếu với sơ đồ của Dư Tội thảo luận.
Giám thị và điều tra vòng ngoài tiếp tục, có điều mỗi lần Dư Tội xuất hiện trên màn hình, Lâm Vũ Tịnh luôn thấy tim đập mạnh, sau đó len lén quan sát phản ứng của đồng nghiệp.
May quá, hình như không bị phát hiện, cô nghĩ như thế, vừa đặt tay lên ngực thở nhẹ một hơi, chợt nhớ tới chỗ đó còn dấu vết, thế là tim đập càng mạnh.