Chuyển được "hàng" là hành động thành công lớn nhất của tổ chuyên án mấy tháng qua, từ Phó Quốc Sinh tới Tiêu Đào, từ Tiêu Đào tới Mạc Tứ Hải, Trịnh Triều, điều này ít nhất phản ánh rằng Phó Quốc Sinh có muôn vàn mối liên hệ với giới buôn lậu, với cái kênh này, đừng nói dược phẩm ma túy, dù xe hơi, súng ống cũng có biện pháp vận chuyển được.
Tòa nhà Than Đá đường Trường Dương thành phố Quảng Châu, Hứa Bình Thu chắp tay sau lưng nhìn bản đồ phân giải cao, trên đó đánh dấu ba điểm, đó là phương hướng theo dõi, hai bến tàu đã được xác định, mũi tên còn lại chưa xác định, vì nơi đó là bờ biển dài cả trăm km, dù dùng toàn bộ lực lượng cũng không cách nào phong tỏa được.
“ Tên lái xe đó khai rồi chứ?” Hứa Bình Thu hỏi:
“ Khai rồi, hắn là thủ hạ của Vương Bạch, tên Vương Bạch này bị công an Quảng Đông đả kích nhiều lần, tội danh gây thương tích, tổ chức XHĐ, mua bán phụ nữ. Hắn trước giờ kiếm ăn ở bến xe trong thành phố, biệt hiệu Ba Thử, là danh nhân trong giới. Lái xe được hắn tuyền vào tháng 10 năm ngoái, đi năm chuyến hàng, mỗi chuyến từ ba nghìn tới một vạn, lần cuối cùng nhận ba vạn rồi giải tán, sau đó đuổi về quê, có điều hắn không biết là chở hàng gì.”
Người phía sau giọng đều đều đáp, gắn gọn xúc tích, chính là người đã bị Dư Tội đá, đặc vụ 02, được Hứa Bình Thu coi trọng nhất, hơn một tháng trà trộn vào bến tàu Nguyệt Các, mang về tin tức trực quan:
“ Thời gian giải tán là ba ngày sau khi Cát Tường Quân bị giết ... Hừm, cấp trên trực tiếp của hắn là ai?”
“ Chính là Ba Thử Vương Bạch.”
“ Người này tới giờ có vẻ chẳng dính dáng gì tới nhóm chúng ta theo dõi.” Hứa Bình Thu hồ nghi:
“ Nhưng thủ pháp thì giống nhau, đều tuyển một nhóm người chỉ biết tiền không hiểu gì làm lái xe, đi vài chuyến hàng, hỏng thì bọn họ chẳng khai được gì, thành công thì cho vài đồng giải tán. Chứng tỏ kẻ thao túng rất cẩn thận, không chỉ Ba Thử làm chuyện tuyển người mới.”
Nói cách khác là tìm đám dê thế tội, còn nhà cái vĩnh viễn ẩn sau màn, hơn nữa cái nghề buôn lậu này cũng đã thành quy củ, người đưa hàng chỉ nhận tiền không nhận người, không hỏi hàng. Hứa Bình Thu bắt đầu cảm giác ngay cả Phó Quốc Sinh cũng không phải là nhà cái đứng sau, mới gặp mặt chưa dao dịch, không bắt được chứng cứ, căn bản chẳng hề gì, không tới mức giết người bịt miệng.
Giả thiết tên này là trùm ma túy Phú Lão bí ẩn kia giờ hơi lung lay.
“ Xem ra Ba Thử là nhân vật quan trọng, ít nhất có thể tiếp xúc trực tiếp với hạch tâm ... Phó Quốc Sinh, Tiêu Đào, Mạc Tứ Hải, Trình Triều vận hành thế nào mà có thể ẩn mình khỏi tầm mắt của hải quan chống buôn lậu lâu như thế ... Cậu tiếp tục lần theo manh mối lái xe tra tiếp đi, dùng nhiều người như thế rồi sẽ có sơ hở.”
Đặc vụ 02 nhận lệnh đi luôn.
Thời gian đã chuyển sang buổi chiều, Hứa Bình Thu suốt cả đêm không ngủ tới giờ cũng chẳng muốn ăn uống, thi thoảng lại hỏi tình hình các điểm chốt.
Tất cả đều không có động tĩnh gì.
Buổi trưa đã qua, Trịnh Triều dẫn bốn lái xe tới nhà hàng Việt Hải ăn cơm, sau đó lái xe lang thang trên phố giữa trời mưa, tựa hồ chẳng hề có mục đích.
Cùng lúc đó Phó Quốc Sinh kéo rèm xuống, theo thói quen đi ngủ trưa, Thẩm Gia Văn thì chăm chỉ lái xe rời biệt thự vào thành phố, xử lý nghiệp vụ ở công ty Gia Sỉ Lệ.
Tất cả vẫn như thường ngày, Trịnh Triều và Mạc Tứ Hải không có bất kỳ sự tiếp xúc nào, cả nghi phạm Tiêu Đào cũng ở lì trong công ty Gia Sĩ Lệ, không đi đâu hết.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, nhóm Trịnh Triều vẫn lang thang trên đường phố Phiên Ngu, liên tục 4 tiếng liền không dừng xe, hành tung càng lúc càng quỷ dị. Thậm chí Hứa Bình Thu hạ lệnh không được áp sát, trời đang mưa to, đường phố không có mấy xe cộ, nếu bám theo rất dễ bị phát hiện, có lẽ chúng đang đợi tới tối bão đổ bộ.
18 giờ, Trịnh Triều lại dẫm người về nhà hàng Việt Hải, tiếp tục ăn uống, khi bọn chúng rời nhà hàng, Hứa Bình Thu cho rằng chuẩn bị hành động, nhưng lại lái xe tới trung tâm tắm rửa Đức Ức.
Cả đám thực địa chửi bới om xòm.
Hứa Bình Thu vỗ trán, nhìn mấy người choàng vai bá cổ đi vào trung tâm tắm rửa, ông ta không tin chúng tốn công sức như thế để làm một chuyến du lịch happy.
Gió mỗi lúc một mạnh, những cái cây nhỏ một chút bị thổi nghiêng về một phía, người xe đều vội vã về nhà, thành phố bắt đầu lác đác ánh đèn ...
Đi qua cửa, dậm chân, phủi nước mưa trên đầu, Hóa Phỉ thô bỉ xách quần chuẩn bị trước trận chiến, tới cái chỗ ái muội như thế này làm gì thì ai cũng hiểu, Phấn Tử xoa xoa tay thì thầm gì đó với Đại Đồn. Dư Tội lúc này vượt mặt Trịnh Triều vỗ lên quầy:” Năm phòng, bao nhiêu tiền?”
Nói rồi rút xấp tiền trong ví ra, tắm rửa cùng phục vụ đặc biệt tốn 488 đồng.
Đại Đồn ngại ngùng:” Lão Nhị, để cậu phải trả thật ngại quá.”
“ Hay là ai trả người nấy, đỡ rườm rà.” Phấn Tử đề nghị:
Dữ Tội vỗ quầy, trợn mắt chỉ mặt đám Phấn Tử:” Ý gì, coi thường tôi à?”
“ Không không, Nhị ca trượng nghĩa, sao dám ạ?” Hóa Phỉ lần trước xuất hiện không đúng lúc bị cho ăn no đòn vội nịnh nọt Nhị ca:
“ Phải thế chứ, tôi cho rằng, chưa giúp nhau trả tiền chơi gái thì đéo phải anh em, đúng không?” Dư Tội rất ngông nghênh hỏi:
Ba tên kia phụ họa, ai chẳng muốn có anh em như vậy, Trịnh Triều cười ngoắc ngoắc ngón tay, phụ vụ ghé đầu tới, không biết nói gì em gái trả tiền lại , Trịnh Triều nhét vào túi Dư Tội.
Dư Tội không vui: “ Anh Cao Trào, anh cũng coi thường tôi à?”
“ Làm gì có, nói nhiều quá, theo tôi.” Trịnh Triều nghiêm túc, làm mọi người thu lại suy nghĩ dâm tà, chắc là có chuyện rồi:
Ánh đèn tờ mờ như điện không đủ công xuất, mắt nhìn tới đâu đều là bức tranh mỹ nữ khỏa thân của phương Tây, rất có ý tứ dẫn dụ, tầng lầu bị sửa thành kiểu ngõ nhỏ, chỉ cho một người đi qua, còn lại toàn là phòng, thi thoảng thấy cô gái trẻ ăn mặc hở hang xuất hiện ở cửa nháy mắt, làm đám lái xe nhìn mà nuốt nước bọt.
Chẳng lẽ đây là nơi dấu hàng.
Dư Tội vừa đi vừa nghĩ, lên tới tầng hai, tới cuối hành lang, gật đầu với nhân viên tạp vụ, đi vào gian phòng giống phòng cấp điện, cạch một cái đóng chốt cửa, đi theo con đường xuống dưới. Rẻ trái, tiếp tục rẽ trái, đi vào con đường tối om om, dừng lại, rồi keng, cửa sắt mở ra, nước mưa cùng gió mạnh quất rát mặt.
Không ngờ có chiếc xe đang đợi, đen xì xì, Trịnh Triều lên xe, bốn người nối nhau lên khoang chở hàng, xe khởi động rồ rồ.
Dư Tội hết sức bất ngờ về chuyện này, đi vào trung tâm tắm rửa một hồi loanh quanh khiến y mất cả phương hướng, huống hồ giờ bị nhốt trong khoang xe kín, ai mà biết sẽ bị đưa tới đâu.
“ Đừng hút thuốc, chỗ này không thông gió.” Phấn Tử mắng Đại Đồn vừa mới châm lửa:
Ba người kia khá yên tĩnh, nhưng Dư Tội không nhịn nổi nữa rồi, đến lúc mấu chốt nhất lại hỏng bét vậy sao, nhỏ giọng hỏi:” Làm gì thế, không phải đi chơi à? Cụt hứng.”
“ Đôi khi đi chơi là đi làm đấy.” Đại Đồn đã quen với phương thức vận chuyển bảo mật này rồi:
“ Thời tiết thế này mà cũng vẫn phải đi làm à?” Dư Tội cằn nhằn, giờ thấy bản thân không cần giả vờ trí tuệ thấp nữa, thành luôn chẳng biết gì rồi, đáng lẽ phải nghĩ tới sắp xuất hàng chứ, ăn uống gái gú thì giải quyết ở trấn được rồi, mấy thằng tốt thí bọn họ, đã bao giờ được người ta coi ra gì đâu:
“ Loại thời tiết này mới là mùa buôn lậu hoàng kim, vận khí tốt, chúng ta đi một chuyến kiếm được vài vạn.” Phấn Tử thì thầm, trong bóng tối mắt hắn xanh lét:
Những người khác cũng như thế, biết lúc kiếm tiền tới rồi, ai nấy nín thở, hồi hộp đợi NDT từ trên trời rơi xuống mặt.