Còn lúc này Dư Tội đi đường hết sức nhẹ nhàng, chỉ có khoảng 15 phút đầu tiên là phải vật lộn với con đường nhỏ gập ghềnh tối om, sau khi y vào đường cao tốc thì chuyện đơn giản rồi. Trời mưa tốc độ trên đường giảm xuống không ít, ai cũng lái xe hết sức cẩn trọng, không như bình thường đám lái xe chở hàng cứ đi bạt mạng, đâm ra trời mưa bão thế này lại còn an toàn bằng mấy lúc bình thường.
Không qua lâu thì đường phía sau bị phong tỏa, mưa tuy lớn, nhưng không gây ra sụt lở, cứ như vậy lái xe xuyên đêm xuyên mưa gió, tới một giờ sáng nhìn thấy ánh đèn trạm thu phí. Theo chỉ thị nhận được thì Dư Tội không tiếp tục tới Quảng Châu mà là qua trạm thu phí rời đường cao tốc.
Từ lúc lên đường tới giờ đã qua hai trạm kiểm tra, trong tay y có đống hóa đơn đống chứng từ, bên kiểm tra cũng nghiêm, soi giấy tờ, lên xe, thậm chí nạy cả thùng hàng ra, kết quả vẫn vẫy tay cho đi.
Thế là Dư Tội yên tâm, tổ chức mới chưa tin tưởng y, cho nên trước tiên để y chạy thử một chuyến đúng quy trình, làm quen với nghiệp vụ để lần sau dùng. Nói thật, sống hai mặt, lại còn làm chuyện phạm pháp khá áp lực, thế nên Dư Tội hiểu ra mình đang làm chuyện đúng luật thì rất thoải mái, ung dung đi hơn trăm km, cho tới trạm thu phí y mới nhớ ra thân phận của mình.
Đúng rồi, mả cha nó, quên béng mất, anh đây là cảnh sát nhân dân chứ có phải lái xe vận chuyển hàng lậu đâu, phải báo về nhà một tiếng.
Đúng rồi di động, Dư Tội cầm lên, nhưng y rất cẩn thận cân nhắc có nên dùng thứ này báo tin về nhà hay không, chẳng may bị theo dõi thì quá ngu, nhìn kỹ một cái phải thốt lên:” Oa, vãi lều, đứa nào làm thế này, quá giỏi.”
Đó là cái di động không hề có bàn phím, chỉ có thể nghe không thể gọi, muốn liên hệ với bên ngoài à, không có cửa đâu.
Má nó, Dư Tội ném di động đi, muốn xuống xe kiếm cái điện thoại, nhưng thời tiết quái quỷ này trên đường đến ma còn chẳng có nói gì là người. Cầm cái hóa đơn lên xe, bốn thùng ổ cứng, loại dùng cho máy tính để bàn, khi tới gần trạm thu phí, y dừng xe ở giải giảm tốc, leo vào khoang sau, mở thùng hàng ra.
Bật lửa soi, đúng thế, là ổ cứng, hàng nhập của bọn quỷ Nhật, có cả dấu hiệu của nhà sản xuất, hợp cách, nếu không chẳng qua nổi mắt của đội chống buôn lậu. Thiên hạ không chỉ một người thông minh, loại thời tiết này tra xét càng gắt, khi qua trạm thấy mấy chục xe bị giữ.
“ Nếu hàng ở trong tay ba tên kia, chẳng may trong nhà không bắt được có đổ tội lên đầu mình không?”
Dư Tội khởi động xe lên đường có chút chột dạ, tin tức bị phong tỏa thế này không khác gì bị bịt mắt đi đường, ai chẳng thấp thỏm bất an, nếu đám Đại Đồn, Phấn Tử thực sự vận chuyển, giờ e tới được Vạn Khoảnh hoặc Phiên Ngu rồi, chỉ cần qua trạm là chúng nhanh chóng chia nhỏ xé lẻ hàng, đừng hòng bắt được.
Chuyện này mình mù tịt mà, trong nhà không thể trách mình được, đúng không, với Dư Tội mà nói, không dính dáng gì tới chuyện phạm pháp là tốt nhất, theo tổ chức ngầm này ăn uống gái gú một thời gian cũng không tệ, sau đó không kết quả gì gọi về nhà, hết việc.
Nói tới nhà, Dư Tội không khỏi nhớ tới Lâm Vũ Tịnh, ai mà ngờ bà chị lúc nào cũng mang cái mặt khó đăm đăm ấy lại nóng bỏng hấp dẫn như vậy, cơ mà nếu gặp lại cũng run đấy, kích động đúng là ma quỷ mà.
Đang suy nghĩ miên man thì thì di động reo, vừa qua trạm thu phí không lâu thì có điện thoại, không phải ngầm theo dõi mình chứ, Dư Tội thầm nghĩ nhận máy hỏi lớn: “ Ai đấy?”
“ Không tới đường vành đi nữa, lái thẳng tới Quảng Châu đi.” Là giọng Trịnh Triều:
“ Sao thế anh Cao Trào?”
“ Hỏi cái chó gì, chủ hàng bảo đưa tới Quảng Châu, đang đợi nhận đấy, giao hàng xong còn mau mau về, người khác về hết rồi, thiếu cậu nữa thôi.” Trịnh Triều mắng một câu cúp máy luôn:
Dư Tội cụt hứng, nghĩ một lúc, không yên tâm, chui ra khoang sau kiểm tra, gõ gõ khoang xe, thậm chí xem cả dưới gầm.
Không có gì cả, hàng trên người ba tên kia hay thực sự đơn giản là buôn lậu rác điện tử?
“ Mặc xác sống yên ngày nào tốt ngày đấy.”
Dư Tội tự nói với bản thân, trong thời gian ngắn muốn được lòng tin của tổ chức là không thể, không có lòng tin thì đừng hi vọng được giao trọng trách, ngoan ngoãn theo chỉ huy của Trịnh Triều tới mục tiêu, khi không có nguy hiểm hay phát hiện hàng, giữ đúng thân phận vỏ bọc này là tốt nhất.
Đúng 1 giờ sáng, phía bắc Quảng Châu, cột mốc km số 17, khu phục vụ đường cao tốc còn chưa xây dựng xong, công cụ còn chất ngổn ngang, sấm nổ đì đùng trên đầu, hai chiếc MPV màu đen đỗ ngoài công trình.
Trong phòng, chớp lóe lên khiến bóng người kéo dài trên mặt đất, không chỉ có một, bọn họ chia làm hai nhóm lặng lẽ chờ đợi trong bóng tối, có người liên tục xem đồng hồ dạ quang, mất kiên nhẫn lên tiếng:” Ba Thử, người của anh không có khái niệm thời gian à, mấy giờ rồi?”
“ Anh Cao, thời tiết này cho dù thông quan được cũng tốn không ít thời gian đi đường, kiên nhẫn đợi một chút, anh lại chẳng phải không biết, chẳng may hỏng trên đường, tôi bồi thường hai thành tiền hàng của anh.” Người trả lời khá cao gầy gò, má hóp như bệnh nhân lâu năm.
Bên kia nghe vậy không làm ồn nữa.
Đợi có chuông điện thoại, tên cao gầy vỗ vai người bên cạnh cùng ra bên ngoài, nhóm còn lại lập tức cảnh giác, thậm chí mang đồ ra nắm trong tay, liên hệ với người canh chừng cách đó xem có chuyện ngoài dự liệu gì không.
Không có gì hết, chỉ có một cái xe đi tới, tên cao gầy bật đèn pin điện thoại vẫy vẫy.
1 giờ 20 phuát, chiếc xe hàng cỡ nhỏ giảm tốc độ đi vào trong khu công trường xây dựng, người nhảy từ trên xe xuống, là Dư Tội còn đang ngáo ngơ làm quen nhiệm vụ, quan sát hoàn cảnh giao hàng hết sức bất thường lập tức sinh nghi, nhưng muộn rồi.
“ Đứng im.” Có người áp sát từ sau lưng:
“ Ê ê ê, tôi là người giao hàng.” Dư Tội bị vật nhọn chĩa vào lưng, đầu hàng cực nhanh, không có chút đắn đo nào hết:
“ Đi.” Lại có vài người nữa từ trong căn phòng tối om xung quanh chạy ra, ép Dư Tội đi vào một gian phòng trống, người khác ra đường trông chừng hai phía tới khi người canh chừng cách đó vài km báo tin bình an mới cẩn thận tiếp cận cái xe hàng.
“ Người mình, người mình cả, anh Triều bảo tôi đưa hàng tới đây.” Dư Tội lớn tiếng nói, người phía sau dí vật nhọn vào lưng y nãy giờ thu lại, y thở phào, thay đổi khuôn mặt tươi cười lấy thuốc lá ra mời:
“ Vào đó đứng im.” Có người chỉ vào góc tường:
“ Có cần thế không, tôi vất vả đội mưa đội gió chạy nửa đêm, đến tiền còn chưa được đồng nào, anh Trịnh Triều đâu rồi, các anh không thể lấy hàng của tôi như thế.” Dư Tội vẫn nói luôn mồm, song ngoan ngoãn đi vào góc tường:
Tên cao gầy bực mình đi tới kẹp cổ Dư Tội ấn xuống: “ Nếu hàng có vấn đề, tao bẻ cổ mày.”
Dư Tội chú ý ghi nhớ giọng đối phương, mắt liếc nhìn, tên này to lớn như cốt đột, ở mắt có vết xẹo chạy từ trán qua mắt xuống tới má, giọng khàn khàn, nhìn là biết loại không ra gì.
Mở khoang xe, kiểm tra hàng, thùng hàng đã bị mở ra, Dư Tội sợ người ta phát hiện y làm, vội lên tiếng giải thích trước phòng hờ: “ Không phải tôi mở hàng ra đâu, bên chống buôn lâu tra đấy, hôm nay tra nghiêm lắm, tôi ngăn cản không được.”
Không ai để ý tới y, từng thùng hàng được mang vào phòng, một tên lấy ra tua vít chạy điện, tháo ổ cứng, không xong, Dư Tội dần dần ý thức được vấn đề, tay chân băng giá, thầm nhủ trong lòng, đừng, đừng, đừng, nghĩ mã xem nếu y vận chuyển cả xe ma túy đưa tới tận tay tội phạm, y sẽ thành thằng ngốc nhất trong toàn bộ lịch sử giới cảnh sát.
....
Hôm nay dừng ở đây .