Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 164 - Q2 - Chương 064: Loạn Càng Thêm Loạn. (1)

Q2 - Chương 064: Loạn càng thêm loạn. (1) Q2 - Chương 064: Loạn càng thêm loạn. (1)

Khu nhà cán bộ về hưu của trung đội vũ cảnh thành phố Phiên Ngu, nhân viên ngoại vi tổ chuyên án tạm thời trú ở đây, nhận được mệnh lệnh mới, chỉ đạo viên Lý Kiệt của đại đội hình sự hai phát tín hiệu tập hợp. Chưa tới ba phút, người từ đủ các vị trí nhà trên nhà dưới, đang tắm, đang ngủ đều tập hợp ở phòng điều dưỡng dùng làm bộ chỉ huy lâm thời.

Không nhiều lời, giao nộp toàn bộ vũ khí, còng tay, thay trang phục, hai tổ mười bốn người hoàn thành bàn giao, tập hợp thành hàng, chỉ đạo viên nói một câu "nghỉ", sau đó đi ra ngoài.

Cả đám nhìn nhau, nhiệm vụ kiểu gì vậy? Giao hết trang bị còn làm được gì?

Có đồng nghiệp đại đội hai hỏi nhỏ:” Tôn Nghệ, lần trước cậu ra ngoài chấp hành nhiệm vụ gì thế?”

“ Bảo mật, không thể nói.”

Tôn Nghệ đắc ý lắm, hai tổ từ sau chuyến hành động bất lợi ngày 20.5 thì gần như bị "giam lỏng" ở đây bao ngày, giờ mới được ra ngoài, nhưng bị thu trang bị, không hiểu rốt cuộc là sao.

Đáp án có ngay tức thì, chẳng bao lâu chỉ đạo viên đi vào hô "nghiêm", hàng ngũ lập tức đều tăm tắp, đầu hướng về phía trước, nhưng mắt thì láo liên nhìn Nghiêm Đức Tiêu thất thểu đi sau chỉ đạo viên. Đầu tóc bù xù lấm lem, quần áo xộc xệch, mặt bơ phờ giống như vừa ăn một trận đòn vậy, Tôn Nghệ kinh ngạc không biết xảy ra chuyện gì, sao lại quay về với bộ dạng thê thảm thế này.

“ Giờ tôi công bộ quyết định của tổ chuyên án, mọi người sẽ do đồng chí số 2 chỉ huy, tôi nhấn mạnh, đây là nhiệm vụ bảo mật cao độ, không ai được phép tiết lộ ra ngoài nửa lời, trong quá trình hành động, không được để lộ thân phận dù rơi vào tình huống bất lợi, rõ chưa?” Chỉ đạo viên đợi tất cả đồng thanh "rõ" mới khách khí quay sang mời:” Đồng chí số 1, tới lượt đồng chí.”

Tôn Nghệ mắt muốn lồi ra, không ngờ số 1 mà chỉ đạo viên phải hết sức khách khí lại là Dư Tội.

Dư Tội từ ngoài đi vào, nhìn đội ngũ một lượt, rất hài lòng, tuy không nhận ai đơn vị nào, nhưng bằng con mắt kinh nghiệm của y thì biết đều là hạng giỏi đánh đấm, làm y thèm không thôi, có đội ngũ thế này thì tập đoàn XHĐ gì cũng thành rác rưởi hết, hứng khởi nói:” Các huynh đệ, hôm nay có một lũ chó tới phá địa bàn lão tử ...”

Cả đội sững sờ, sau đó cười phá lên, đội ngũ tức thì xiêu vẹo, chỉ đạo viên tái mặt, nhưng không nói gì Dư Tội mà đi ra quát:” Trật tự, nghiêm! Cười cái gì?”

Dư Tội gãi đầu ngượng ngùng, phát hiện ra mình định vị nhầm vai, cười nói:” Xin lỗi, xin lỗi nói quen mồm, nhất thời quên mất ... Hừm, các đồng chí, chia thành hai tổ, do tôi chỉ huy, Thử Tiêu, đồng chí làm phó chỉ huy. Tôn Tử, đồng chí theo tôi, nhiệm vụ sẽ thông báo trên đường.”

Thử Tiêu nổi cáu đẩy Dư Tội sang bên: “ Tôi là Nghiêm Đức Tiêu, ai mà gọi tôi là Thử Tiêu tôi trở mặt ... Còn Tôn Tử là đồng chí Tôn Nghệ, ai mà có đứa cháu lớn như thế.”

Tôn Nghệ đỏ mặt tía tai, không nhịn được chửi:” Cút mẹ mày đi, nói ai thế?”

“ Im lặng, im lặng.”

Chỉ đạo viên vội vàng bước ra trấn áp trước khi hành động biến thành trò cười, nghiêm mặt chỉ huy mọi người, ai nấy tò mò theo số 1 lên đường.

Trên xe phó chỉ huy Nghiêm Đức Tiêu được thể lên mặt rồi, có mấy tên ở đội hai hay bắt nạt người mới xoa đầu trêu trọc hắn, lần này đòi cả vốn lẫn lãi, vừa xoa đầu vừa giáo huấn: “ Không ngờ các người cũng có ngày hôm nay, lúc lão tử mới vào đội, Á à Triệu Ngang Xuyên chính anh bẹo má tôi đúng không, thấy lãnh đạo không kính lễ à ... Còn anh nữa, biết tôi không đánh lại còn ngày nào cũng lôi tôi đi đấu luyện ...”

Mấy người kia đều là hình cảnh lâu năm, không chấp hắn, Triệu Ngang Xuyên nhắc:” Phó chỉ huy Nghiêm, có nhiệm vụ gì thế, chúng ta thực hiện nhiệm vụ trước, thù oán riêng giải quyết sau được không?”

“ À, đúng rồi, giờ bố trí nhiệm vụ, rất đơn giản, lát nữa lái xe tới đường quốc lộ đoạn trấn Vạn Khoảnh, tôi chỉ xe nào thì các anh chặn xe đó lại, cướp hết hàng đánh người cho tôi, cơ bản chỉ là thế.” Thử Tiêu giọng sặc mùi thù hận, tiền vất vả tích góp ném đi hơn nửa cản đường, không hận sao được:

“ Thật không?” Mệnh lệnh kiểu gì thế, cả đám hình cảnh nghi ngờ hỏi lại:

“ Ai dám lấy nhiệm vụ ra đùa?” Thử Tiêu trừng mắt:

Triệu Ngang Xuyên vì cẩn thận còn lấy bộ đàm gọi chỉ huy xin xác nhận nhiệm vụ, chỉ huy bực mình chửi :" Không có tố chất, nghe Thử Tiêu ... À không nghe phó chỉ huy."

Thế là cho dù còn nghi hoặc nhưng không ai dị nghị gì nữa, xe lái tới địa giới giữa hai trấn, lúc này là 1 giờ 20 phút, các đội viên tựa dựa vào kinh nghiệm chọn chỗ mai phục, Khoảng hơn một tiếng sau Thử Tiêu chỉ một chiếc xe hàng, đó là chiếc xe bồn, không biết của hãng nào, lái xe chặn ngang đường, ép xe kia dừng lại.

Phó chỉ huy Nghiêm lúc này cực oai, dẫn đám người ăn mặc đủ kiểu kéo lái xe xuống, hỏi ông chủ là ai, không nói là đấm đá túi bụi.

“ Ngư Tử, tôi là quân của Ngư lão đại.” Lái xe không chịu nổi đòn vội la lên:

Thế là toi đời rồi, phó chỉ huy Nghiêm như chó dại lên cơn, nào đấm, nào đá, nào tát, nào chửi, chửi gì mà trả tiền cho lão tử, lão tử vất vả kiếm được ít tiền lấy vợ, giờ đem nuôi chó. Chửi mỗi lúc một hăng, đánh càng lúc càng hung.

Hình cảnh tuy đều là cao thủ đánh nhau, nhưng không tới mức vô cớ đánh đập người khác bừa bãi, huống hồ chủ xe nhìn một cái là biết người nông thôn thật thà, ra tay ngăn cản.

Thử Tiêu đánh mệt rồi, bỏ lại lái xe bị đánh như rẻ rách, ra khoang sau mở cửa, hộp thì đề là gạch men, mở ra toàn là di động chất thành từng bó từng bó một.

“ Oa, té ra là buôn lậu à, chỗ này phải bao nhiêu tiền?”

“ Thế các anh tưởng là cái gì, tôi vô duyên vô cớ đi đánh người tốt chắc.”

“ Tịch thu hàng, bảo lão đại bọn mày đến chuộc.”

“ Xéo không, đánh chết mẹ mày giờ?”

Đám hình cảnh thay đổi thái độ ngay, đối diện với nghi phạm không khách khí nữa, đuổi người, lấy chìa khóa, chủ xe không đi, đuổi đánh cho chạy són đái, mà chỗ này đồng không mông quạch, thôn gần nhất cũng cách 10 km.

Lũ chết đâm chết chém, cả di động cũng bị lấy rồi, chủ xe tập tà tập tễnh về báo tin.

Xe thứ hai, cướp hết.

Xe thứ ba, đánh hết.

Đến xe thứ tư thì Thử Tiêu đánh đau cả tay rồi, không đánh nổi nữa, giờ trò xấu bụng, cắt quần lái xe, nhìn lái xe vừa kéo quần vừa chạy, đứng sau cười đau bụng. Được hắn cảm nhiễm, những người khác cũng bày ra đủ trò, càng ngày càng giống bọn tội phạm trả đũa nhau ...

Một tiếng sau, Bùi Ngư đang ở nhà thẩm vấn đám Hóa Phì, Đại Đồn, nghe thủ hạ chạy về khóc lóc báo cáo nổi trận lôi đình, cứ tưởng đánh đối phương sợ rồi, ai ngờ thằng khốn nạn đó không đánh lại nên chạy ra chặn đường cướp hàng, mất một hai xe thôi cũng đủ tổn thất, vội vàng gọi hai ba chục tên, nhảy lên xe, lên mô tô, phóng như bay chi viện.

Thử Tiêu nhận được tin tức từ điểm giám sát liền hạ lệnh thu đội, dưới sự lãnh đạo anh minh của phó chỉ huy, sáu cái xe bị lấy mất sáu cái bánh, nằm nghiêng ngả ở đó, hàng bị vứt ngổn ngang khắp nơi.

Trên xe, phó chỉ huy mặt mày hồng hào phấn chấn phát biểu: “ Các đồng chí thân mến, nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, tôi đại biểu cho chỉ huy phát tiền thưởng, mỗi người một tuýt thuốc lá, nhận tiền tự đi mua.”

Còn lại có chút tiền thôi, mà đằng nào cũng phải đi nộp, chẳng bằng đem tặng ân tình, cả tối hôm nay có lời này là lọt tai nhất, một đám đồng đội vỗ tay ầm ĩ, làm Tiêu ca lần đầu làm lãnh đạo cảm thấy rất có thành tựu.

....

Mấy thằng béo trong truyện của lão Thường rất nguy hiểm.

Bình Luận (0)
Comment