Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 180 - Q2 - Chương 080: Mục Tiêu Cuối Cùng. (3)

Q2 - Chương 080: Mục tiêu cuối cùng. (3) Q2 - Chương 080: Mục tiêu cuối cùng. (3)

Mắt chó nào của hắn nhìn thấy mình học hành không ra gì, Dư Tội hơi chột dạ, còn cãi: “ Ai bảo anh thế, ai không ra gì, tôi là học viên ưu tú, nếu không sao Lão Hứa chọn tôi chấp hành nhiệm vụ này.”

“ Bốc phét làm gì, tôi nhìn là biết rồi, bắt người đã khó, định tội càng khó, nhưng lần này không khó nữa rồi.” Số 02 cao hứng vô cùng, nhiệm vụ này hoàn thành đồng nghĩa với việc hắn rốt cuộc cũng được trở về:” Trong những cái sim này, hẳn là có thể tìm ra kênh tiêu thụ hàng, những hai chiếc di động, không chừng có máy được Hàn Phú Hổ gọi tới lần cuối ... Nói không chừng trong PDA còn có danh sách trọng yếu ... Vậy là chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh rồi, công lao lớn thế mà để tên ngu ngơ như cậu vớ được.”

“ Ê này Lão Nhị, con mẹ nó đừng cho rằng tôi lịch sự với anh thì chuyện trước kia bỏ qua nhé, đợi xong việc rồi tôi tính sổ với anh.” Dư Tội nghiến răng uy hiếp:

“ Vậy cậu phải tìm được tôi đã, nhiệm vụ kết thúc, cậu muốn gặp tôi cũng khó.” Số 02 không coi ra gì:

“ Được, cứ trốn chui trốn nhủi cả đời đi.”

Hai người lời qua tiếng lại không ai phục ai, có điều xem như cùng chung chiến hào một đêm, ân oán chỉ còn ngoài miệng.

Lục xoát xong thì Thẩm Gia Văn cũng lờ mờ tỉnh lại, mí mắt sụp xuống, khẽ cắn môi không nói một lời, khi Dư Tội vừa đi qua, bất ngờ bị nhổ cô ta một bãi nước bọt, vội vàng né tránh. Dư Tội tặc lưỡi liên hồi cúi người xuống nói: “ Chị dâu à, đừng trách tôi, chị nói là gửi gắm hạnh phúc nửa đời sau cho tôi mà ... Tôi kiếm cho chị chỗ đi về, không phần vất vả trong sương gió nữa, tốt quá còn gì.”

Câu trả lời rất kịch liệt, lại nhổ phì một cái nữa, Thẩm Gia Văn muốn xông tới, số 02 kéo Dư Tội đi, không cho y kích thích nghi phạm thêm:” Tiểu Nhị, có tí phong độ được không, ít nhiều cũng là mỹ nữ hiếm có, với lại cậu làm người ta giận quá có gì bất chắc thì công sức hỏng hết.”

“ Ai bảo không có, kỳ thực tôi cũng thương hại cô ta.” Dư Tội ngồi xuống, cảm khái:” Lúc xảy ra chuyện thì hận không thể bóp chết cô ta, giờ lại chỉ muốn thả cô ta ra ... Lão Nhị này, anh nói thế là sao?”

“ Ài, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, nghĩ nhiều chỉ làm khổ mình, sống đơn giản thôi, chúng ta là cảnh sát, cô ta là tội phạm, hai bên là kẻ địch trời sinh.” Số 02 rồi xuống đưa cho điếu thuốc lá: “Thế thôi.”

Dư Tội rít vài hơi trầm tư:” Tôi tiếp xúc với cô ấy mấy lần, một cô gái lăn lộn trong thế giới ăn thịt người này, đâu dễ dàng, đáng thương lắm chứ.”

“ Cậu đúng là, đừng để bề ngoài người ta lừa chứ, tới tầng cấp này, người ta chơi chủ yếu dựa vào trí tuệ, không phải là vũ lực, chuyện bẩn tay có người khác làm rồi ... Có biết điểm giao dịch đánh dữ dội ra sao không? Lão Hứa gọi cả Thiệu Vạn Qua tới, đối phương dùng cả lựu đạn, làm một người anh em của chúng ta trọng thương ... Còn nhớ Hàn Phú Hổ chứ?”

“ Tất nhiên, làm sao?”

“ Tự đoàng một phát vào đây.” Số 02 dùng tay làm súng chĩa vào huyệt thái dương:

Dư Tội run ray làm rơi tàn thuốc vào chân:” Cứng thế?”

“ Những kẻ này đều là loại đem đầu đi xông pha, dùng từ gì cũng được, nhưng đừng dùng từ đáng thương với chúng, bọn chúng còn chẳng tự thương lấy mình thì ai thương ...” Trong thời gian đợi tiếp ứng, số 02 rảnh rỗi hỏi:” Tiểu Nhị, tôi chưa hiểu vì sao cậu nhận ra cô ta có vấn đề.”

“ Đây là chuyện liên quan tới tình cảm, nói ra anh chẳng hiểu.” Dư Tội làm như mình lõi đời lắm:” Ví như trong mắt anh, bọn chúng đều là tội phạm cặn bã hả?”

Số 2 thản nhiên đáp:” Chứ còn gì nữa.”

“ Nhưng họ là người trước, sau đó mới là cặn bã.” Dư Tội chỉ nói tới đó là thôi, nhìn cái mặt trơ như đá của số 2 là biết nói thừa lời:

Cho tới tận khi trực thăng tiếp ứng tới, số 02 cũng chưa rõ vẫn đề này, nhưng sực nhớ ra một chuyện:” Phải rồi, tín hiệu định vị đồng vị vốn ở trên người cậu, chuyên dùng bảo vệ cậu, sao lại ở trên người cô ta, cậu làm trò gì thế?”

Dư Tội không đáp, đẩy người hắn:” Anh giỏi như thế, tự đoán đi.”

Số 02 không thèm đoán, dựng ngón giữa lên với Dư Tội.

……….. …………..

Máy bay trực thăng kêu phành phạch xuất hiện ở bầu trời khu huấn luyện phía bắc ngoại ô Quảng Châu, người dưới đất chờ đợi đã lâu bật đèn, tạo thành vòng tròn lớn chỉ phương hướng hạ cánh cho trực thăng.

Toàn bộ lãnh đạo sở công an tỉnh Quảng Đông xuất hiện, một chín bốn phó sở trưởng, thêm vào một đặc phái viên chính phủ tỉnh, từ lúc trực thực xuất hiện đã có camera chĩa lên trời ghi lại. Không cần phải hoài nghi, đây chính là vụ án gây chấn động toàn quốc, không chỉ là loại ma túy mới xuất hiện, còn cả quy mô và tính chất hung hãn của tổ chức tội phạm, hơn trăm nghi phạm bị bắt giữ, cùng với sự phối hợp của hai tỉnh, vô số tiêu điểm phục vụ cho tuyên truyền.

Mấy đơn vị truyền thông phải đánh nhau vỡ đầu để có một vị trí xuất hiện ở thời điểm mang tính lịch sử này, chỉ để chụp được bức ảnh về trùm ma túy trong truyền thuyết, trước đó đã nghe phong phanh quá trình truy bắt kịch tính, nghi phạm đã sắp ra tới vùng biển quốc tế thì bị bắt về, trong đó đủ tài liệu tạo nên truyền kỳ, khiến cả cảnh sát ở hiện trường cũng phải tò mò.

4 giờ 45 phút, trực thăng an toàn hạ cánh, được tầng tầng lớp lớp cảnh sát bao vây nhường ra một con đường, mười nữ đặc cảnh bịt mặt áp giải một nghi phạm chùm đầu, có thể nhìn ra là nữ, để lại ba mươi giây cho truyền thông chụp ảnh, sau đó áp giải tới trại giam.

“ Giá mà được áp giải cô ta ra.” Dư Tội ngồi trong máy bay trực thăng nhìn cảnh tượng như đón minh tinh quốc tế mà tiếc nuối, chỉ cần lộ diện một cái Dư ca sẽ thành thần tượng cho ngàn vạn thiếu nữ hiến thân, chuyện cả đời sẽ không cần cha phải lo nữa, thiếu chút nữa là y có kích động nhảy xuống sân khấu lớn kia rồi:

“ Tiểu Nhị, xin cậu đấy, đừng gây thêm loạn nữa được không?” Số 02 rất kinh nghiệm, nhìn mặt Dư Tội đoán chừng được y muốn làm gì, cẩn thận giữ tay:

“ Đừng quên thân phận của cậu, cậu mà ra đó sẽ biến thành mục tiêu cho đám XHĐ đấy, lúc đó số phận cậu cũng giống tội phạm truy nã đóng dấu đỏ truy nã toàn quốc, ai thấy cũng thèm nhỏ dãi, tha hồ mà nổi tiếng.”

Câu này lập tức trấn áp kích động của Dư Tội, mất cả hứng hậm hực chửi đám lãnh đạo đang vung vẩy chân tay thao thao bất tuyệt trước mặt một cô phóng viên xinh đẹp, ôi nhìn cái mông kìa, Dư Tội nuốt nước bọt đánh ực chỉ muốn bóp một phát:” Đúng là vô vị, lão tử vào sinh ra tử vậy mà phần ngon lành mấy lão già rụng răng xơi hết.”

Số 02 hiểu lầm ý Dư Tội, khóc cười không xong:” Người ta là lãnh đạo sở công an tỉnh đấy, vả lại cậu vào sinh ra tử lúc nào, nôn suốt cả đường, tôi còn chiếu cố cho cậu, biết vậy tôi bỏ cậu lại trên bờ cho rồi.”

“ Ê Lão Nhị, chuyện này không được phép nói cho ai biết nhé, nếu không tôi trở mặt đấy.” Dư Tội tóm cổ áo số 02 hăm dọa:

“ Con bà nó, buông tay ra, có biết tôi là tiền bối của cậu không, không biết lớn nhỏ, tưởng tôi không đánh được cậu chắc.” Số 02 tức giận gỡ tay Dư Tội ra:

“ Á à, muốn chơi à, tôi sợ anh sao?” Đánh nhau thì Dư Tội đã biết ngán ai đâu:

Lái máy bay chỉ biết lắc đầu, hai vị này chửi nhau suốt cả đường đi rồi chưa chán, không khác gì hai tên côn đồ chợ búa, chẳng tí nào giống cảnh sát hết.

Đại đội xe cảnh sát rời đi, sau đó lãnh đạo được phóng viên xúm xít vây quanh vào khu huấn luyện mở cuộc họp báo, đợi đám ồn ào đi hết rồi mới thấy một đoàn người đi về phía trực thăng. Số 02 nhảy xuống trước tiên, kính lễ rồi đem thứ tịch thu ở hiện trường giao cho Hứa Bình Thu, Hứa Bình Thu chuyển giao cho đồng nghiệp tỉnh Quảng Đông, người đó kính lễ rồi lập tức lên xe đi ngay.

Dư Tội hơi chột dạ, kiểm tra cẩn thận toàn thân không còn manh mối nào đã từng bêu xấu trên thuyền mới xuống, nhìn thấy Hứa Bình Thu, Đỗ Lập Tài, Lâm Vũ Tịnh.

“ Giỏi lắm ... Lập Tài, đây là vị đặc vụ sắp về đội, mau mau lôi kéo quan hệ nếu không bị các đội khác cướp mất đấy.” Hứa Bình Thu đấm số 02 một cái:

“ Ái chà, khỏi phải nói, nhân tài thế này chắc chắn là tới cục chống ma túy chúng tôi rồi.” Thái độ Đỗ Lập Tài khác hẳn thường ngày, niềm nở bắt tay số 02, nhân tài thân kinh bách chiến thế này, cục bọn họ cầu mà không được:

Hai bên thân thiết giả dối trông rất chướng mắt, Dư Tội hừ một tiếng bình luận không hài hòa: “ Xì, kẻ nào chán sống mới tới đó, ê Lão Nhị, đừng để bị dụ, chỗ đó chả béo bở gì đâu.”

Đỗ Lập Tài trừng mắt trâu lên, nhưng sao dọa nổi Dư Tội, ngang nhiên bước qua mặt hắn, chẳng bận tâm quần áo mới khô một nửa, dính bết lên người, tanh mùi nước biển, sơ mi rách vài chỗ, lộ ra cả bả vai, bụng, hết sức nhếch nhác.

Hứa Bình Bình Thu vỗ nhẹ vai Đỗ Lập Tài, tiểu binh lập đại công, giờ thưởng thế nào thực sự khiến ông ta khó xử, chưa kịp vỗ về thì một chiếc xe phóng vèo tới, trên xe là Vương Vũ Vi, Lý Phương Viễn, vừa mới đi đón Tôn Nghệ, Nghiêm Đức Tiêu ở Phiên Ngu tới, chuẩn bị đi thăm Lý Hàng của đội hai bị thương đang phẫu thuật.

Tôn Nghệ vừa nhìn thấy Dư Tội, lửa giận âm ỉ trong lòng bùng cháy, xông tới chỉ mặt mắng:” Thằng vương bát đản kia, lừa lão tử chạy ra biển, có biết nơi đó cách biển bao xa không, 20 km là ít, cậu bỏ lại tôi, giờ đàng hoàng ngồi máy bay về ... Có biết tôi suýt bị bắn chết không, lại còn bị bọn cảnh sát đánh cho một trận.”

“ Người anh em, tôi còn thảm hơn anh, xông pha mưa bom bão đạn mới về được ... Không phải đều là vì nhiệm vụ à ... Con bà nó, đánh thật đấy à, chán sống rồi phải không? “Dư Tội đang phân bua ai dè bị Tôn Nghệ đấm một phát, nếu không né nhanh thì đã vỡ mũi, tức thì chẳng anh em quái gì nữa, trả đòn ngay:

Thử Tiêu ở bên chẳng có tác dụng gì, lại còn xúi bẩy hai bên đánh nhau.

Đỗ Lập Tài nhìn cảnh hỗn loạn này mà giận tím mặt, định xông vào tách ra, Hứa Bình Thu nói:” Đi thôi, kệ họ phát tiết.”

Nhìn Dư Tội và Tôn Nghệ còn tóm cổ áo nhau, Đỗ Lập Tài nhảy lên xe, một trùm ma túy sắp chảy thoát rồi mà xui xẻo thua trong tay một tên chim non, đúng là oan uổng ...

.....

Tối nay vẫn còn 15 chương nữa, hôm nay đột nhiên rảnh mới đăng thêm, mất 3 tiếng biên hết đấy, thế nên 15 chương là ngưỡng cao nhất rồi.

Bình Luận (0)
Comment