Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 185 - Q2 - Chương 085: Nhiệm Vụ Mới. (2)

Q2 - Chương 085: Nhiệm vụ mới. (2) Q2 - Chương 085: Nhiệm vụ mới. (2)

“ Chết tiệt, mắc bẫy rồi.”

Dư Tội hào hứng thay quần áo xuống lầu, phát hiện đi cùng còn có Hứa Bình Thu và Đỗ Lập Tài, quay đầu nhìn Lâm Vũ Tịnh với vẻ mặt rất không vui, nhưng mà đã tới nước này chỉ còn cách lên xe.

Xe đi ngay lập tức, Đỗ Lập Tài đưa tài liệu vắn tắt tình hình vụ án cho Dư Tội, cấp bậc bảo mật là I, bên trong PDA, không quên nói một câu kiểu mệnh lệnh: “ Năm phút phải xem xong.”

Dư Tội máy móc nhận lấy, mở ra xe, xem rất nhanh, chưa đầy năm phút là đã trả lại.

Đỗ Lập Tài nhíu mày:” Nhanh thế, đã làm rõ các mối quan hệ trong đó chưa đấy?”

“ Tương đối.” Dư Tội hời hợt đáp, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, làm mặt giận với Lâm Vũ Tịnh:

Đỗ Lập Tài không tin tưởng, còn giải thích một lần nữa:

“ Vai trò của Phó Quốc Sinh trong tập đoàn này rất đặc thù, hắn là anh họ của Tiêu Đào, lại từng cứu Mạc Tứ Hải, đặc thù hơn nữa là sau khi gặp Thẩm Gia Văn. Theo Vương Bạch khai, nữ nhân đó vốn là tình nhân của Hàn Phú Hổ, về sau vì hắn buôn lậu trên biển, muốn mượn sức của Phó Quốc Sinh đang phất lên để đả thông quan hệ trên đất liền, nên đưa cô ta tới bên Phó Quốc Sinh, còn Phó Quốc Sinh thì căn bản không quen Hàn Phú Hổ.”

“ Còn theo lời khai của Mạc Tứ Hải lại là thế này, Thẩm Gia Văn cùng Tiêu Đào có quan hệ bất chính, nhiều việc lén lút làm sau lưng Phó Quốc Sinh, bao gồm cả lần buôn lậu súng này. Mà biểu hiện của Thẩm Gia Văn lại càng lạ, trong phòng thẩm vấn cứ khóc suốt, nói là có lỗi với Phó Quốc Sinh ...”

Kỳ thực Dư Tội thấy chẳng có gì khó hiểu, tiểu tiết có thể bỏ qua, sau khi Phó Quốc Sinh tạo nên được con đường kiếm tiền ổn định chắc chắn, Thẩm Gia Văn và Tiêu Đào nổi lòng tham, lôi kéo đại bộ phận thế lực của Phó Quốc Sinh lén lút kiếm tiền, kết cục năng lực không đủ mà chơi quá lớn, thế là lật thuyền.

Nói nửa ngày trời khô cả họng mà chẳng thấy Dư Tội có phản ứng gì, Đỗ Lập Tài quay đầu lại quát:” Đã hiểu chưa, quan hệ của mấy người này rất phức tạp, Thẩm Gia Văn còn phản bội Phó Quốc Sinh, cậu đừng kích thích hắn ở mặt này.”

“ Đơn giản như vậy cần gì phải nói nhiều, đó là dùng quan hệ nam nữ không chính đáng liên kết tất cả mọi người lại thôi.” Dư Tội lẩm bẩm, giả sử y là Dư Tiểu Nhị thực trong tình huống không biết gì, chắc chắn cũng bị Thẩm Gia Văn mê hoặc rồi, đề tài khiến người ta chẳng hứng thú nổi:

“ Hừ, chỉ thế thôi, đã biết nhiệm vụ chưa?”

“ Nhiệm vụ gì?” Dư Tôi ngơ ngác ngồi thẳng lên:

Đỗ Lập Tài bực mình nhìn Lâm Vũ Tịnh thấy cô né tránh đành bố trí lại:” Phó Quốc Sinh bị bắt khi không hề có bất kỳ chứng cứ trực tiếp nào, ý của tổ chuyên án là, vì cậu là người tiếp xúc với hắn trong trại giam, sau đó kiến lập quan hệ không tệ, nên muốn cậu tới khuyên giải hắn, hắn cứng đầu như thế không có lợi cho cả hắn lẫn chúng ta.”

“ Cái gì, các người không phải làm khó người ta à?” Dư Tội giãy nảy, chuyện này y không làm:

“ Làm khó chỗ nào? “ Đỗ Lập Tài sầm mặt:

“ Anh có nghe bản thân nói cái gì không thế, tôi bán đứng người ta, giờ lại bảo tôi đi khuyên người ta bán đứng người khác, bán đứng bản thân ... Dù dỗ trẻ lên ba cũng phải cho người ta kẹo ngọt chứ không phải bằng cách vả vào mặt người ta thế này.” Dư Tội nổi giận chống đối, nguồn cơn xung đột hai người là Đỗ Lập Tài luôn lấy nhiệm vụ ra áp đặt không thèm quan tâm tới cảm thụ của người khác, y chịu không nổi cái kiểu đó:

Còn không à, Đỗ Lập Tài lại bệnh cũ tái phát, nghiêm mặt nói:” Đây là mệnh lệnh, cậu có chút ý thức ...”

Hứa Bình Thu ngăn cản một trận cãi vã nữa:” Kéo ngọt ở ngay trước mắt hắn, cậu đi khuyên hắn nhặt lên mà thôi, đương nhiên là muốn hay không là ở hắn.”

Kẹo ngọt gì? Người ngồi đây đều hiểu, thẳng thắn khoan hồng, kháng cự nghiêm trị mà thôi.

Đại đa số thời điểm chiêu này có tác dụng, nhưng hiệu quả với người trọng tội tự biết sẽ chết, ví như giết người buôn ma túy, mà đối phương lại dính cả vào hai loại đó, Dư Tội cười khẩy, chẳng nói thêm nữa.

Đột nhiên cảm giác tay bị người ta đụng vào, Dư Tội quay sang, không ngờ là Lâm Vũ Tịnh, đang viết vào lòng bàn tay y chữ "xin lỗi", Dư Tội không nể mặt rụt tay lại, làm Lâm Vũ Tịnh hết sức áy náy nhưng cô chẳng thể làm khác.

Trong xe im lặng một cách ngột ngạt, không ai nói thêm gì, theo thông lệ, cả tập đoàn tội phạm bị phân chia tan nát, không giam giữ cùng nơi, đề phòng thông đồng, lần này tới trại giam số hai trực thuộc sự quản lý của sở tư pháp, tọa lạc ở bên bờ Châu Giang có nước biếc bao quanh. Đây là trại giam có quy cách rất cao, khi đi qua cổng sắt vẫn thấy ánh sáng rực rỡ, khắp nơi hương hoa, xuống xe tưởng chừng như ở trong một vườn hoa cực lớn.

Thì ra trại giam cũng phân chia làm năm bảy loại, từng nghe nói có tội phạm trọng yếu ở trong tù trừ tước đoạt tự do thì không khác gì khách sạn 5 sao, y còn nghĩ là tên nào đó xem phim quá nhiều cơ, té ra là mình còn đơn thuần lắm.

Nhìn nơi này mà xem, mặt hướng ra sông lớn, xuân ấm hoa nở, khác nào đi an dưỡng tuổi già, điều kiện hơn đứt người vất vả làm công ăn lương ngoài kia.

Thân phận của Dư Tội đặc biệt hạn chế tiếp xúc, tới đón là tổ trưởng thẩm vấn, hàm cảnh đốc, dẫn mọi người vào trong phòng hội nghị, tổ chức cuộc họp ngắn, chi tiết không cần nói nữa. Bọn họ là người trực tiếp phá án, tóm tắt tình hình gần đây của nghi phạm, hai thẩm vấn viên đều biết Hứa Bình Thu, nhưng càng hứng thú với Dư Tội trầm mặc ít nói, có điều đối với mấy lão già râu rỉa lớm chởm răng vàng khè mồm đầy mùi thuốc lá, Dư Tội chẳng buồn nhìn một cái.

Phương án đã được soạn sẵn, Dư Tội lấy thân phận Dư Tiểu Nhị đã thần khẩn khai báo, được cho tới nói chuyện khuyên nhủ Phó Quốc Sinh, Dư Tội từ chối lấy lý do y đã thoát vai, trong thời gian ngắn khó điều chỉnh lại tâm thái dễ sơ hở, khi đó lợi bất cập hại. Tổ thẩm chuẩn bị phương án dự phòng, do Dư Tội thiếu kinh nghiệm, cho nên Đỗ Lập Tài sẽ theo cùng hỗ trợ, thêm vào một thư ký viên, Đỗ Lập Tài không thoải mái những không dị nghị gì.

Dư Tội vẫn dứt khoát lắc đầu:” Không được, muốn gặp thì chỉ mình tôi đi, nếu có người ngoài hắn không nói một lời, không tin thử mà xem.”

"Người ngoài"? Chẳng lẽ tất cả đồng nghiệp ở đây là người ngoài, nghi phạm mới là người mình, phía dự thẩm mặt mày quái dị. Đỗ Lập Tài không thể nổi giận ở trường hợp này, ra sức nháy mắt với Dư Tội, ý bảo y phải nể mặt đồng nghiệp tình bạn, nhưng càng nháy y càng kiên quyết:” Hoặc là tôi đi gặp một mình, hoặc là không gặp, nếu không chỉ phản tác dụng, bây giờ hắn chưa chắc hận cảnh sát nhưng hận không thể lột da tôi, nói thế nào cũng là tôi bán đứng họ, giờ tôi dẫn cảnh sát tới trước mặt hắn thì bằng trêu tức à? Các vị không thể một lần bỏ nguyên tắc khô cứng xuống mà cân nhắc tới tâm lý nghi phạm sao?”

Tuy lời không dễ nghe lắm, sự kiên trì này khiến đối phương phải nhìn lại chàng trai tuổi không lớn, nhưng rất có chủ kiến này, vẻ mặt nghiêm túc, lý lẽ rõ ràng, không thể không cân nhắc.

Không bao lâu sau Dư Tội bị cảnh sát tòa án mặt vô cảm dẫn tới gian phòng thẩm vấn nhỏ, trống không, trừ vách ngăn, chỗ ngồi cho thẩm vấn viên thì không có gì khác, ở trường cản sát đã tiếp xúc với những thứ này rồi, nghiêm khắc mà nói phương thức thẩm vấn cùng kỹ xảo của toàn bộ cảnh sát là dụ cung, chẳng có nghi phạm nào đi thống khoái khai ra tội danh có thể khiến mình ngồi mòn đít trong tù.

Đó là một cặp mâu thuẫn tạo ra một đôi thiên địch, diễn biến thành trò mèo vờn chuột, trong cái mâu thuẫn không thể điều hòa này chỉ có thắng và thua không có sự hòa giải.

Vậy thì mình nên nói gì đây.

Bình Luận (0)
Comment