Sau đó là Lạc Gia Long tới, vẫn dáng vẻ tú tài, chỉ là hỏi làm gì, bắt đầu kể khổ, bị mỹ nữ lãnh đạo lừa, tưởng có chỗ làm phát huy được kiến thức, ai ngờ giờ suốt ngày lập mục lục, nhìn chữ đánh máy, chán tới muốn treo cổ cho rồi. Cơ mà với sức lực của Lạc Đà, làm mấy việc đó là hợp nhất, nên các anh em không trêu mà cùng nhau an ủi.
Lý Nhị Đông còn nói, thôi suốt ngày ở bên cái máy vi tính cũng tốt, tiện xem phim sex, nhìn đi, xem phim tới xanh mặt, rõ ràng bộ dạng tửu sắc quá độ gây ra.
Người tới ngày càng đông, Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ lái xe của đại đội hai nghênh ngang trở về, cốp sau mở ra. Oa, bia tới hàng két luôn, tuyên bố đợi sau lễ tốt nghiệp uống tới sáng hôm sau luôn. Giờ chỉ thiếu Vương Lâm, Hán Gian, Dư Tội và Thử Tiêu nữa thôi, người gọi điện giục, người muốn lái thử xe cảnh sát, cũng có tên mở bia tu ừng ực.
Đang nhốn nháo ở cổng trường thì một chiếc Jeep Wrangler hầm hố đi tới, làm Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ nhìn mà thèm nhỏ giải, nhỏ giọng nói, xe của Giải Băng, chưa tốt nghiệp mà cha mẹ người ta đã mua cho rồi, hơn 40 vạn, làm cả đám nghe chửi thầm trong lòng.
Thích vênh à, mẹ nó chú, có tin lát anh em tao đi xì lốp xe không?
Xung quanh yên tĩnh hẳn, hai trận doanh khác nhau không thể điều hòa, Giải soái ca thò đầu hất hàm hỏi:” Mọi người đông đủ quá nhỉ ... Tôn Nghệ, đã thấy Nghiêm Đức Tiêu chưa?”
“ Báo cáo đội trưởng Giải, chưa thấy ạ.” Tôn Nghệ đứng nghiêm, nhưng cái giọng kéo dài ra cực kỳ chướng tai.
Giải Băng bẽ mặt hạ cửa kính xuống.
Trương Mãnh mặt cực kỳ khó coi:” Tôn Tử, thằng chó đó lên đội trưởng bao giờ?”
“ Đội trưởng chó cái gì nó, nhưng mà ở đại đội hai thái độ như bố người ta, nên mọi người gọi nó là đội trưởng.”
A, thì ra là chửi xéo, nhưng mà nghe nói Giải Băng phá được vụ án giết người nhận biểu dương, Ngô Quang Vũ xác nhận, chính vì thế nên mới vênh váo.
Mọi người chế giễu, Giải Băng vẫn đỗ cái xe chình ình ở trước cổng rất phô trương, ngồi trong xe gọi điện thoại, lát sau thò đầu ra hỏi số điện thoại của Thử Tiêu, chẳng ai thèm trả lời làm hắn bực tức lái xe đi.
“ Mẹ cha nhà nó, sao tôi cứ phải thấy cái mặt nó nhỉ?” Trương Mãnh luôn coi Giải Băng là tình địch, xem ra tình cảm với An mỹ nữ chưa thay đổi:
Trịnh Trung Lượng xúi: “ Khiêu chiến hắn, sau đó đánh bại rồi ôm mỹ nữ về.”
“ Cút qua bên, đào binh mà còn mặt dày trở về.” Trương Mãnh đẩy đầu Trịnh Trung Lương đi:
“ Này này này, các anh em, nhìn kia, ai thế, tôi không hoa mắt chứ?” Đậu Hiểu Ba đột nhiên nhảy dựng lên la hét, cách đó không xa đỗ lại một chiếc Mazda đỏ chót, soái ca mặc vest trang trọng tạm biệt mỹ nữ ăn mặc cực kỳ thời trang, mỹ nữ là mỹ nữ cấp 1.
Oa, lại còn hôn tạm biệt, ngang nhiên đút lưỡi vào mồm nhau giữa thanh nhiên bạch nhật nữa, không còn coi ai ra gì nữa rồi, soái ca xuống xe, vẫy tay chiếc xe đi ngược ra.
Đám anh em chưa hết choáng váng, mẹ ơi là cái thằng Hán Gian Uông Thận Tu, cái tóc bóng lộn kia nhầm đi đâu, chỉnh cái cổ áo đã ngay ngắn tới không thể chuẩn hơn, thong thả bước tới.
“ Oa, đám anh em cùng khổ chúng ta có một tên cao phú soái rồi. “ Tôn Nghệ thốt lên:
Hùng Kiếm Phi tay cầm chai bia rít lên:” Thằng này ở Quảng Châu bán tinh bán huyết chơi hộp đêm, lần này bán cái gì?”
“ Hay là được tiểu phú bà bao nuôi rồi?” Trịnh Trung Lượng ghen tỵ:
“ Oa, thế thì hạnh phúc chết.” Đậu Hiểu Ba hâm mộ:
“ Cả một lũ ăn hại.” Trương Mãnh chỉ trích:
Uông Thận Tu đã tới nơi, nhìn qua một đám anh em vẫn cứ lôi thôi lếch thếch giống thổ phỉ hơn cảnh sát, vẫy tay chào, khoác vai Bánh Đầu cùng hắn thân thiết nhất.
Bánh Đậu tò mò: “Ai thế?”
“ Bạn gái vừa quen.” Uông Thận Tu nháy mắt thần bí:
“ Khá lắm ... Mặc hẳn Armani cơ đấy.” Trương Mãnh giọng quai quái:
Uông Thận Tu chỉ cười rộng lượng, không giải thích gì thêm, mọi người hỏi từ Quảng Châu về làm gì, nói là đưa tới đơn vị dưới cục thực tập, nhưng hắn không đi, hỏi đi đâu, hắn chỉ cười.
“ Theo như tôi xem thiên tướng, nhân tướng thì cậu dương khí suy giảm, mặt mày xám xịt, đó là dấu hiệu chìm đắm trong nữ nhân không thoát ra được.” Trịnh Trung Lượng lại làm bộ lim dim bấm quẻ:
“ Đại Tiên, chìm đắm trong nữ nhân không mất mặt, hay dở gì cũng có mục tiêu, sống không biết mục đích ở đâu mới mất mặt đấy.”
Oa, câu này của Uông Thật Tu quá có trình độ, đám anh em đều chột dạ, ở Quảng Châu về, ai nấy đều có đơn vị, nhưng trừ ngày ngày làm việc lặp đi lặp lại không biết đang làm cái gì nữa. Trong số mọi người chỉ có Tôn Nghệ biết sự thật, nhưng hắn không dám phá vỡ Điều lệ bảo mật nên ngậm miệng, nghe đám anh em mở miệng chửi bới.
Bất tri bất giác nói tới đề tài không vui, làm phai nhạt niềm vui trùng phùng, gọi điện thúc giục Dư Tội, nghe bảo là bị tắc đường.
Trong thời gian chờ đợi cái xe của Giải Băng quay lại, phanh trước mặt mọi người, cả đám định chửi, nhưng lần này lái xe là An Gia Lộ, xinh đẹp rực rỡ sắp làm mù mắt cả đám, Tôn Nghệ vội vàng vỗ tay:” Hoan nghênh An mỹ nữ tới thăm hỏi mọi người.”
“ Bớt mồm mép, tôi hỏi các cậu, Thử Tiêu đâu?” An Gia Lộ nhảy xuống, giọng có vẻ giận dữ, thiếu nữ đang độ xuân thì, chiếc áo thun vàng cốm đơn giản bọc lên thân hình thon thả yểu điệu, làn da trắng mịn như da em bé, không vì tức giận mà bớt đi vẻ xinh đẹp, mà bộ dạng cắn môi bực tức đó càng thêm sức hút:
“ Còn đang trên đường ... không, không thể nào!” Hùng Kiếm Phi nói được một nửa thì hàm như bị trật khớp rồi, Đậu Hiểu Ba chớp mắt liên hồi, Lý Nhị Đông ôm đầu, làm người khác không hiểu ra sao.
Phía sau An Gia Lộ xuất hiện một cô gái tóc tết bím, sợi tóc hơi lòa xòa, gầy gầy nho nhỏ, vóc dáng yểu điệu, gương mặt xinh xắn, trông như nữ sinh cao trung, một cô gái phương nam điển hình.
Vì trời nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái lấm tấm mồ hôi, gương mặt chưa hết vẻ ngây thơ, không quá xinh đẹp nhưng vẻ trong sáng tự nhiên vẫn khiến mắt người ta sáng ngời.
Bánh Đậu không dám tin, bước tới gần hơn:” Tế muội tử phải không?”
Cô gái chớp chớp đôi mắt to ươn ướt như chực khóc, gật đầu.
Hùng Kiếm Phi chưa khép miệng lại được:” Đúng là Tế muội tử rồi … sao em lại tới đây?”
Vừa hòi một cái, cô gái mếu miệng bật khóc vô cùng tủi thân, nói không ra lời. An Gia Lộ đanh đá chỉ tay một vòng:” Các cậu thật không thể chấp nhận được, Giải Băng quan tâm giúp bạn bè, còn các cậu thì sao, lại lờ cậu ấy đi ... Cô bé này tới trường chúng ta nhiều lần, chủ nhiệm Giang không thể tìm được Thử Tiêu, cho nên gọi điện cho tôi, để tôi nghĩ cách ... Nhưng mà kỳ, không thể nào tìm được Dư Tội, Thử Tiêu, Bánh Đậu ... Quá đáng lắm rồi, tôi ở đây đợi Thử Tiêu, không nhìn ra cậu ta là thứ Trần Thế Mỹ, làm con gái nhà người ta khóc lóc tìm tới tận trường.”
Có anh em hồ đồ không hiểu gì, Lý Nhị Đông, Đậu Hiểu Ba, Hùng Kiếm Phi luân phiên kể ra. Ai nấy đều ngả ngửa, Lạc Gia Long nhìn khuôn mặt ngây thơ non choẹt của Dương Tinh Tinh, nhìn thân hình gầy gò, nhìn mái tóc sừng dê thốt lên: “ Không thể nào, cô bé này chắc còn học cao trung chứ mấy?”
“ Khẩu vị của Tiêu ca xưa nay thích đồ tươi non, các cậu không phải không biết.” Lý Nhị Đông cay đắng nói:
“ Lẽ trời ở đâu, trong đám anh em chúng ta, người có phúc nhất lại là Thử Tiêu à?” Uông Thận Tu không giữ được phong độ nữa, ghen tỵ tới phát cuồng rồi:
Chuyện kể ra, nghe nói Tế muội tử tử nghìn dặm xa xôi tới tìm Thử Tiêu, đám anh em sinh lòng kính phục, không đùa nữa, chung lòng chửi bới tên Thử Tiêu vong ân phụ nghĩa.
....
Đám này nhộn quá =))