Thấm thoát đã hơn hai tháng trôi qua kể từ buổi lễ tốt nghiệp của trường cảnh sát tỉnh Sơn Bắc, trời từ mùa hè đã chuyển sang thu, mặt trời từ đỏ rừng rực như lửa cũng chuyển sang sắc vàng ôn nhu hơn.
Thế nhưng chớ để vẻ bề ngoài của nó đánh lừa, phương bắc nóng nhất không phải là mùa hè, mà cuối thu tháng chín, khô hanh, nóng nực, bức bối. Nắng không cháy da thịt, nhưng nó như biến thành chất keo sền sệt trong không khí, làm người ta gần như không thở nổi, nhựa đường bị nắng nướng cho như bánh xốp, dẫm lên một cái là để lại cả dấu chân mờ. Nhìn đâu cũng thấy người đi đường bước chân vội vã mồ hôi đầm đìa, lại còn che chắn kín mít, ở thành phố lớn xe cộ nườm nượp chính là sự dày vò với người bình thường, ai cũng chỉ muốn trốn trong xe hơi hưởng thụ hơi mát từ máy điều hòa.
Đường Ổ Thành, bệnh viện ngoại khoa số hai, đội xe cảnh sát lặng lẽ chờ ở cổng, gian phòng bệnh tầng hai, Lý Hàng vừa mới cởi quần áo bệnh nhân, thay cảnh phục. Chàng trai trẻ lại quay về dáng vẻ tinh thần như cũ, kính lễ với lãnh đạo tới thăm hỏi, người của ban chính trị chụp lại cảnh này, lòng hí hửng, lại có tin tức bom tấn từ chỗ mình ra lò rồi, mai có thể thấy tiêu đề ở báo tỉnh ( Người hùng vụ án buôn ma túy xuyên tỉnh ra viện, lãnh đạo công an tỉnh nghênh tiếp anh hùng trở về).
Quảng Châu, Đại Nguyên, hai vùng chung tay phá vụ án ma túy lớn hiếm có trong nước vài năm qua, đủ làm đề tài cho người ta bàn tán ba bốn tháng. Trong vụ án này có 45 kẻ bị giam giữ hình sự ở Đại Nguyên, nghi phạm liên quan bị bắt các nơi đạt tới hơn 130 người, trực tiếp tham dự vụ án này là Đại đội hình sự số 2, tổ 9 Cục phòng chống ma túy, được bộ biểu dương, vinh dự tập thể hạng nhất do bộ công an trao tặng.
“ Đội trưởng.” Lý Hàng phấn chấn kính lễ với Thiệu Vạn Qua:
Chỉ mới là chàng tai độ tuổi hai mươi thôi, hôm đó bị mãnh vỡ lưu đạn xuyên qua lá lách, toàn thân máu me, hơi thở yếu ớt, cứ tưởng không qua nổi, giờ lại khoe như vâm đứng trước mặt. Thiệu Vạn Qua đấm ngực hắn một cái: “ Trông vẫn khá lắm, có vẻ không sao nữa rồi.”
“ Tất nhiên không sao, rút kinh nghiệm lần sau gặp chuyện tương tự tôi nhè đầu bắn trước cho an toàn, với đám đó không khách khí được.”
Người trên tỉnh xuống là phó sở trưởng kiêm cục trưởng cục công an thành phố Vương Thiếu Phong, trưởng ban hình sự Hứa Bình Thu, thêm vào ban chính trị, văn phòng, tới mười mấy người.
Hứa Bình Thu tư cách lão thành, cơ sở quần chúng tốt, ít lên mặt lãnh đạo ôm vai Lý Hàng: “ Hôm nay mọi người đi sau xe tôi nhé, tôi đích thân lái xe cho anh hùng, phó sở trưởng Vương không có ý kiến gì chứ?”
Cục trưởng Vương cười trách Hứa Bình Thu cướp công việc của mình, hai vị lãnh đạo lớn nói đùa làm Lý Hàng ngượng ngùng.
Xuống lầu, Hứa Bình Thu nói được làm được, đuổi lái xe tới xe khác, tự mình ngồi vào ghế lái, gọi Thiệu Vạn Qua, Lý Hàng lên xe, về đại đội hai, ở đó có các đồng đội đang chờ đợi mở tiệc mừng công.
“ Xử trưởng Hứa, tôi có thể đề xuất ý kiến không?” Trời quá nóng, đứng ngoài trời chụp ảnh vài phút mà phát ngốt, nhất là lại còn phải đóng nguyên bộ chỉnh chu như thế, vừa lên xe là ai nấy cởi áo ngoài nới cục cổ, thở phào, trên xe chỉ còn người mình, Lý Hàng rụt rè hỏi:
Hứa Bình Thu sảng khoái gật đầu: “Được, cứ nói.”
“ Kỳ thực, tôi có làm gì đâu, hôm đó vừa mới nhảy ra khỏi xe bắn một băng đạn không trúng ai, chưa giúp được gì cho nhiệm vụ đã bị thương nằm đó, vậy mà hết khen thưởng lại phỏng vấn còn tiệc mừng công, làm tội ngại lắm.”
Hứa Bình Thu và Thiệu Vạn Qua cùng cười lớn, chàng trai này còn ngây thơ lắm, Hứa Bình Thu vừa lái xe vừa chỉ dạy: “ Ai bảo là không làm gì, cậu đúng súng với tên trùm tội phạm, cả hình cảnh quốc tế còn theo dõi hắn. Vả lại hai tỉnh chỉ có một thương binh, không thưởng công có cậu thì còn ai xứng hơn nữa?”
Lý Hàng không biết nói gì hơn, ngượng ngập tiếp nhận sự thực này, cũng hiểu tổ chức cần dựng điển hình, anh bị thương mà không được ban thưởng, người khác nhìn vào, sau ai mà muốn xông lên nữa. Dù thế nào hắn cũng hiểu mình không xứng đáng nhiều lời ca ngợi như vậy nên không dám tỏ ra tự đắc.
Thế nhưng người khác có ý kiến, Thiệu Van Qua hậm hực nói:” Đội trưởng, Lão Liêu của cục chống ma túy quá vô liêm xỉ, lúc vụ án vào hồi bế tắc cần người chỉ huy thì ông ta kiếm cớ con trai bị bệnh trốn rịt ở nhà đùn đẩy trách nhiệm, khi sắp kết thúc thì nhảy ra chỉ đạo vài câu vô tích sự, thế là có tên danh sách biểu dương.”
“ Này này, cậu còn chưa qua tuổi nổi loạn sao, người làm có trời nhìn, đừng để tôi nghe thấy cậu nói xấu đồng nghiệp đặc biệt là cấp trên, nếu không biết kiểm điểm bản thân, về hưu vẫn cứ là đội trưởng, bài học của Tần Cao Phong bên đại đội một chưa thấy à? Lẹt đẹt tới giờ chưa qua nổi chi cục.” Hứa Bình Thu cảnh cáo:
Thiệu Vạn Qua biết lãnh đạo cũ có ý tốt nên dù không thoải mái vẫn phải im mồm.
Làm việc thì đùn đẩy, lĩnh thưởng thì tranh giành, đó là hiện tượng phổ biến trong xã hội chẳng riêng của ngành nghề nào, vì tranh công đầu, cục chống ma túy còn muốn tuyền Dư Tội vào cục. Nếu có công thần số một đó thì bọn họ có thể danh chính ngôn thuận nhận lấy phần lớn công lao rồi, Hứa Bình Thu thừa sức nhìn ra mưu đồ của Lão Liêu, song không tiện nói gì. Ai ngờ Dư Tội không đi, không khác nào cho Lão Liêu cái tát, làm ông ta thầm hả hê trong lòng.
Nghĩ tới Dư Tội lại liên tưởng tới lực lượng tuyển mộ năm nay, Hứa Bình Thu thuận miệng hỏi: “ Người mới năm nay ra sao?”
Thiệu Vạn Qua làu bàu trong miệng câu gì đó nghe không rõ, Hứa Bình Thu mắng: “ Làm sao thế, có gì không nói tử tế, làm như tôi là cấp dưới của cậu, phải đi đoán ý đồ của cậu sao?”
“ Vậy tôi nói thẳng nhé, đội trưởng phải đồng ý, chỗ cục trưởng Vương, tôi không có tiếng nói.” Thiệu Vạn Qua nói luôn, là người đích hệ có cái lợi vậy, dám thẳng thắn với cấp trên:
Hứa Bình Thu cũng thích cách giao lưu này:” Được, nể mặt đại đội hai các cậu công lao hãn mã, đề xuất yêu cầu gì cũng không quá đáng.”
“ Tôi muốn đuổi hai người, sau đó tuyển thêm vài người trong vũ cảnh, đặc cảnh.”
“ Đuổi ai?” Hứa Bình Thu linh cảm không tốt.
“ Nghiêm Đức Tiêu và Lý Nhị Đông.” Thiệu Vạn Qua và nói vừa nhìn Hứa Bình Thu sợ ông không chịu:” Nếu xử trưởng không tiện nói, tôi có cách ép bọn chúng đi.”
“ Thủ tục vừa làm xong, lại chuẩn bị vào đội, lúc này cậu lại muốn đuổi người ta đi, hơi quá không?” Hứa Bình Thu thấy Thiệu Vạn Qua như có lời gì khó nói bất ngờ lắm: “ Rốt cuộc là vấn đề gì, cậu phải nói cho rõ chứ, phạm sai lầm gì không thể tha thứ sao?”
“ Không phải, cũng không cái gì lớn, nhưng cái thằng Nghiêm Đức Tiêu đó không làm đúng nổi dù chỉ một chuyện.” Thiệu Vạn Qua xem chừng nín nhịn lâu rồi tuôn ra một tràng: “ Tôi cử cậu ta đi thực địa làm nhiệm vụ theo dõi, mông của cậu ta không ngồi yên được một ngày, ba ngày thì hai ngày trốn, về bịa đặt lấp liếm ... Sau tôi lại bảo cậu ta theo tổ ba phá án, đội trưởng đoán cậu ta làm gì? Cậu ta tìm ban tài vụ của người ta dọa dẫm, lấy bốn năm lần tiền xăng, còn chưa phải là cảnh sát mà đã làm lưu loát như vậy đấy, tôi còn chưa dám ... Tôi mắng cậu ta, đâu ra dùng nhiều xăng như thế, ái dà, vậy mà cậu ta còn có lý, nói là bán phiếu xăng lấy tiền cho anh em ăn uống ... Thế là có bảy tám người đứng ra nói đỡ cho cậu ấy ... Thế té ra tôi lại là người sai, đội trưởng không quản thì tôi cũng không quản, xảy ra chuyện tôi không chịu trách nhiệm.”