Hứa Bình Thu tiếp tục biểu dương:” Vừa rồi tôi hỏi đội trưởng của các cậu, cậu ta nói, biểu hiện của hai cậu trong đội không tệ, ha ha ha, chứng tỏ tôi có nhãn quang đấy chứ?”
Thư Tiêu đột nhiên "ợ"một phát sau đó ho khù khụ, Lý Nhị Đông run tay rơi đũa, vờ vịt vuốt lưng cho Thử Tiêu che đậy, tim đập muốn nhảy ra ngoài, không rõ là đội trưởng che dấu cấp trên hay cấp trên đang nói ngược.
Hứa Bình Thu giả bộ không biết gì:” Làm sao thế?”
“ Dạ, không sao, không sao ạ.” Thử Tiêu xua tay, mặt cúi gằm xuống:
Chắc chắn là có vấn đề rồi, hai anh em lén lút nhìn nhau, chẳng cần hỏi cũng biết mình là loại gì.
Không khí trong bàn cơm lắng hẳn xuống, hai anh em cắm cúi ăn, cứ như cơm nước ngon lành lắm vậy.
Nhà ăn của các đơn vị cảnh sát vốn vài năm trước đã triệt bỏ rồi, nguyên nhân do lãnh đạo ngồi bàn giấy phòng điều hòa, cho rằng đây là tàn dư thời bao cấp, gây lãng phí, biên chế cồng kềnh, không còn phù hợp thời cuộc nữa nên cắt giảm.
Kỳ thực nếu ở nơi làm việc theo giờ giấc nhà nước thì hoàn toàn đúng, nhưng ở đơn vị đặc thù như hình cảnh thì hỏng rồi. Chế độ này vừa bỏ một năm, hơn một phần ba hình cảnh xin điều chuyển công tác, tỉ lệ phá án sụt giảm nghiêm trọng, lãnh đạo sợ hết hồn, vội vội vàng vàng khôi phục nhà ăn.
Hai chàng trai này xem ra vẫn còn biết mình, Hứa Bình Thu quan sát phản ứng của Lý Nhị Đông và Thử Tiêu, châm chước rất lâu mới hạ thấp giọng xuống: “ Giờ có đơn vị thiếu người, tôi không biết là điều ai tới mới phù hợp, nếu nói quen thuộc thì tất nhiên là Đức Tiêu cậu rồi, cơ mà đội trưởng Thiệu lại đánh giá cao như thế ...”
“ Không, không, tôi đi ... Tôi không chịu nổi cái chỗ quái quỷ này nữa rồi.” Thử Tiêu rối rít nói:
“ Tôi cũng muốn, tốt nhất là rời chỗ này thật xa vào, còn đi đâu cũng được.” Lý Nhị Đông cũng không chậm hơn:
“ Chà, chuyện này là sao?” Hứa Bình Thu giả vờ ngạc nhiên: “ Tôi thì có thể lấy lý do nhu cầu công tác điều các cậu đi, nhưng sao lại không muốn ở đây?”
“ Đội trưởng Thiệu quá cứng nhắc, cháu kiếm cho các anh em chút thu nhập cải thiện đời sống, vậy mà anh ta la lối muốn xử phạt cháu, lại còn muốn đuổi cháu đi, lúc nào cũng nhìn cháu gườm gườm, thái độ như kẻ thù giai cấp.” Thử Tiêu nổi nóng, dù gì cũng có tên trong danh sách tập thể đạt được phần thưởng công lao hạng nhất, vậy mà ở đây bị coi như chó mèo:
“ Đã thế lại còn không coi người khác là người, đi theo dõi, một ngày theo quy định luân phiên ba nhóm thay đổi, vậy mà có hai nhóm là may rồi, có khi chỉ có một nhóm, liền tục theo dõi tận 16 tiếng, thế mà về còn mặng nặng mày nhẹ không hài lòng.” Lý Nhị Đông kể tội:
“ Ài, Thiệu Vạn Qua đầu gỗ lim, không khai khiếu được.” Hứa Bình Thu lắc đầu nói một câu trúng yếu điểm, câu này cũng là suy nghĩ thật của ông ta:
“ Tôi kiến nghị điều Dư Nhi tới làm đội trưởng.”
Vừa nghe Thử Tiêu kiến nghị như thế, Hứa Bình Thu cũng mắc nghẹn, thiếu chút nữa phun thức ăn từ cổ họng ra, Lý Nhị Đông vỗ tay chát một cái phụ họa: “ Đúng thế, nếu Dư Nhi tới đây làm đội trưởng, chắc chắn ăn đứt đội trưởng Thiệu, chứ làm việc với anh ta một năm, mọi người giảm thọ mười năm, toàn chỉ huy bừa bãi lãng phí sức lực.”
A, câu này khiến Hứa Bình Thu chú tâm, trước giờ Đại đội hai là nơi giảm quân số nghiêm trọng nhất, nhiều người phải đi tiếp nhận điều trị tâm lý, nguyên nhân là do cường độ công tác quá mức. Lời của Lý Nhị Đông khiến ông ta không khỏi nghi ngờ nguyên nhân có lỗi của Thiệu Vạn Qua, mà Dư Tội rõ ràng thể hiện được phẩm chất lãnh đạo, từ việc đoàn kết mười ba con sâu bệnh làm việc xấu tới chỉ huy tổ chức buôn lậu mấy chục người đâu vào đó, chưa kể vào tù một cái làm luôn lão đại.
Tên đó thực sự có tư chất lãnh đạm thiên bẩm, trước kia có vẻ mình đã bỏ qua mặt này.
Đang suy tư thì thấy Thử Tiêu và Lý Nhị Đông không ăn nữa, nhìn mình không chớp đợi kết quả, Hứa Bình Thu khó xử, mặc dù phá được vụ án lớn, xong tác dụng phụ cũng quá lớn:” Với quyền lực của tôi, đối cương vị công tác cho hai cậu không thành vấn đề, nói xem muốn làm ở vị nào?”
“ Giám định văn hóa phẩm đồi trụy.” Lý Nhị Đông tranh thủ nói ngay ra mộng tưởng của mình:
Thử Tiêu co chân đá Lý Nhị Đông một phát, ai ngờ gấp quá đá nhầm Hứa Bình Thu, Hứa Bình Thu "á" một cái làm hắn ba hồn bảy vía bay một nửa, chỉ ngay mặt Lý Nhị Đông mắng:” Sao vẫn thói xấu đá người bừa bãi thế hả? Lại chối cho mà xem.”
“ Đá gì?” Lý Nhị Đông không hiểu gì cả:
“ Đấy, biết ngay là không chịu thừa nhận mà.” Thử Tiêu liên tục nháy mắt ra hiệu Lý Nhị Đông im lặng:
Lý Nhị Đông biết đầu óc Thử Tiêu hơn mình làm thế là có thâm ý nên không cãi nữa, nhưng trong lòng hoang mang tốt độ.
Hứa Bình Thu dở khóc dở cười: “ Giám định văn hóa phẩm đồi trụy chỉ là nghề nghiệp trong truyền thuyết, thời tôi đi học đã nghe các tiền bối truyền nhau rồi, chỉ là trêu học viên khóa dưới thôi. Cho tới nay còn chưa phân chia ra riêng đơn vị như thế, nên tôi cũng chịu.”
“Ồ.” Lý Nhị Đông thất vọng:” Vậy để tôi nghĩ cái khác ... Thử Tiêu nói trước đi.”
“ Tôi cũng không biết, nhưng mà muốn làm công việc nhẹ nhàng chút, đừng suốt ngày đêm phải có mặt ở cương vị công tác như chỗ này.” Thử Tiêu thấy công trạng của mình đề xuất yêu cầu này không quá đáng:
“ Thời gian có tính đàn hồi một chút.” Lý Nhị Đông tán thành:
“ Phạm vi hoạt động lớn một chút, không thể cứ suốt ngày bị trói chân một chỗ.” Thử Tiêu sợ Hứa Bình Thu hiểu lầm vội bổ xung:” Không phải làm cảnh sát giao thông, sức khỏe cháu hơi kém.”
“ Đãi ngộ kém một chút không sao, nhưng phải có tình người, không thể hơi một tí quát tháo người ta.” Đoán chừng anh bạn Lý Nhị Đông bị mắng nhiều lắm:
Hứa Bình Thu nghe một loạt yêu cầu quá đáng này chỉ mỉm cười không giận. Hai cái tên này e là không thể hòa nhập vào nổi đội ngũ cảnh sát kỷ luật được rồi, ai cũng nói cảnh sát là cái lò luyện lớn, sẽ bồi dưỡng ra tính cách tập thể triệt tiêu cá nhân. Nhưng kinh nghiệm của ông chứng minh, có những cá kính không thể nào tiêu diệt, ví như hai chàng trai này, tự ngã tự thị quá cao, quả đắng này lại do ông ta gieo trồng, cuộc huấn luyện sinh tồn để lại dấu ấn quá sâu, ông ta không thể cứ thể bỏ mặc.
“ Được, ăn đi, hôm nay tôi sẽ giải quyết.” Hứa Bình Thu cuối cùng cũng hạ quyết tâm:” Đúng theo yêu cầu hai cậu, công tác nhàn nhã, bổ trợ cao, thời gian có tính co dãn .... Nhưng mà giao hẹn trước nhé, nếu mà còn kén cá chọn canh là tôi mặc kệ đấy.”
“ Ái dà, không ạ, không ạ, chỉ cần không phải ở cái nơi vô nhân tình này là được.” Lý Nhị Đông mừng hết cỡ, chỉ muốn nhảy tới ôm Hứa Bình Thu một cái:
“ Chú ơi, làm gì thế ạ?” Thử Tiêu cố nén hưng phấn xuống hỏi, cẩn thận vẫn hơn:
“ Bắt trộm, thế nào hả? Đây là công tác đơn giản nhất.” Hứa Bình Thu mỉm cười giới thiệu: “ Toàn bộ thường phục, không mặc cảnh phục là không bị ước thúc. Trong thời gian công tác lang thang ở khu quản hạt, thấy trộm thì bắt về, không thấy thì coi như nghỉ ngơi. Thời gian công tác tính co dãn cao, cậu muốn tới trung tâm mua sắm, muốn tới quán net, khu giải trí đều không thành vấn đề. Hài lòng chứ?”