“ Mã Bằng này, xử trưởng Hứa tới đây không phải có nhiệm vụ chứ?” Lý Phương Viên tò mò hỏi:
“ Không đâu, nếu có nhiệm vụ thì sắc mặt không như thế.” Mã Bằng khá hiểu Hứa Bình Thu:
“ Đội trưởng rất niệm tình cũ, chắc là thuận đường thăm chúng ta.” Cao Viễn đoán, khoác vai Mã Bằng thể hiện hai bòn họ có quan hệ đặc thù với xử trưởng Hứa:
Lâm Vũ Tịnh không nói gì, nhưng cô cảm giác là có việc, dù không phải là nhiệm vụ thì chắc chắn không đơn giản thuận đường đi qua.
Chờ đợi luôn thấy lâu, Hứa Bình Thu từ phòng cục trưởng đi ra được Đỗ Lập Tài tháp tùng tới tổ thực địa, thăm người tham gia cuộc chiến ở Quảng Châu. Cao Viễn, Mã Bằng giờ đều đã là tổ trưởng, có lẽ nhìn thấy một thế hệ mới trưởng thành, nếp nhăn trên mặt Hứa Bình Thu giãn ra không ít, trò chuyện một hồi, khi sắp đi lại đưa báo cho Mã Bằng và Lâm Vũ Tịnh xem, mình cùng cục trưởng Liêu nói cười xuống lầu.
“ Săn trộm? Đang hành động! ... Là sao nhỉ?” Mã Bằng nhìn tiêu đề bài báo không hiểu, quá nhỏ nhặt để quan tâm:
Lâm Vũ Tịnh liền nhớ ra:” Đây là tin nóng thời gian qua đấy, đội chống trộm cắp trong kỳ Quốc Khách cực kỳ nổi bật, đặc biệt là đoạn đường Ổ Thành, phá án một tuần bằng nửa năm, các đội khác đều phái người tới giao lưu học tập.”
“ Vậy ý đội trưởng là gì, muốn chúng ta tới học tập à?” Cao Viễn xem lướt qua báo, báo công chúng thì bỏ hết thứ mẫn cảm rồi, chẳng có giá trị:
“ Gọi điện thoại hỏi xử trưởng Hứa xem.” Lâm Vũ Tịnh bảo Mã Bằng, trong số bọn họ rõ ràng Mã Bằng có quan hệ thân cận nhất:
Mã Bằng đứng trên lầu nhìn xuống, đợi xe của Hứa Bình đi rồi mới gọi điện, không biết nghe được gì mà vẻ mặt ngạc nhiên lắm, đến khi bỏ điện thoại xuống vẫn nói bằng giọng không tin được:” Hàng không biết từ khi nào bị xử trưởng Hứa đưa tới đội trống trộm cắp rồi.”
“ Ai ... A, là cậu ta?” Cao Viễn ngớ người, cứ tưởng "hàng" đã tới đơn vị bảo mật rồi:
“ Làm thế không hay.” Lý Phương Viễn bất bình thay cho công thần:
“ Cậu ấy chủ động đấy, giờ thành cảnh sát săn trộm số một thành phố rồi, chà, vào tù có mấy ngày mà học được toàn thân bản lĩnh.”
Lâm Vũ Tịnh không biết nghĩ tới gì mà thoáng đỏ mặt, quay sang bên nén cười, chuyện cũ ùa về như thùy triệu, lần cãi nhau long trời lở đất với tổ trưởng Đỗ rồi xử trưởng Hứa dở khóc dở cười, chưa nói kỷ niệm riêng hai người, cô đề nghị: “ Chúng ta đi thăm Dư Nhị thôi.”
................. .............
“ Bọn họ giống như hành giả cô độc trong đêm đen, lặng lẽ ẩn mình trong góc tối không ai chú ý ...”
“ Không được, câu này dễ sinh liên tưởng ý xấu ... Bọn họ giống thợ săn cô độc đi trong đêm đen, lặng lẽ chờ con mồi xuất hiện ...đó là sự nhẫn nại vì an toàn tài sản của nhân dân, canh chừng cho hài hòa xã hôi ...”
“ Không được, giọng điệu giống tuyên truyền, nghe mất tự nhiên, độc giả không thích ...”
Lai Văn đặt laptop lên gối lẩm bẩm một mình sửa đi sửa lại bản thảo, mỗi câu đều nghiền ngẫm nhiều lần, bài báo "Săn Trộm" của cô gây phản ứng rất tốt, dù sao người dân bị bọn trộm cắp hại quá lâu rồi, nhiệt tình hưởng ứng. Cô thấy may mắn hôm đó mình bị trộm ví, nếu không cơ hội này đâu tới với mình, hiện giờ coi như đã hoàn toàn nhập tâm vào công tác rồi.
“ Mỹ nữ, cơm hộp này.” Thử Tiêu đưa hộp cơm tới:
“ Mỹ nữ, nước khoáng lạnh đây.” Lý Nhị Đông đưa chai nước khoáng:
Lai Văn mỉm cười bỏ kính xuống, mấy ngày qua cô quen với hành động lấy lòng của hai người rồi. Mới đầu cô vốn thấy khó chịu, dần dà nhận ra, bọn họ thuộc về loại chất phác trong đám người gian trá, thấy mỹ nữ thì lấy lòng, đơn giản vậy thôi, chẳng có tư xiêu vẹo gì, thế nên càng thêm thân cận. Nhận lấy hộp cơm, hớp ngụm nước mát, chợt nhận ra điều bất thường, nhìn thấy hai người kia ngồi vào xe, lấy bia ra cụng với nhau.
“ Này, trong thời gian công tác không được uống bia rượu.” Lai Văn nói nhỏ:
“ Không uống không có tinh thần.” Lý Nhị Đông đã kịp tu một hơi khà một tiếng đã đời:
“ Phần này đừng cho vào báo nhé.” Thử Tiêu nhe răng cười:
Lai Văn phì cười, đương nhiên là phải lược bỏ, kỳ thực trong bài báo quá ít thứ thực tế, ví như theo dõi ra sao, bắt giữ, thẩm vấn đề này, nếu lộ ra, e cảnh sát mới là phía bị xã hội lên án.
Có điều lúc này cô hoàn toàn dung hòa vào không khí này rồi, cũng hiểu ra, dùng nắm đấm mạnh đả kích tội phạm, cũng là vì lợi ích số đông.
“ Nhị Đông, sao chỉ có hai anh, Dư Tội đâu?” Lai Văn quan tâm hỏi:
“ Vẫn rình.” Lý Nhị Đông thuận tay chỉ vị trí:” Thằng đó tẩu hỏa nhập ma rồi, tóm được ai cũng truy hỏi tung tích nữ tặc kia. Lai Văn, tính nó hơi điên, cô đừng chấp, nhường nhịn chút, để nó thù thì đây chính là tấm gương, nữ tặc đó cào nó một cái, trộm cắp toàn thành phố gặp họa.”
“ Thực ra đó là một loại kiên trì mà, giống như một cao thủ lật thuyền trong mương, nuốt không trôi cục tức, không phải nhất định tìm được nữ tặc đó.” Lai Văn lè lưỡi, đánh giá Dư Tội rất cao, thời gian qua bám sát hiện trường, cô biết ai là linh hồn đội ngũ, chính là chàng trai hết sức bình thường đó:
“ Không phải đâu, thằng đó chỉ thù dai thôi.” Thử Tiêu ra sức hạ thấp Dư Tội, như chỉ sợ mỹ nữ có thiện cảm với y: “ Thằng này cực kỳ khó dây dưa, khi đi học, nó đánh nhau với Súc Sinh, cô nghe tên là biết thuộc loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển rồi đúng không, Dư Tội bị áp đảo cả thể lực lẫn thể hình, mà Súc Sinh không hạ nổi nó, càng đánh càng thêm nhục ... Dù giờ Súc Sinh được đặc cảnh rèn luyện, có gặp Dư Tội vẫn ăn đòn như thường thôi, vì sao à? Nó chơi bẩn chứ sao, chứ nếu vẻn vẹn bằng thực lực thì tôi cũng nghiền nó ra bã luôn.”
Thời gian qua Lai Văn qua miệng rộng của Thử Tiêu biết rất nhiều chuyện về nhóm anh em bọn họ. Đám anh em này một câu không vừa ý là quay sang chửi nhau, mà độ độc ác ngoa ngoắt thì ai không biết còn tưởng rằng họ có thù không đợi trời chung. Mấy lần Thử Tiêu và Lý Nhị Đông gầm ghè nhau khiến cô phát sợ, nhưng mà chửi nhau đó rồi quên ngay được, lát sau thân thiết như anh em tựa hồ chưa có chuyện gì xảy ra. Phải thừa nhận, thế giới của các chàng trai rất đặc sắc mà cô chưa từng ngờ tới.
“ Số 4 chú ý, số 4 chú ý ... Đối tượng ở trước cửa siêu thị di động Hoành Đạt, sơ mi hoa, sau lưng giấu kìm cộng lực.”
Cái bộ đàm cũ rè rè truyện ra giọng của Dư Tội, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông giật mình ném chai bia, nhìn về phía trái, xe của họ đỗ bên lề đường, cách siêu thị di động kia gần năm mươi mét không nhìn rõ lắm mà vị trí của Dư Tội còn xa hơn nữa, phải trăm mét.
“ Mẹ nó, tà môn thế, Dư Nhi đúng là cùng nhà với bọn trộm.” Lý Nhị Đông nhanh chóng lấy vũ khí chạy ra, Thử Tiêu theo sau, thời gian qua bọn họ đối phó với bọn trộm cắp ngoài phố ngày càng thuần thục, nhưng chưa là gì khi so với Dư Tội, y thì như có thần nhập vào người vậy, chỉ cần trộm đi qua trước mắt y là dính ngay:
Lai Văn ở trong xe cẩn thận giơ máy ảnh lên, điều chỉnh ống ngắm, cô nhìn thấy mười một đội viên, đường Ổ Thành liên tục bị đội chống trộm cắp đả kích cường độ cực cao, làm trộm bản địa gần như tuyệt tích, đôi khi thuận tiện bắt cả trộm qua đường.
Hình ảnh trên ống kính dần rõ ràng, Lai Văn nhìn thấy một thanh niên mặt áo sơ mi hoa đang nhìn ngang ngó dọc, đoán chừng là tính toán ra tay, chớp mắt rút kìm sau lưng, nhanh chóng cắt khóa xe đạp điện, nhảy lên đạp đi.
Rất nhanh, trước sau chỉ mất ba giây thôi.