Bệnh viện Ung Bướu nằm ở thành tây Đại Nguyên khu nối tiếp giữa nội thành và ngoại thành, trước kia đây vị trí khá hẻo lánh trong thành phố, nhưng có thể nói bệnh viện là một sản nghiệp thúc đẩy phồn vinh một vùng không hề sai, quán hàng hai bên bệnh viện mọc lên như nấm, tiếp đó là nhà nghỉ. Mỗi ngày qua lại là những khuôn mặt sầu lo, bước chân nặng trĩu, người đông thì kèm theo đó là kẻ xấu cũng nhiều, đặc biệt là những kẻ nhắm vào túi tiền căng đầy của người nhà bệnh nhân.
À, đừng hiểu lầm, chúng tôi không nói tới bác sĩ đâu … khụ, khụ, mà nói tới bọn trộm kìa.
Mỗi khi vụ án xảy ra, ít là 1000, nhiều thì vài vạn, còn có tên trộm to gan trộm cả thẻ ngân hàng của nạn nhân, sau đó tìm riêng người mất, thỏa thuận bán lại, vì sợ lỡ thời gian chữa trị, bọn họ đành phải nín nhịn mà chấp nhận. Còn người ít hiểu biết, cả đời không chơi được thứ kỹ thuật cao, đem bó tiền cuốn trong người thì khuynh gia bại sản, từng có người nhà bệnh nhân sắp phẫu thuật vì thế leo lên tầng thượng muốn tự sát, may bệnh viện thay đổi lập trường bắt buộc đóng phí trước, mới cứu được một mạng người.
“ Tiểu Lạc, cao thủ săn trộm mà cháu mời đâu?” Viện trưởng Tằng Hạ Vũ hỏi, ông già tóc đã bạc, da đồi mồi, trán hằn nếp nhăn song tinh thần vẫn quắc thước, chỉ cần bệnh nhân nhìn tướng mạo của ông ta chắc chắn sinh lòng tin có thể sống tiếp:
Lạc Gia Long lúc này đang ngồi trong phòng giám sát, khóe mắt nhìn thấy Thử Tiêu và Lý Nhị Đông ngồi trong chòi nghỉ của bệnh viện, cởi giày đi đất, rất mất giá trị, không dám nói đó là người mình mời tới:” Bác Tằng, bọn cháu mời người của đơn vị bảo mật, cậu ta tới rồi, nhưng là ai tạm thời chưa thể lộ diện.”
“ À, thế cũng được, mà Tiểu Lạc này, nhờ cả vào cháu đấy, bác sắp vỡ đầu rồi đây này, vấn đề trị an bình thường mà lại phải đi cửa sau giải quyết. Mà đi cửa sau cũng không ăn thua, bác tới phân cục ba mấy lần rồi.” Tằng Hạ Vũ phiền muộn hơn cả người nhà bệnh nhân:
Lạc Gia Long vội hứa hẹn lần này mời có thủ săn trộm, chắc chắn không thành vấn đề, sẽ bắt hết trộm trong bệnh viện.
Kỳ thực câu này đến hắn cũng chột dạ, còn định hỏi gì đó, nhưng mà viện trưởng rất bận, điện thoại không ngừng, có chuyện gấp phải đi, Lạc Gia Long cũng nuốt lời muốn nói vào, lát sau hắn cũng có điện thoại, nhìn một cái không khác gì gặp thánh chỉ, chạy ra chỗ rẽ vắng vẻ nói:” Yên Nhiên, sao lại nhớ gọi điện cho anh thế? ... Ha ha, anh làm việc thì em yên tâm đi, xong cả rồi ... Không phải bốc phét, anh mời cao thủ săn trộm số một tỉnh thành tới giúp cha em đấy, chuyện của cha em là chuyện của anh ... Thật, cha em cũng là cha anh mà hì hì ...”
Ngọt tới sâu răng rồi, xem ra nhiệm vụ lần này có không ít nội tình.
Vấn đề của Bệnh viện Ung Bướu tồn tại lâu ngày, nơi này vị trí hơi xa, lại nằm sát khu thành phố cũ bên sông Phần, thêm vào lượng lớn nhân khẩu ngoại lai thành nơi trọng điểm tai họa, phân cục ba không phải không đả kích, mà đả kích cũng không nhanh bằng tội phạm tăng trưởng. Đặc biệt sau khi bệnh viên chữa trị thành công nhiều ca bệnh khó vang danh xa gần, càng không cản nỏi bệnh nhân kéo về theo đó là thương nhân và trộm cắp bám theo đuôi.
Lạc Gia Long cúp điện thoại, đó là bạn gái hắn, viện trưởng Tằng là cha vợ tương lai, nếu không sao hắn chịu tốn công sức như vậy, chạy tới nhờ cậy cả phân cục ba nhờ đội trưởng phụ trách hình sự tới đội chống trộm cắp đòi người. Chuyện này liên quan tới hạnh phúc cả đời, Lạc Gia Long vừa xuống lầu vừa gọi điện, tới cửa tì Thử Tiêu và Lý Nhị Đông sán tới, người chê chiêu đãi không chu toàn, người than vãn thái độ không thân thiện.
Tức điên, mỗi tay nhéo tai một tên, Lạc Gia Long mắng:” Thử Tiêu, Lão Nhị, nói cho hai đứa biết, chuyện này liên quan tới hạnh phúc của anh mày, nếu làm ăn không tử tế, tôi tuyệt giao.”
“ Đừng đừng, Lạc Đà, anh tuyệt tình thế, sau này chúng tôi xẻo ai?” Lý Nhị Đông gỡ tay hắn ra:
“ Bắt trộm thì liên quan chó gì tới hạnh phúc của anh, tuyệt giao cái gì, chẳng lẽ chúng tôi có ai ‘giao’ gì với anh mà tuyệt.” Thử Tiêu cười gian:
“ Bỏ đi, nói rõ với các cậu, kỳ thực đây không phải là chuyện của tôi.” Lạc Gia Long kể đầu đuôi, viện trưởng Tằng nhiều lần tìm tới phân cục ba, phân cục ba cử tiểu tố tới trú trong bệnh viện, hiệu quả rất thấp. Ái nữ của viện trưởng Tằng không thích cao phú soái, chỉ thích cảnh sát nhỏ, vì lấy lòng cha, nên kéo bạn trai tới, vì thế Lạc Gia Long dính vào việc này, hắn tới bệnh viện cùng người phân cục ba giám sát, nhưng chẳng bắt được trộm mà còn thành trò hề:
“ Tóm lại Lạc Đà mặc cảnh phục ăn cơm nhão.” Nghe Lạc Gia Long trình bày một hồi dài, Thử Tiêu bình phẩm ngắn gọn xúc tích vỗ tay với Lý Nhị Đông đét một cái:
Lạc Gia Long đỏ mặt tía tai, mặt dày nói:” Tóm lại, có giúp hay không?”
“ Đương nhiên, chuyện công chẳng ai quản, chuyện riêng thì phải giúp.” Lý Nhị Đông vỗ ngực đảm bảo:
Thử Tiêu cũng đủ nghĩa khí:” Cho anh biết, nhiều người tới đội chúng tôi muốn kéo chúng tôi đi, đội trưởng chúng tôi không nhả, vì anh nên bọn tôi mới tới.”
“ Nhưng chỉ 2 người các cậu có ích gì không? Bệnh viên chi 3 vạn, phân cục 3 phái 7 người tới, chặn 3 cổng bệnh viện mà không ích gì, làm tôi không biết dấu mặt vào đâu.”
“ Vãi, những 3 vạn, vậy định cho chúng tôi bao nhiêu?” Lý Nhị Đông nhảy dựng lên, trong đám anh em thì hắn là tên nhà nghèo nhất:
“ Oa oa, chuyện công cũng phải làm, rốt cuộc bao tiền?” Thử Tiêu cũng sáng mắt:
Lạc Gia Long chán nản, không phải anh em thời đi học đã tát mỗi đứa một phát đuổi về, cả xã hội đang đi lên, chúng nó cứ thích đứng một chỗ, chỉ là vì cần nên xuống nước cầu xin:” Hai người anh em, i phục you rồi, đừng nói tiền vội, bệnh viện không thiếu vài đồng tiền, rốt cuộc là làm thế nào đây?”
“ Chuyện này do Dư Nhi quyết.” Lý Nhị Đông lòi đuôi:
“ Vậy Dư Tội đâu rồi?”
“ Tới lâu rồi, cậu ấy đã đi khắp bệnh viện mấy vòng.”
“ Không thể nào, tôi theo dõi camera suốt ngày.” Lạc Gia Long không tin:
“ Lạc Đà, anh mà nhìn thấy thì cậu ấy đã không phải là cao thủ săn trộm số một.” Thử Tiêu lên mặt kể cả:
“ Đừng ngạc nhiên, anh chỉ dùng máy tính tốt thôi, cái đầu trên cổ chẳng ra sao đâu.” Lý Nhị Đông vỗ vai:
Lạc Gia Long nghe vậy khôi phục được chút lòng tin, nhân phẩm Dư Tội đáng nghi, nhưng y làm việc khiến người ta yên tâm. Nói vài câu đột nhiên há hốc mồm chỉ một người ăn mặc như nông dân lên thành phố kiếm việc, dép lê, quần rách, áo công nhân xanh da trời, người đó đã đứng đó từ lâu phì phèo thuốc lá, nếu không phải hai người này nhắc thì hắn không nhận ra được là Dư Tội.
“ Im lặng, hóa trang điều tra, dân văn phòng máy lạnh không hiểu đâu.” Lý Nhị Đông ra hiệu im lặng:
Thử Tiêu cầm di động lên gọi, lát sau thần bí ra hiệu đi lên cái xe van rách nát đỗ cách đó không xa, đợi thêm một lúc nữa Dư Tội cũng đi lên cảm khái:” Bệnh viện rộng thật, ba cổng, người xe đều có thể ra vào, nếu nghi phạm có xe tiếp ứng, độ khó cao lên không ít, hơn nữa góc chết camera có tới 43 chỗ, hành lang thang máy, vườn hoa, hành lang tới nhà ăn ngầm, quá nhiều chỗ phi tang vật chứng, loạn hơn ngoài đường.”
Hai người kia đều nghe ra, biện pháp cũ không thể dùng được rồi, không thể kéo cả đội tới ôm cây đợi thỏ được, Lạc Gia Long sốt ruột:” Vậy thì làm thế nào?”