Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 225 - Q3 - Chương 030: Điêu Tặc Lộ Diện. (1)

Q3 - Chương 030: Điêu tặc lộ diện. (1) Q3 - Chương 030: Điêu tặc lộ diện. (1)

Ba người nấp trong xe, xe là một chiếc xe vận chuyển thiết bị bệnh viện, không có gì gây chú ý, nhờ vào quan hệ riêng với viện trưởng kiếm được, đỗ ở góc khuất dưới tòa nhà, cách phòng giám sát không xa, cách đó 200 mét là đại sảnh bệnh viện.

Từ 8 giờ, bệnh viện bắt đầu đông lên, 20 cửa thu phí đã có đội ngũ xếp hàng kéo dài, đại sảnh hơn nghìn mét vuông, người xếp hàng, người ngồi chờ, người qua lại, còn có bảo an và bác sĩ thi thoảng xuất hiện, thi thoảng có một vài người nhà bệnh nhân mặt mày lo âu chạy vội qua.

“ Mấy người kia có phải không?” Lý Nhị Đông chọc vai Dư Tội hỏi:

Dư Tội đang cầm tờ giấy quảng cáo nước khoáng, liếc ba người cao thấp khác nhau, đứng cách Thử Tiêu không xa, lắc đầu:” Không phải, đó là cò, bọn họ giúp người nhà bệnh nhân giải quyết toàn bộ thủ tục. Xem họ đi, nói cười thoải mái, ăn mặc nghiêm túc quá mức, cứ như sợ bị coi là kẻ xấu, vị trí ngồi chính diện camrera giám sát, quan trọng hai tay không có đạo cụ ngụy trang nào, không phải.”

Lý Nhị Đông còn có chút nghi ngờ, lát sau có người tới tìm một trong ba người kia, giống đang mặc cả gì đó, lá sau một người nhận tập giấy tờ rời đi, xem ra đúng là cò rồi.

Hai người lát sau đổi vị trí, cách cửa thu tiền không xa, Thử Tiêu nghe thấy chỉ huy qua tai nghe bên trong, ôm cái túi cổ lỗ ngớ ngẩn đứng bên cửa thu tiền, đi qua đi lại, tựa hồ không biết phải đi đâu, lát sau về chỗ cũ, giữ vẻ mặt sầu thảm.

“ Thử Tiêu, tới cửa thu phí số 8 xếp hàng.”

Thử Tiêu vừa ngồi xuống lại đứng lên, rút một tờ đơn, kéo khóa, che che đậy đậy đếm tiền, oa, nhiều thế, thiếu chút nữa hắn muốn ôm tiền bỏ chạy rồi, đếm mãi mới rút ra một cọc, cầm cùng với lá đơn, đứng xếp hàng cuối cửa thu tiền số 8.

Từ từ có hai n gười cao lớn xuất hiện sau lưng Thử Tiêu, không lâu sau lại có thêm một người nữa, không đứng thành hàng dọc, mà chia thành hình tam giác, xoay lưng về phía camera, lại có thêm người nữa áp sát ...

“ Bọn chúng đấy, ra tay đi ...” Dư Tội mỉm cười đẩy một cái:

Lý Nhị Đông nhận lệnh đi về phía cửa đại sảnh, Dư Tội thì đi thẳng tới cửa số tám, lúc này Thử Tiêu bị che kín không nhìn thấy nữa.

Ở trong xe Lạc Gia Long tức giận đấm ghế:” Chính là chúng, lần trước trộm tiền cũng dùng thủ đoạn y hệt thế này.”

“ Đừng kích động, bình tĩnh mà quan sát đi.” Mã Bằng nhắc nhẹ:

Lạc Gia Long thấy Lâm Vũ Tịnh cũng nhìn chằm chằm màn hình không có phản ứng gì, liền im lặng quan sát, Thử Tiêu ôm túi rất chặt, mấy kẻ kia không tìm được cơ hội đành rời đi, dù sao chúng không phải cướp.

Nhưng chúng lại chuyển sang cửa số sáu, hình như bám theo người chuẩn bị nộp tiền khác, nơi này người nhà bệnh nhân đều tinh thần hoảng hốt, không thiếu mục tiêu ra tay.

Lúc này Dư Tội đi tới, hết sức ngang ngược huých Thử Tiêu một cái chiếm chỗ, Thử Tiêu dùng khẩu âm ở quê mắng:” Này anh sao lại chen hàng?”

“ Ai chen, hàng của nhà mày à?” Dư Tội thái độ rất lưu manh lấc cấc, cái loại người ta nhìn là muốn tát:

“ Anh, anh rõ ràng vừa đẩy tôi ra xong liền đứng vào chỗ của tôi.”

“ Mẹ thằng nhà quê, mày làm người ta thích đứng với mày lắm ấy.”

Hai bên tranh cãi khiến xung quanh chú ý, mấy thằng trộm mừng thầm vì có người thu hút chú ý cho chúng, ra hiệu cho nhau sẵn sàng, chợt ngoài cửa có thanh niên chạy vào gào khóc:” Anh ơi, sao anh đi như thế ... Anh đi rồi còn mình em với chị dâu thì làm sao?”

Tiếng khóc làm cả đại sảnh chấn kinh, không ít người nhà bệnh nhân thương hại nhìn người vừa sụt sùi khóc vừa lảo đảo chạy về hướng phòng bệnh, chắc là có người nhà qua đời rồi.

Thử Tiêu tinh mắt nhìn thấy mấy thắng ăn trộm vươn tay về phía một phụ nữ trung niên tóc hoa râm.

“ Tiền của tôi.” Một tiếng rống lớn, Thử Tiêu như bị ai xô mạnh ngã bịch xuống đất gào lên:” Trộm trộm, tiền của tôi bị trộm rồi.”

Tiếng kêu rất đúng lúc, mấy thằng ăn trộm giật mình rụt tay lại, những người khác theo bản năng sờ vì tiền, vẫn còn.

“ Tiền của tôi ... Thằng trộm chết đâm chết chém, tao chơi tổ tông mười tám đời nhà mày, bọn thất đức ...đây là tiền cứu mạng của mẹ tao ...”

“ Tội nghiệp quá.”

“ Bảo an đâu hết rồi, cần thì không thấy mặt đâu.” Xung quanh lao xao:

Tiếng khóc thảm thiết, ai nghe cũng động lòng trắc ẩn, nạn nhân còn là chàng trai nông thôn thật thà, nhìn cái túi bị rạch một đường dài. Nhưng thương thì thương, chẳng ai giúp được gì, ở đây làm gì có ai dư dả gì chứ.

“ Này cháu, mất thì mất rồi, số tiền còn lại trông cho kỹ, nơi này nhiều trộm lắm đấy.” Một ông bác hiền lành khuyên:

Lúc này bảo an ở bệnh viện bị kinh động chạy tới, nhưng chẳng ai hi vọng gì họ, quả nhiên là hai ba tên bảo an thậm chí còn không hỏi chuyện nạn n hân, chỉ thì thầm với nhau, đứng xa xa, đợi khóc chán thì thôi.

Cửa nộp tiền thúc giục người tiếp theo, cuộc sống đáng buồn vẫn phải tiếp diễn, nhưng đã làm loạn bố trí của mấy tên trộm, hơn nữa ai nấy đều cảnh giác rồi, chúng không có cơ hội nữa, rời hiện trường.

“ Mẹ nó, đứa nào tới đây tranh ăn với chúng ta?”

“ Có nghề đấy, vết dao đó cứa rất gọn.”

“ Đại ca, nhìn kìa ...”

Theo tay một người trong nhóm chỉ, thấy người vừa bị chết người thân khi nãy đang đứng ngoài cổng cùng với người chen hàng cãi nhau với thằng ngốc nhà quê.

“ Hai thằng chó đó cùng một bọn.” Tên cầm đầu hiểu ra ngay, hùng hổ chạy tới vẫy đồng bọn:” Bắt lấy chúng, dám cướp địa bàn của chúng ta.”

Tích tắc đó hai bên đều nhận ra nhau, Dư Tội đánh mắt ra hiệu, cùng Lý Nhị Đông chạy vào ngõ nhỏ đối diện bệnh viện.

Một đám tiểu thương mở quán hàng buôn bán trong ngõ đứng dậy chửi bới loạn xạ, vớ lấy đủ thứ rác rưởi ném theo hai tên chạy như đi đầu thai qua ngõ bị chiếm dụng cần hết để bầy sạp kinh doanh.

“ Mẹ nó chứ, mấy hôm trước còn làm cảnh sát bắt trộm, giờ thành trộm bắt cảnh sát.” Lý Nhị Đông vừa chạy vừa lẩm bẩm:

“ Ê, anh định vị bản thân cho đúng, vừa rồi người ăn trộm là chúng ta.” Giọng điệu Dư Tội có vẻ thích thú lắm, liên tục nhảy qua chướng ngại vật, kệ tiếng chửi bới quát tháo sau lưng:

“ Đúng là thừa thãi, đã biết chúng là trộm thì ấn đầu xuống đất đánh cho một trận là đủ, cậu thì thích bày trò.” Lý Nhị Đông làu bàu:

“ Nếu cách đó mà ăn thua thì đã chẳng có hai đời đồn trưởng mất chức, hình cảnh cũng phải tới đây, anh nên biết, đây không phải trộm bình thường đâu ... Xùy xùy, chó ngoan không cản đường.” Dư Tội trừng mắt với con chó trước mặt, con chó này cũng nhát thấy hai con người đang rầm rầm lao tới cong đuôi chạy luôn:

“ Không phải trộm thì là gì?” Lý Nhị Đông đã bắt đầu thở dốc, hậu quả chơi game quá nhiều thiếu rèn luyện, lúc ở trong trường còn đỡ, ra ngoài không ai quản, sinh hoạt thiếu điều độ thấy hậu quả ngay:

“ Đừng nghĩ quá phức tạp, kỳ thực chúng vẫn là trộm thôi, ha ha ha.”

“ Fu-ck.” Lý Nhị Đông giơ ngón giữa lên, hắn cứ cảm giác Dư Tội bày trò này vì thích làm trộm, quay đầu nhìn lại, thấy một tên chỉ tay về phía họ chửi bới truy đuổi:

Hai người chạy trong ngõ hẹp tới hơn 1km, khi sắp xuyên qua đầu kia ngõ thì ... Két! Một cái xe van phanh trước cửa ngõ, không biết là có phải người của địch không, không dám mạo hiểm, rẽ ngay vào cái ngách gần đó, nơi này khu thành phố cũ, rất nhiều ngõ ngách, một khi trốn vào đó thì đừng hòng tìm.

........

Hôm nay dừng ở đây, mình thì thích mấy vụ án nhỏ hơn án lớn, thú vị hơn.

Bình Luận (0)
Comment