Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 228 - Q3 - Chương 033: Đi Dạo Trong Đêm.

Q3 - Chương 033: Đi dạo trong đêm. Q3 - Chương 033: Đi dạo trong đêm.

Người Dư Tội thích chính là Lâm Vũ Tịnh.

Trước đó tuy có cảm giác mông lung nhưng y không nghĩ nhiều, thế rồi mấy tháng liền không gặp, không có bất kỳ liên hệ gì, cho dù thi thoảng nhớ tới, nhưng ấn tượng càng lúc càng nhạt. Rồi hôm nay bất ngờ nhìn thấy cô qua cửa sổ, lòng nổi lên giận dỗi vô cơ, hình bóng Lâm Vũ Tịnh trong lòng cùng bao cảm xúc sống lại. Rất đột ngột, rất tự nhiên, xác nhận cảm xúc của mình từ đó chuyển sang lo lắng thấp thỏm, càng có chút lo sợ vô hình, tất cả tan biến sau nụ cười kia, linh cảm rất mới lạ, như hai trái tim chung nhịp đập.

Dư Tội lần đầu trải qua loại chuyện này, hiển nhiên đủ loại kinh nghiệm sống tích lũy trước đó mà người thường cả đời chưa chắc đã trải qua cũng chẳng giúp ích mấy, biểu hiện của y thậm chí còn kém hơn đa số người bình thường.

Chị ấy cười, nhất thời Dư Tội nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, cảm thấy toàn bộ thế giới không chân thực, giống như đi tàu lượn, hai chân không tìm được điểm tựa.

Khóe miệng hơi co giật, suýt nữa bật cười, lần đầu cô nhìn thấy vẻ lúng túng ngượng ngùng đáng yêu của Dư Tội, sao có thể ngờ đây là tên nhóc từng “đối xử thô bạo” với mình, hành trình cảm xúc của Lâm Vũ Tịnh cũng không khác Dư Tội là bao, Lâm Vũ Tịnh hiển nhiên có kinh nghiệm hơn nhiều, lập tức chiếm thế chủ động, cố tình gây khó dễ:” Tôi hỏi cậu trước cơ mà.”

Dư Tội ngượng nghịu ứng phó:” Tôi thấy chị cười nên mới cười mà.”

“ Vớ vẩn, là do tôi thấy cậu cười nên mới cười.” Lâm Vũ Tịnh nhấn mạnh, tựa hồ cái trình tự trước sau này rất quan trọng:

Dư Tội đành thỏa hiệp:” Được, được, chúng ta không thảo luận vấn đề gà có trước hay là trứng có trước nữa, coi như chúng ta cùng cười, được không?”

“ Vậy thì được.”

“ Giờ cười rồi, chúng ta làm gì đây?”

“ Vậy cậu đề nghị gì? Hình như bây giờ chúng ta chẳng có cơ hội hiến thân vì nhiệm vụ.” Lâm Vũ Tịnh lại không nhịn được cười, đúng là bà chị, rất dạn dĩ, chẳng ngại mấy thứ nhạy cảm:

Nụ cười rạng rỡ ấy làm trái tim Dư Tội rung rinh, nhớ tới trưa nắng ở Quảng Châu, góc khuất Vạn Khoảnh trấn, cưỡng hôn nhiệt liệt, ánh mắt vừa chuyển hướng sang suy nghĩ xấu xa liền bị phát hiện, Lâm Vũ Tịnh "xì" một tiếng quay đầu đi.

Ý tứ rõ ràng là cút sang bên.

“ Nếu không có cơ hội hiến thân, tôi đề nghị, chúng ta rèn luyện thân thể ... À, tản bộ nhé?” Dư Tội không có kinh nghiệm, nhưng y có cái mặt dày đủ tiêu trừ lúng túng của cả hai bên:

“ Chuyện đó à?” Lâm Vũ Tịnh vờ giữ kẽ suy nghĩ một lúc mới gật đầu:” Vậy thì tản bộ.”

“ Mời!” Dư Tội hớn hở đứng dậy làm động tác mời:

Hai người sóng vai xuống lầu, quẹt thẻ thanh toán, Lâm Vũ Tịnh ra trước, Dư Tội chậm hơn một bước trong tay có thêm hai chai nước mát, thuận tay đưa cô, hai người thực sự giống như đồng chí, đi cách nhau 50 cm, giữ khoảng cách an toàn, thong thả dạo bước trên đường Tân Hà.

Dự báo của Dư Tội không sai, sau khi mặt trời khuất bóng, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, gió tử sông Phần lồng lộng thổi tới mang theo hơi nước và chút cái lạnh, rất sảng khoái. Vừa uống rượu hơi nhiều, gặp gió lạnh không tốt, Dư Tội nhìn sang Lâm Vũ Tịnh gió sông thổi tới làm mấy lọn tóc trước trán nàng tung bay, chiếc cổ cao đẹp đẽ, gò má hây hây đỏ, hai tay ôm vai xoa xoa nhẹ như xui như khiến người ta yêu thương che chở, đây vốn là cơ hội rất tốt cho các chàng trai thể hiện nam tính mạnh mẽ của mình. Chỉ là nhìn Lâm Vũ Tịnh cao hơn mình nửa cái đầu, cởi áo đưa cô ngoài thành trò cười thì không được tích sự gì.

Đột nhiên nghe thấy tiếng cười phì một cái, Dư Tội có tật giật mình:” Lại cười gì thế? Lần này là chị cười đấy nhé, đừng cãi.”

“ Tôi cười vì nhớ lại hơn nửa năm trước lần đầu tiên thấy các cậu ...” Lâm Vũ Tịnh chỉ cái áo nhăn nhúm của Dư Tội: “ Người thì ngủ gầm cầu, người thì ngủ công viên, còn có người sợ không dám ngủ, co ro bên lề đường, chớp mắt một cái đã thành cảnh sát rồi, không biết sao xử trưởng Hứa nghĩ ra cách này.”

“ Lão già đó thật độc ác, tôi chưa có chuẩn bị gì, kết quả bị ông ta lừa, cứ nghĩ ai cũng vào trại giam, đến khi sắp vào ông ta mới sai Mã Bằng tiết lộ, chỉ có tôi vào thôi ... Tôi bị ông ta ép, cuối cùng hồ đồ đi tới ngày hôm nay.” Dù sao cũng có đề tài để nói chỉ là nhắc tới Hứa Bình Thu, Dư Tội vừa không cam lòng lại vừa bất đắc dĩ, y như con khỉ nhỏ vùng vẫy đủ trò không thoát khỏi lòng bàn tay ông ta:

“ Nhưng mà cậu làm rất tốt mà, ít nhất là tốt hơn đại đa số mọi người rồi ... Có biết khi cậu bị ban hậu cần giao về, tôi nghĩ gì không?”

“ Nghĩ gì?”

“ Tôi nghĩ, đời này cậu xong rồi, nghề này của chúng ta mạnh được yếu thua vô cùng tàn khốc, nhất là không phục tùng mệnh lệnh thì vô cùng kỵ húy, cậu mấy lần liền kháng lệnh, bị ném tới chỗ cảnh sát chẳng phải cảnh sát, trị an không ra trị an, cơ bản là thành phần bị gạt sang bên lê rồi.” Lời Lâm Vũ Tịnh không khỏi có hàm ý khuyên bảo trong đó:

“ Kỳ thực đó là điều tôi muốn.”

“ Tôi tìm hiểu rồi, trước và sau quốc khánh 18 ngày, số trộm cắp mà các cậu bắt được bằng cả đại đội nửa năm trước, báo lớn báo nhỏ đưa tin không cần phải nói nữa, mạng nội bộ cũng có một nửa là tin bài về đại đội các cậu, nghe nói cục chuẩn bị chỉnh biên lại đại đội các cậu, lấy các cậu làm cốt cán, nâng cao công tác đả kích tội phạm trên phạm vi toàn thành phố.”

Lâm Vũ Tịnh có vẻ rất chấn kinh vì việc này, mỗi lần nói tới chỗ làm cô bất ngờ, lại nhìn Dư Tội một cái, tò mò, sức mạnh gì khiến Dư Tội liều mạng làm việc như thế?

Danh tiếng? Không phải, bất kể là kẻ trộm hay người bắt trộm, nổi tiếng đều không phải chuyện tốt.

Vì lợi? Hình như hơi giống, ít nhất hai tên theo đuôi cậu ấy chân tay rất không sạch sẽ, nếu là ở đơn vị quản lý nghiêm ngặt sẽ là vấn đề lớn.

Nói chuyện hồi lâu thấy Dư Tội vẫn vẻ mặt như gió thoảng mây bay, không nhịn được trêu:” Cậu đúng là có phong phạm cao thủ, khen cậu nhiều như thế mà không có chút phản ứng nào.”

“ Vì tôi thực sự không nghĩ nhiều như thế đâu, khi tôi bị đưa vào trại giam, thấy đáng ghét nhất là cảnh sát, còn tội phạm trong phòng giam rất đáng yêu. Nhưng khi ở đội trộm cắp, lại thấy bọn trộm đáng hận, có lẽ lão già nói đúng, cảnh sát xấu đến mấy thì đại đa số việc làm là vì bảo vệ hoàn cảnh bình yên. Tội phạm tốt tới mấy, thì mục đích của chúng là gây nguy hại cho đại đa số mọi người .... giờ cảm thụ càng sâu, hay dở gì cũng qua mấy năm rèn luyện, vậy mà bị trộm trêu đùa giữa phố, nếu là người bình thường trong hoàn cảnh ấy, giống người mất trộm trong bệnh viện, trừ khóc còn làm được gì?” Dư Tội nhất thiết làm vì cảm xúc cùng yêu ghét cá nhân thôi, bất trí bất giác thực hiện chức của cảnh sát:

“ Vậy là cậu muốn làm cảnh sát tốt?”

“ Không, không, tôi chỉ không muốn làm một người khách ngắm cảnh bên đường, đội chống trộm cắp loại người gì cũng có, chỉ duy nhất cảnh sát tốt là không tìm ra.”

Lâm Vũ Tịnh khẽ lắc đầu cười không khuyên nữa, nếu lấy quy củ hạn chế chàng trai này đã không có thành tích chói lọi như ngày hôm nay, mải suy nghĩ vô tình tụt lại, còn Dư Tội cũng không biết nghĩ gì cứ vậy đi về phía trước không nhận ra, cô ngước đầu nhìn lên, chốc lát ngây người, bóng lưng cao lớn thẳng tắp trước mắt làm cô có cảm giác quen thuộc, giống như từng gặp qua.

Đó là ảo giác thôi, có lẽ trong sự quen thuộc đó có chứa loại kỳ vọng, bất kể là chuyện công hay chuyện tư, ở bên cạnh Dư Tội luôn rất thoải mái.

Bình Luận (0)
Comment