Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 232 - Q3 - Chương 037: Nghề Này Nước Sâu Lắm. (2)

Q3 - Chương 037: Nghề này nước sâu lắm. (2) Q3 - Chương 037: Nghề này nước sâu lắm. (2)

Ài dà, Kiều Tiểu Thụy nhục không có chỗ dẫu mặt rồi, chuyện này nói ra khác gì Lỗ Ban làm gãy cưa, thánh nhân đi chơi gái, đây là lĩnh vực chuyên môn của mình, ai mà tin: “ Tôi oan thật, không tin các anh tra camera giám sát, tôi căn bản không tiếp xúc với cô ta thì làm sao mà trộm? Người kia là ai, camera chắc chắn ghi hình rồi.”

“ A, sao mày biết camera ghi hình rồi, chuyên nghiệp thật, mày biết camera kín gắn ở đâu, ghi hình được chỗ nào à?”

“ Tôi ... Tôi ...” Càng bôi càng đen, Kiều Tiểu Thụy ú ớ không nói nữa:

“ Được, giao dịch một cái, tao thả mày, cho tao biết lão đại mày là ai?” Tôn Thiên Minh hạ thấp giọng thì thầm:

Kiều Tiểu Thụy cúi đầu không nói, bao giờ trộm đi tin cảnh sát chứ?

“ Giảm điều kiện xuống chút, mày nói cho tao còn có mấy thằng đồng bọn, tao thả mày, còn giữ bí mật hộ mày.” Tôn Thiên Minh tiếp tục dụ dỗ:

Kiều Tiểu Thụy cười khẩy, thầm chửi bọn cảnh sát đúng là ngu xuẩn, lừa trẻ con chắc.

“ Xem ra mày không nể mặt nhau thật rồi.” Tôn Thiên Minh giống như mất hết kiên nhẫn, quay người đi:” Lão tử còn bao nhiêu vụ án phải làm, không thể suốt ngày chơi với mấy thằng trộm vặt bọn mày được, tha cho mày, không cần điều kiện gì hết, chỉ cần đừng tới bệnh viện gây chuyện cho tao nữa, được không?”

“ Được!”

Kiều Tiểu Thụy buột miệng, cảnh sát trên xe bật cười, xe cũng dừng lại ngay, nhìn ra ngoài một cái, không ngờ xe đi một vòng, về đúng bệnh viện.

................ ................

“ Ha ha ha, chị Phượng, chị lau mặt đi, xem xem ai thất đức biến chị tôi thành thế này ...”

Lý Nhị Đông đưa khăn mặt cho Lâm Tiểu Phượng, Lâm Vũ Tịnh che miệng cười, Lâm Tiểu Phượng lấy khăn mặt thuận tay quất Lý Nhị Đông một phát, tên này vẫn cười hì hì đưa chai nước khoáng tới.

Biểu diễn không tệ, ăn trộm, vu oan, bắt một, thả một, đạt được mục đích một cách hoàn mỹ, lúc này xe của Thử Tiêu đang bám theo Lý Vân Xương, tìm nơi trú chân của hắn.

“ Lão Bạt hẳn là tên cầm đầu của nhóm này.” Lý Nhị Đông chà tay vào nhau, hôm nay lại thành công rực rỡ:

“ Chắc là thế, không khó tra, mừng cái gì, chừng đó không bắt nổi hắn.” Lâm Tiểu Phượng mới trên ba mươi, nhưng trong nhóm này là bậc đại tỷ không cần tranh cãi, không bởi vì tuổi tác mà còn khí chất cũng vậy:

Làm trộm tới một trình độ nhất định cũng giống như bán bảo hiểm, phân chia cấp độ, không cần tự mình làm nữa, ăn tiền do người dưới dâng lên là được.

“ Không ngờ bọn ăn trộm mà làm người ta đau đầu hơn cả đám buôn ma túy.” Lâm Vũ Tịnh cảm thán, còn không à, bắt được tên bán ma túy nào tống vào tù vài năm, còn trộm thì vài ngày là ra, căn bản bắt không xuể, lúc này cô nhận được ảnh Thử Tiêu gửi về, Lý Vân Xương đã về bảo tin, không phải là một tên mà là cả bầy:

“ Đừng lo, tiếp theo có kẻ phản bội, đếm lượt chúng đau đầu không phải chị đâu.” Dư Tội cười gian:

Cả xe cùng cười, trò chơi càng lúc càng thú vị.

........... ...........

“ Nghiêm, nghỉ ... Báo số.”

Trưởng ban bảo an Trần Quang Minh của Bệnh viên Ung Bướu rống một tiếng, hai hàng ba mươi bảy bảo an, cao thấp nhấp nhô, thẳng lưng báo số, hiệp trợ đội hình cảnh phá án là một trong số chức trách của họ, mà vì trộm cắp liên miên nên hình cảnh tới không chỉ một lần.

Lần này có hơi khác, Trần Quang Minh và hình cảnh ghé đầu thì thầm vài câu, không ít bảo an nhận ra đó là chỉ đạo viên Lưu Thành, người này mặt âm u, có vẻ là loại mưu mô rất sâu, nhưng vài lần tới bệnh viện không được việc gì, ngay cả bảo an cũng coi khinh vài phần.

Chỉ đạo viên Lưu hắng giọng, thi thoảng lại nhìn ra mặt đường, tựa hồ đợi gì đó: “ .... Không phải chuyện gì to tát, chỉ nhắc nhở mọi người theo thông lệ, hiện nay tình hình trộm cắp rất nghiêm trọng, gây bức xúc trong dư luận, như sáng hôm nay lại xảy ra chuyện mất trộm, người nhà bệnh nhân có tí tiền cứu mạng mà chúng cũng lấy ... Lương tâm cho chó ăn thật rồi, chuyện này phía bệnh viện phản ánh cho phân cục, chúng tôi coi trọng cao độ, đã có bố trí kín kẽ, an bài chặt chẽ, yêu cầu mọi người cùng đề cao cảnh giác ....”

Bla, bla, bla, một tràng phế thải nghe ru ngủ hơn cả tụng kinh, mấy tên bảo an nhếch mép nhìn nhau cười đểu, thông thường tới nói thế này là lũ cảnh sát lại chẳng làm được gì rồi.

Chỉ đạo viên Lưu như không biết phía dưới đang bắt đầu thì thầm nói chuyện riêng với nhau, vẫn cứ nói tràng gian đại hải, tới khi một chiếc xe cảnh sát phóng tới, hắn đột nhiên thay đổi giọng điệu:

“ Nghiêm, tiếp theo đây tôi tuyên bố một chuyện, căn cứ vào điều tra, trong đội bảo an có kẻ ăn trong rào ngoài câu kết với bọn trộm, cung cấp tin tức để cho chúng thuận tiện gây án, xảy ra chuyện này giống như tôi vừa nói, cả tiền cứu mạng của bệnh nhân cũng nhắm vào, chẳng lẽ lương tâm những kẻ đó không còn nữa à?”

Oa, mấy chục bảo an hỗn loạn, người thì thầm, người hoang mang, người giật mình, tội này không phải nhỏ, Trần Quang Minh cũng hoảng:” Chỉ đạo viên Lưu, anh có nhầm không, lời này không thể nói bừa đâu, nếu không tôi ăn nói ra sao với viện trưởng.”

Lưu Thành không trả lời, mặt âm trầm rống:” Mã Thiếu Nam, La Uy rời hàng, giờ tôi chính thức tuyên bố triệu tập hình sự với hai người.”

Đám đông tự động tránh đi, khiến hai người vừa bị nêu tên trơ trọi đứng đó, cả hai không khác bị sét đánh, vẫn đứng đó như trời trồng.

La Uy đỡ một chút còn phản kháng: “ Tôi oan, tôi bị oan.”

“ Còn kêu oan được à? Nếu có tên trộm khai ra thì anh nói sao đây?”

Lúc này chiếc xe cảnh sát đã đỗ lại, rèm xe vén lên, Tôn Thiên Minh đang chỉnh cổ áo cho Kiều Tiểu Thụy, vuốt vuốt nếp nhăn ở vai, giọng nhũn nhặn:” Người anh em, nể mặt tôi chút đi, các cậu gây án nhiều thế, không phải làm khó tôi à? Để cho nhau sống với chứ.”

“ Hai ngày qua chúng tôi thực sự không gây án, thật đấy, đội trưởng Tôn, không lừa anh.” Người ta xuống nước, Kiều Tiểu Thụy cũng phải đổi thái độ, qua lại giang hồ nể mặt nhau mới sống nổi, cương quá không hay:

“ Nói vớ vẩn, chó mà sửa được thói ăn phân thì tôi cũng chẳng cần làm cảnh sát.” Tôn Thiên Minh cười mắng một câu, cởi còng ra:

Hả, thả thật à, Kiều Tiểu Thụy thấy cảnh sát nghĩa khí như vậy đâm xấu hổ: “ Thật đấy đội trưởng Tôn, vừa có nhóm mới tới, lợi hại lắm, hôm qua hạ hai người của chúng tôi, còn đang nằm viện, chúng tôi chưa kịp gây án, hôm nay chúng lại tới, còn vu oan cho tôi ... Đội trưởng Tôn, thủ pháp tên đó rất cao, tôi cũng không biết hiện ra làm sao bị nhét đồ lên người.”

“ Tôi không thể tin cậu, biết vì sao không, vì cậu lừa cảnh sát chúng tôi quá nhiều rồi.”

Thôi vậy, dù sao không phải người cùng đường, Kiều Tiểu Thụy chẳng nói nữa.

“ Có điều tôi không lừa ai, nói thả là thả.” Tôn Thiên Minh nhìn ra ngoài, thấy đúng thời cơ, mở cửa, đưa tay tới phía trước:” Bắt tay, hợp tác vui vẻ.”

Kiều Tiểu Thụy theo bản năng đưa tay ra, khách khí bắt tay Tôn Thiên Minh đi xuống xe, giống như bạn lâu năm. Đột nhiên phát hiện chuyện bất thường, quay lại một cái thấy đám bảo an đứng sau lưng nhìn chằm chằm, lại có hai tên bảo an bị còng đưa lên xe cảnh sát nhìn mình thù hận, tức thì cơn buốt lạnh chạy dọc lưng, bị lừa rồi, rụt tay lại.

Tôn Thiên Minh nắm tay rất chặt: “ Lục Chỉ, nghe nói nghề này đối phó với bọn phản bội là chặt ngón tay, cậu thừa một ngón, vừa vặn bỏ đi, hả? Ha ha ha ...”

Nói rồi buông tay đóng sập cửa lại, dẫn xe phía sau mang hai tên bảo an bị bắt đi. Kiều Tiểu Thụy chết lặng ở đó, tay vẫn còn vươn ra phía trước giữ động tác bắt tay, gian nan quay sang, mấy chục cặp mắt nhìn trừng trừng, nội gián, hớt lẻo, phản bội, những kẻ đó dù hắc đạo hay bạch đạo đều không ưa.

Bọn trộm ngày ngày đi làm, chăm chỉ hơn cả bác sĩ, nói bảo an không biết là giả, người còn tí lương tri hoặc sợ rắc rối thì nhắm mắt làm ngơ, không thì câu kết giao dịch. Ai ai cũng biết, song ai nói ra sẽ là kẻ thù chung.

Kiều Tiểu Thụy biết mình có trăm cái miệng cũng không cãi được nữa rồi, chớp mắt quyết đoán quay đầu bỏ chạy …

....

quả này chơi ác thật.

Bình Luận (0)
Comment