Mặc dù tối hôm đó quan hệ hai người tiến một bước, nhưng chỉ vẻn vẹn đi cùng nhau tán gẫu đủ thứ chuyện vui trời nam đất bắc thôi, lại còn trả giá bằng bị cảm. Không biết phải trả giá thế nào, mới có được trái tim của cô.
Không dễ đâu, muốn kiếm cơ hội phi lễ như ở Quảng Châu e là khó lắm, hơn nữa hoa hồng tuy đẹp, nhưng mà có gai, người ta đấm bao cát tới lệch xương đấy. Dư Tội hơi sợ, làm y chần chừ không biết nên tiến lui ra sao, mà tiến tới thế nào, y làm gì có chút kinh nghiệm gì, chẳng lẽ hẹn hò, ăn cơm xem phim, ngày ngày gửi tin nhắn tình tứ? Cảm giác chị Lâm không phải nữ nhân như thế … mà cũng hơi sợ, chẳng may như Thử Tiêu, tán đúng một em gái, kết quả biến thành vợ, Dư Tội thấy mình chưa sẵn sàng lấy vợ đâu.
Có lẽ lúc nào đó phải tìm Hán Gian học nghệ mới được, thằng đó lăn lộn hộp đêm, chắc là đạo hạnh sâu lắm.
Đúng, không biết có thể học mà, Dư Tội nghĩ một lúc, thấy nên tỏ ra quan tâm một chút, hỏi nhỏ:” Hay là để tôi trông cho, chị nghĩ một chút.”
“ Cậu không làm được việc này đâu, với cái tính thiếu kiên nhẫn của cậu chưa chắc theo dõi được năm phút.”
“ Chị thấy tôi thiếu kiên nhẫn?” Dư Tội thừa cơ tới gần thêm một chút nữa:
“ Ít nhất lúc này cậu thiếu kiên nhẫn.” Giám thị chỉ dùng một mắt, Lâm Vũ Tịnh đã nhìn thấy động tác lén lút của Dư Tội rồi, nén cười bổ xung:” Hơn nữa còn không phải vì nghi phạm.”
Oa, dám trêu mình nữa, bà chị thật bạo dạn, Dư Tội cười hì hì:” Đúng thế, tôi vì chị mà nóng lòng.”
“ Này, đừng có lộ liễu như vậy được không?”
“ Đó là bày tỏ, tôi thấy quan hệ của hai chúng ta có thể tiến thêm một bước rồi, chị phải cho người ta cơ hội, tính chất công tác của chúng ta không có nhiều cơ hội gặp nhau, chị lại quá khép mình, chẳng lẽ ... Chị không thấy cuộc sống của mình quá khô khan à?” Dư Tội vét hết kiến thức trong bụng ra chỉ nói được mấy câu như vậy, chính y cũng thấy chẳng có ý nhu tình mật ý nào cả:
Vậy mà Lâm Vũ Tịnh lại cười khúc khích:” Người phương đông lấy ý nhị làm vẻ đẹp, hơn nữa chúng ta đủ gần rồi đấy.”
“ Tôi thấy vẫn còn xa ... “ Dư Tội thấy mình đúng là thất bại, vì mắt Lâm Vũ Tịnh vẫn không rời thiết bị giám sát, bồi thêm một câu:” Khi nào khoảng cách thành số âm mới là gần.”
“ Lão ta định đi.” Lâm Vũ Tịnh đột ngột nói lớn:
Bố khí, Dư Tội chửi ba họ bọn trộm trong lòng song phản ứng không chậm, thoáng cái nhảy bật dậy, thu lại tâm tư đùa cợt, vác máy theo dõi, hai người qua cửa sổ máy, theo cầu thang khẩn cấp xuống lầu, vừa chạy vừa liên hệ với Tôn Thiên Minh và Mã Bằng:
Khi xe khởi động, Lâm Vũ Tịnh chợt nhớ ra: “ Khoảng cách thành số âm là sao?”
“ Cái này à ... Chính chị bảo có những lời không thể nói quá lộ liễu mà.”
Lâm Vũ Tịnh hơi nhíu mày, thoáng cái mắt mở to, cho Dư Tội một cú đấm ngã lăn khỏi ghế mới khởi động xe.
Xe đi như tên rời dây cung, xen lẫn với tiếng kêu của Dư Tội dưới sàn xe: “ Oa chị thật là thông minh, thoáng cái đã suy ra đáp án chính xác rồi.”
…….. …..
Mao Đại Quang rời khỏi ngõ quay đầu lại nhìn, chẳng phải là lưu luyến gì cái nơi này, mà là thấy đáng tiếc, có điều lão ta rất dứt khoát, đi lên chiếc taxi đã gọi trước.
“ Tới ga tàu.”
Lái xe không hỏi gì cả, ngáp dài một cái rồi lên đường.
Mặc dù dấu hiệu bề ngoài chưa tới mức nhất định phải đi, nhưng Mao Đại Quang biết đám trộm vặt mình tụ tập xung quanh căn bản không thể trông cậy được, chỉ cần một tên cốt cán sa lưới, nhất lại là còn bị ép phản bội, băng nhóm sẽ sụp đổ ngay, lúc này đi là tốt nhất.
Cho nên Mao Đại Quang mới vỗ về trấn an đám thủ hạ là sẽ ra mặt cứu mấy tên bảo an ra ngoài, đồng thời nghĩ cách xử lý tốt chuyện Kiều Tiểu Thụy, lão ta còn thả ra tin tức giả, đó là bệnh viện muốn áp chuyện này xuống, không để lộ ra ngoài, bát cơm của mọi người vẫn còn nguyên.
Bọn chúng đều tin, cho nên yên tâm đi làm việc của mình hết rồi, chuyện này có quá nhiều nhân tố không xác định, hắn nghĩ không ra, là tên tội phạm già đời, lão ta liền quyết đoán bỏ trốn.
"Dứt khoát không phải do cảnh sát bình thường làm."
Mao Đại Quang nghĩ như thế, đám dân cảnh thì non gan, đám hình cảnh thì quá cứng nhắc, thậm chí chẳng hề giống hành vi của cảnh sát. Lão ta nghĩ mãi mà không thấy sơ hở của mình ở đâu, thậm chí còn quy kết cho hai tên đồng nghiệp mới xuất hiện, khả năng là đối tượng truy nã của cảnh sát, nên mình bị vạ lây.
Là nguyên nhân gì cũng không quan trọng nữa rồi, quan trọng là là lão ta ngửi thấy mùi nguy hiểm, đó là loại trực giác trải qua nhiều lần đả kích, tới từ nơi sâu nhất trong lòng, dù là tên tội phạm bình tĩnh nhất thì cũng luôn phải sống chung với sự sợ hãi ăn sâu trong lòng, nên dù là đã lên đường, lão ta vẫn liên tục quan sát ngoài cửa sổ.
Lão ta quen thuộc với thành phố này lắm rồi, thời điểm này người bình thường đã chìm vào giấc mộng đẹp, xe đi tới đường Tân Hà, thi thoảng thấy lác đác một hai quán nhỏ vỉa hè vẫn còn chưa dọn, cố gắng kiếm thêm vài đồng, xe qua lại thưa thớt ... Lòng chợt dâng lên sự đắc ý, còn chán bọn cảnh sát mới mò ra được, tới khi đó thì lão ta đã ở một nơi mà hiện giờ lão ta còn chưa biết là nơi nào rồi.
Thình lình có tiếng còi xe cảnh sát, Mao Đại Quang giật mình đánh thót, quay đầu nhìn một chiếc xe bình thường nóc gắn đèn cảnh sát, khoảng cách rất xa, lái xe chửi lẩm bẩm gì đó, lão ta tự an ủi, chắc không liên quan tới mình.
Két! .. Xe taxi phanh gấp, ở phía trước hai chiếc xe dàn hàng ngang chắn đường, loa phóng thanh hô: “ Xe taxi biển AT8124, dừng lại kiểm tra.”
Lái xe sợ hãi, nói với người đi tới: “ Chuyện gì thế, tôi phạm lỗi gì?”
“ Không phải chuyện của anh.” Tôn Thiên Minh nhìn vào trong xe, gõ gõ cửa, Mao Đại Quang đang vờ vịt nhắm mắt ngủ không biết gì:” Bạt ca, tới nơi rồi, xuống thôi.”
“ Nói ai thế?” Mao Đại Quang mắt lim dim hỏi:
“ Chán thật đấy, vẫn còn giả vờ kia à?”
“ Mặc dù tôi từng có tiền án, nhưng không có nghĩa các anh muốn bắt là bắt nhé.” Bản lĩnh tên tội phạm già đời thế hiện ngay lúc này, tuy trước đó thấp thỏm bất an, nhưng gặp chuyện Lão Bạt vẫn tỏ thái độ bình tĩnh:
“ Già tới cổ lỗ rồi, không hiểu tí gì về tình hình trong nước nữa à?” Một thanh niên vóc người tầm tầm, hơi gầy, giọng điệu thì vô lại: “ Thiên triều chấp pháp, muốn bắt lúc nào thì bắt.”
Lâm Vũ Tịnh phải che miệng phải quay mặt đi ngay lập tức, Tôn Thiên Minh nhíu mày, nếu ai không biết thì không tin đây là cảnh sát, phất tay:” Đi, lái xe tới đội hình cảnh.”
“ Hả?” Lái xe tái mặt, không tuyên bố lý do cứ thế bắt người sao? Có điều đối diện với thứ cảnh sát thiên triều này không dám ho he gì, luôn mồm nhấn mạnh mình chỉ là lái xe taxi không liên quan gì:
Mao Đại Quang bị đưa lên xe của Tôn Thiên Minh.
“ Toàn thể hành động, bắt hết bọn chúng.” Tôn Thiên Minh ra lệnh qua bộ đàm xong mỉm cười: “ Bạt ca, chúng tôi bám theo đám đồ tử đồ tôn của anh lâu lắm rồi, lát nữa dẫn chúng tới cho mọi người đoàn tụ, nghĩ kỹ tới lúc đó nên nói gì đi nhé.”
“ Tôi không quen anh, cũng không biết anh đang nói gì hết, cho dù anh ép tôi thừa nhận chuyện gì đó, khi ra tòa tôi cũng phản cung.” Mao Đại Quang nói năng đĩnh đạc đàng hoảng, lão ta thừa biết bắt gấp gáp thế này làm gì có chứng cứ:
“ Đừng vội thổ lộ vậy chứ, càng làm thế tôi càng thấy anh đang chột dạ đấy.”
Cùng lúc đó ở Tiểu Doanh Bàn, Đại Doanh Bàn, đường Y Học cùng đủ các ngóc ngách xó xỉnh, liên tiếp có tên trộm đang chơi bời, đang ăn uống, đang say bét nhè đều bị ấn xuống đất, bẻ ngược tay còng lại, lôi lên xe đưa đi ...