Tối hôm đó Dư Tội và Lâm Vũ Tịnh, Mã Bằng ăn cơm công tác mà phân cục ba cung cấp, đơn giản thôi, mỳ hộp và xúc xích, phân cục không có nhà ăn thế nên chỉ có vậy thôi, mọi người quen rồi, nhìn thấy Tôn Thiên Minh đẩy cửa đi vào, Dư Tội ngước mắt lên hỏi:” Thẩm vấn được mấy tên rồi?”
“ Chín tên, có mấy tên uống say còn nửa tỉnh nửa mê, cũng có tên cứng lắm, chưa cậy miệng được.” Tôn Thiên Minh ngồi xuống bàn làm việc, đưa tay lên vuốt tóc, có chút đau đầu: “ Bọn trộm nhãi nhép này đúng là khó đối phó, trừng mắt lên chúng làm bộ sợ hãi, hỏi đâu khai đó, rất thành khẩn. Lát sau hỏi lại chúng ú ớ, đến nguyên quán cũng bịa đặt, mà lơi lỏng chút thì chũng nghĩ là không sao rồi, không phối hợp. Giờ tôi hiểu vì sao không ai chịu tới đội chống trộm cắp, tôi xem lời khai còn thấy bắt cũng vô nghĩa, có kẻ ăn trộm từ khi còn nhỏ xíu giờ tới tuổi hơn cha tôi vẫn đi ăn trộm, bắt bao lần không giải quyết được việc gì.”
Dư Tội đã ăn xong đang cầm tờ báo giải trí ngồi xem, chép miệng:” Hiệu suất của các anh quá thấp, nếu là đội chống trộm cắp bọn tôi ra tay, mới chỉ hai mấy tên, một tiếng là xong.”
“ Cậu đừng có mà bốc phét, một tiếng cậu xử lý được hai thằng là giỏi rồi.” Tôn Thiên Minh rõ ràng không tin, bên hình sự bọn họ lại còn kém đám trị an chắc:
Dư Tội nhún vai tiếp tục xem báo.
“ Vậy còn Lão Bạt xử lý ra sao?” Tôn Thiên Minh nhức đầu, người tàn tận lại không trực tiếp gây án, vậy thì gán vào tội gì? Xúi bẩy à? Ngay cả ăn trộm còn chẳng phải tội nặng, huống hồ là xúi bẩy, hắn lại chả sợ gì cảnh sát, cái loại già cả tàn tật này dù vào trại thì cũng chẳng ai dám ra tay:
Lâm Vũ Tịnh đặt bát mỳ xuống, lau mồm hỏi:” Lão ta không nói gì à?”
Tôn Thiên Minh gật đầu giơ hai ngón tay lên, ý bảo hai tiếng rồi:” Chỉ cười lạnh thôi.”
“ Do biện pháp của anh không đúng thôi.” Dư Tội lại nói xen vào:
“ Vậy cậu có biện pháp đúng à?” Tôn Thiên Minh hơi khó chịu:
“ 5 phút là tôi thẩm vấn ra.” Dư Tội khinh bỉ nói:
Vẻ mặt cùng tuyên bố mạnh miệng này làm Tôn Thiên Minh nóng mặt, cơ hàm siết lại, dù là mời chuyên gia thẩm vấn trên cục xuống thì cũng không dám tuyên bố nhưu vậy, với tuổi tác và tình trạng thân thể của Lão Bạt, không ai dám dùng thủ đoạn.
“ Tất cả những kẻ không thẩm vấn được, tôi đều chỉ cần 4 phút.” Dư Tội càng nói càng ngông cuồng:” Anh dám cược không?”
Tôn Thiên Minh bị thái độ không coi ai ra gì này làm tức giận, hỏi ngay:” Được, cược gì nào?”
“ Chia cho đội chúng tôi hai cái xe kha khá một chút, dù sao các anh cũng giàu mà.”
Yêu cầu này làm Tôn Thiên Minh hết hồn, chàng trai này đúng là dám nghĩ thật đấy, kinh phí phá án đầu tiên là đảm bảo cho đội trọng án, sau đó là nghiêng về đại đội hình sự. Còn về phần đại đội chống trộm cắp thuộc về loại không được coi trọng, tuy lý luận thì thuộc biên chế hình cảnh, nhưng đại bộ phận lại là từ đội trị an chuyển sang, đều là thành phần đẩy ra khỏi đơn vị khác, quản lý thuộc đội trị an, thế là ai cũng đùn đẩy, phân phối xe cho làm gì.
“ Đơn vị anh em cả, có cần mang thành kiến môn hộ sâu với nhau như vậy không?” Dư Tội như cố ý làm khó:
Tôn Thiên Minh biết tên nhóc này nhiều mưu mô, chuyện này ban đầu vốn không liên quan tới người ta, đã nhiệt tình giúp mình, công lao để lại cho mình, từ chối hơi tổn thưởng tình cảm:” Được, 5 phút, nếu cậu thẩm vấn được Lão Bạt thì cứ lái xe của tôi đi, phân cục trưởng mà hỏi, tôi nói là thua cho cậu rồi, giữ được hay không do cậu.”
“ Thống khoái, đi.” Dư Tội hi hửng vơ đống báo chí cũ, đưa tay mời Tôn Thiên Minh dẫn đường:
Lâm Vũ Tịnh hứng thú nổi lên, tủm tỉm cười đi theo, cô phát hiện ở cùng Dư Tội, cơ bản không có khái niệm buồn chán, điều kiện là có khả năng chịu đựng tâm lý phải tốt mới được.
Mã Bằng kéo cánh tay Dư Tội chỉ đống báo cũ:” Cách này không thể dùng được, nghi phạm tuổi cao rồi, xảy ra chuyện là cậu cuốn xéo đấy.”
Làm cảnh sát không giống lúc làm đặc vụ, có thể tùy cơ làm việc, Mã Bằng lo Dư Tội chơi quá lửa, Dư Tội lại như không hiểu:” Cách gì?”
“ Chẳng lẽ không phải cậu dùng thứ này làm đệm đấm người ta?”
“ Xem anh nói kìa, nhin lại bản thân anh đi, đó gọi là biết luật còn phạm luật rồi, chừng đấy tuổi mà còn tùy tiện, tôi không hiểu anh làm cảnh sát kiểu gì?” Dư Tôi lên tiếng chỉ trích sau đó làm bộ thở dài lắc đầu:
Lâm Vũ Tịnh phí cười, ghé tai trêu: “ Có phải anh đang hối hận vì chính tay đưa cậu ta vào trại giam không?”
Ặc, Mã Bằng kinh ngạc nhìn Lâm Vũ Tịnh, từ khi nào Lâm muội muội cũng nghịch ngợm hoạt bát như vậy rồi? Kiểu nói đùa này mà cũng nói được à?
Mấy người nối nhau vào phòng thẩm vấn, làm căn phòng trở nên chật chội, thẩm vấn viên mày nhíu thành cục rõ ràng không nên cơm cháo gì, Tôn Thiên Minh phất tay cho lui ra, đổi người thẩm vấn, Dư Tội không khách khí ngồi thẳng xuống ghế chiếm chỗ.
“ Lão Bạt tiếng địa phương có nghĩa là thằng què đúng không? Biệt hiệu này hình tượng đấy ... Ê lão già, biệt hiệu của lão chứ gì?” Dư Tội thái độ rất bố láo, lưu manh gặp ăn trộm mà:
Thằng nhãi ranh láo toét, lâu rồi chưa gặp kẻ nào dám ăn nói lấc cấc với mình như vậy, Lão Bạt tức thì nổi nóng, gân xanh hiện lên trên cổ, nhưng lão ta vẫn nhịn được, không nói gì.
“ Tên gì đấy?” Dư Tội thình lình vỗ bàn:
Không ích gì, lão già lấy lại bình tĩnh ném cho y cái nhìn khinh miệt.
Mặt đầy tang thương, cái chân khuyết tật, giống quần thể nên được che chở, nhưng là rác rưởi cực phẩm mới tổ chức băng nhóm đi ăn trộm ở bệnh viện, loại người này không cần chút thương hại nào hết, Dư Tội phất tay:” Rút ghế đi ... Không nói thì không cho ngồi, rút đi ...”
Mệnh lệnh vừa đưa ra, hai thẩm vấn viên còn chưa ra ngoài trố mắt, Tôn Thiên Minh gật đầu, hai người đó thẩm vấn hồi lâu không kết quả nên cũng giận, rút ghế luôn, lão què một chân đứng không vững nữa. phải bám vào bàn. Dư Tội đứng dậy, nhìn từ trên xuống dưới, thình lình túm cổ áo ấn vào tường, Lâm Vũ Tịnh ngăn người khác xông lên, nếu Dư Tội chỉ biết dùng nắm đấm thì coi thường y rồi, y thế nào cũng có trò tệ hơn.
“ Lão già, đều là người giang hồ, giờ trò che mắt trước mặt tôi không xong đâu, trong va ly không có gì hết, lão vốn quan tài của lão ở đâu rồi?”
Mao Đại Quang mặt cứng đờ thiếu tự nhiên, lão ta không nhìn thấy mặt đối phương nên không thể phán đoán, còn Dư Tội sờ tay lão ta, cảm nhận được cơn run nhẹ, gọi Mã Bằng:” Soát!”
Vào cục thì chuyện đầu tiên là lục soát, đề phòng mang vật cấm, Tôn Thiên Minh không cho rằng cấp dưới mình kém tới mức bỏ sót cái gì?
Mã Bằng sờ từ đầu tới chân, thậm chí cả thắt lưng cũng cởi ra, người khác thấy hơi quá, muốn giấu đồ trước mặt cảnh sát đâu dễ, Mã Bằng cũng không tìm thấy gì, quần áo bị hắn ờ từng tấc một rồi, thò tay vào túi quần lấy ra móc chìa khóa vạn năng, bật ra dao nhỏ, rạch lớp da của thắt lưng, tìm thấy một lưỡi dao mảnh, chưa thôi, tiếp tục cảy cả khóa thắt lưng, còn có thứ vàng vàng, là lá vàng.
Người khác nín thở.
“ Dao khẩn cấp, tiền cứu mạng, hai thứ không thể thiếu của bọn giang hồ lão làng. Ha ha, anh Mã chưa lụt nghề nhỉ!” Dư Tội nhìn Mao Đại Quảng chế nhạo, lão già có vẻ biết đại thế đã mất, thở hổn hển, có vẻ kìm nén lửa giận, ú ớ muốn nói gì, mồm bị Dư Tội bóp chặt như sợ lão ta còn dấu gì trong miệng vậy:
Mấy cảnh sát kia dí sắt mặt vào thứ Mã Bằng moi ra, cứ chưa tin lão già có nhiều trò quỷ quái như vậy, dấu cả vàng trong người.
....
Hôm nay dừng ở đây.