Lạc Gia Long chở hai người tới đường cao tốc Tấn Nguyên, gọi điện thoại liên hệ với Dư Tội, trên đường đi hai người kia cực kỳ hâm mộ Lạc Gia Long đã gia nhập tầng lớp có xe. Lạc Gia Long giải thích là xe của bạn gái chứ không phải của hắn, thế là chủ đề càng thêm khó nghe, Lý Nhị Đông chỉ trích Lạc Gia Long đã ăn cơm cảnh sát lại ăn cơm nhão, ăn hết phần người khác, không thể chấp nhận.
“ Này, này anh đừng hiểu lầm Lạc Đà.” Thử Tiêu bênh vực:” Ban ngày cưỡi xe bạn gái, tối về bị bạn gái cưỡi làm xe, phải đánh đổi cả, phải không?”
Lạc Gia Long bị bạn học nói cho đỏ mặt, có điều đang chìm đắm trong hạnh phúc không chấp, đoán chừng Thử Tiêu bất hạnh nói trúng rồi.
Xe cách đường cao tốc không xa, chỉ thấy bên ngoài đường cao tốc có chiếc xe cảnh sát sáng bóng, bên cạnh là một thanh niên mặc cảnh phục đứng thẳng tắp, trang nghiêm hơn cả thực hiện nghi lễ chào cờ, Lạc Gia Long kinh ngạc: “ Chuyện gì thế ... Không phải đi đón Lão Dư à?”
Kỳ thực trong đội ngũ cảnh sát thì người làm văn phòng mới ngày ngày mặc cảnh phục, chứ còn lại trừ khi có hoạt động thông báo trước, nếu không thì không mặc cảnh phục, đặc biệt là ở đội chống trộm cắp, có khi một năm chẳng mặc cảnh phục vài ba lần.
“ Làm ra vẻ trước mặt cha cậu ta chứ sao.” Thử Tiêu cứ như ngậm hoàng liên trong miệng, mặt nhăn nhó:
“ À, tôi hiểu rồi, cậu ta muốn tạo dựng hình tượng tốt trước mặt phụ huynh.” Lạc Gia Long gật gù ra chiều đã hiểu, đỗ xe lại:
Lý Nhị Đông bĩu môi xuống xe: “ Cha cậu ta chắc thừa biết cậu ta là loại gì, đóng giả trước mặt người khác còn được, chẳng lẽ cha mình cũng lừa?”
Hai người này cười đùa, định tiến lên thì Thử Tiêu giữ lại bảo đợi thêm một lúc, cả hai đều không hiểu, chừng năm bảy phút sau có một chiếc xe hàng lớn tiến vào trạm thu phí, liền thấy Dư Tội hưng phấn giơ hai tay vẫy chạy về phía một nam tử thấp bé từ xe hàng xuống. Cha con ôm nhau giữa đường, cảnh tượng hội ngộ xúc động làm Lạc Gia Long lẩm bẩm: “ Thật không ngờ Dư Nhi còn có một mặt ngây thơ tình cảm như vậy.”
Xe hàng chạy đi, hai cha con kia quay đầu đi tới, oa, Lạc Gia Long phát hiện vấn đề, Lão Dư vừa lùn vừa xấu, ngũ quan nhúm lại một chỗ, trông tệ hơn Dư Tội, kinh ngạc bình luận:” Đó là hai cha con à, sao không giống cha Dư Nhi mà giống cha Thử Tiêu thế.”
Thử Tiêu giơ chân đá luôn, tức giận nói:” Cha tôi là thôn trưởng, cha cậu ta là gian thương, không cùng giai cấp.”
Hai bên đi tới cùng một chỗ, Thử Tiêu gặp Dư Mãn Đường rồi, thân thiết ôm nhau, Dư Tội giới thiệu lần lượt từng người bạn.
“ Đức Tiêu, béo lên không ít, vẫn ăn tốt ngủ tốt hả? ... Đây là Nhị Đông, trông có tinh thần lắm ... Lạc Gia Long, rất đẹp trai ...” Lão Dư một tay ôm vai con, một tay ôm Lạc Gia Long so sánh, hưng phấn nói:” Đẹp trai như con chú vậy.”
Lạc Gia Long vấp chân, cái gì? Mình mà lại đẹp trai ngang với Dư Tội à, mắt mũi ông chú kiểu gì? Thử Tiêu lên tiếng bất bình: “ Chú Dư, mắt chú kiểu gì thế, anh ta làm sao đẹp trai bằng con chú.”
“ Đúng rồi chú, đây là tên mặt trắng mà, thế mà chú lại bảo đẹp trai.” Lý Nhị Đông thừa cơ bẹo má Lạc Gia Long trêu chọc:
Lão Dư vui vẻ xua tay giảng hòa: “ Ngang nhau, ngang nhau, anh em trong nhà cả, không nên so đo. Dư Nhi, bảo bạn mày trưa ăn cơm cùng nhau đi, cha mời khách, chiều tranh thủ lên xe, về nhà trước khi trời tối, trời ngày càng lạnh, để tối sương xuống khó đi lắm.”
“ Chú Dư, ở thêm vài ngày đi, trời lạnh thế này, đi vội làm gì?” Lý Nhị Đông chưa gì đã thấy thân với chú Dư rồi:
“ Người thì không sợ lạnh, nhưng hoa quả thì sợ, xe hoa quả này không phải của mình chú mà hai ba nhà góp tiền với nhau, mong bán kiếm thêm vài đồng trước Tết ... Chú nói cho các cháu biết nhé, hoa quả trái mùa, tươi như đại khuê nữ mười sáu ấy, ai nhìn cũng mê, nhưng mà gặp gió lạnh một cái, vỏ thâm như bà già, không đáng tiền nữa ...” Lão Dư hình dung rất sinh động làm ba người kia cười nghiêng ngả:
Dư Tội thấy hơi xấu mặt, vội vàng chen vào:” Cha đi thôi, lên xe đi ăn cơm ... Cha nói chuyện này làm gì, họ không hiểu đâu.”
“ À, cũng phải, đi nào.” Đi tới bên chiếc xe cảnh sát, Lão Dư tấm tắc khen: “ Đơn vị mày tốt thật đấy, đã phát cả xe cho rồi, cha đỡ phải mua cho mày ... Thế có phát nhà không, nếu phát nhà nữa thì trúng lớn.”
“ Nếu làm việc tốt còn được phát cả vợ nữa cha ạ.” Dư Tội đùa một câu, kéo cha lên xe, lòng đang tiếc, chị Lâm từ cái tối ở phân cục ba về thì hôm sau có nhiệm vụ khẩn lên đường rồi, đi cả tuần chưa về, nếu không hôm nay dẫn tới gặp, cha tha hồ mà vui:
Lão Dư khác hẳn Dư Tội, cái miệng không nhàn chút nào, vừa ngồi xuống lại hỏi: “ Thế cơ à, vậy thì tranh thủ chọn trước cho tươi ...”
Cửa đóng lại, những lời sau đó bị khóa trong xe, ba tên dưới xe cười gập người, đúng là Lão Dư vui hơn Dư Nhi nhiều.
Đến giờ ăn cơm mọi người lại phát hiện ra người cha này thương con vô kể, gói lớn gói nhỏ mang theo toàn là quần áo của con trai. Bữa cơm tất nhiên là có rượu, Lão Dư ngăn lái xe không cho uống, ở trước mặt cha, Dư Tội rất ngoan, so với trẻ ngoan còn ngoan hơn, khiến Lão Dư cảm khái.
“ Cha bội phục nhãn quang của mình năm xưa, lúc ấy dốc hết gia sản cho mày vào trường cảnh sát, xem đi ... Mầm nhỏ thành đại thụ rồi ... Chú nói cho các cháu biết, các cháu không biết hồi xưa Dư Nhi nghịch thế nào đâu, chú lo, lo tới rụng cả tóc, không biết lớn lên nó thành loại gì, lo nhất là nó làm dân giang hồ …. giờ tốt rồi ...”
Dư Tội ngoan ngoãn nói:” Cha, nói thế nào thì người ta cũng làm cảnh sát rồi mà, cha nhắc chuyện cũ làm gì?”
Lạc Gia Long mím môi cười, nghẹn trợn mắt, Lý Nhị Đông không cẩn thận cắn phải lưỡi, Thư Tiêu thì nghiêng vội đầu phun cơm ra ngoài, Dư Tội mặt lạnh lườm một cái, cả ba không dám, hoặc không đành lòng bóc trần sự thật ra nữa.
Lão Dư thì chìm trong niềm vui con trai hóa rồng, nghe lời này vỗ trán mấy cái, cụng chén với Thử Tiêu: “ Đúng đúng đúng, mày là cảnh sát rồi, không nên nhắc chuyện cũ nữa ... À phải Tiêu Tiêu, giờ giá nhà ở tỉnh thành là bao nhiêu một mét vuông ấy nhỉ?”
“ Sáu bảy nghìn ạ.” Thử Tiêu bây giờ coi như có gia đình, nên quan tâm tới nhà cửa, hiện đang thuê nhà:
“ Đắt thế à?” Lão Dư nhíu mày, thế này thì gấp đôi Lâm Phần, không mua nổi rồi:
“ Đó là giá ở ngoại ô.”
“ Vậy nội thành thì bao nhiêu?”
“ Khá một chút thì hơn tám nghìn.”
Lão Dư giật nảy mình, đã thế Dư Tội còn thêm một câu:” Tám nghìn là nhà thô, trang trí phải chục vạn nữa.”
“ Thế kia à?” Ba tên kia che miệng cười, Dư Tội như cố ý dọa cha mình vậy, Lão Dư phát hiện ra, không vui mắng:” Mày cố ý dọa cha đấy à?”
“ Con dọa cha làm gì, nếu là nhà cao cấp ở trung tâm, thực sự tới một vạn rồi, bình thường một chút, cả nội thất cũng phải tốn trăm vạn.”
“ Trăm vạn thì trăm vạn, chỉ cần mày có tiền đồ, cha mua cho mày.” Dư Mãn Đường khảng khái một câu làm ba người kia chấn kinh, bất kể là Thử Tiêu có cha trưởng thôn hay Lạc Gia Long cha mẹ ăn lương nhà nước đều bị hào khí này làm bội phục, giơ ngón cái lên, Dư Tội tuy chẳng ra sao, nhưng mà Lão Dư làm cha không có gì chê được. Lão Dư được tâng bốc lên tận trời, đắc ý lên càng hào sảng:” Cha nghe nói, bây giờ ở thành phố có nhà là có vợ ... Cùng lắm cha không lấy vợ nữa chứ không thể để mày độc thân, chỉ cần mày tìm được người phù hợp, cha cho tiền kết hôn mua nhà cùng lúc luôn.”
Bá đạo, quá bá đạo rồi, cha thế này mới là cha chứ, ba tên kia lên tục mời rượu Lão Dư, đây là thời đại so xem cha ai hơn ai, có người cha thế này đủ đấu với người ta rồi, phúc lớn.
....
Giống cha con teppi quá, ae biết truyện đó ko