“ Dù sao thì đại bộ phận người anh mời đều rảnh rỗi, thêm vài đứa bọn chúng đã sao .... Đi, đi gặp nào.” Hứa Bình Thu mỉm cười, trên mặt già đen nhẻm của ông ta không để lộ ra chút suy nghĩ nào:
Ba người lại đi tới tầng một khu nhà quản lý, cảnh sát tụ tập trong phòng hội nghị đều nghe nói Hứa Bình Thu tới, người trẻ một chút thì hồi hộp. Gặp mặt lại thấy hiền hòa như vậy, tức thì mấy hậu bối được bắt tay hỏi han vui sướng, cả Mã Thu Lâm được gọi một câu đội trưởng cũng cười không khép miệng lại được.
Mọi người ngồi xuống, định báo cáo vụ án, không ngờ điều đầu tiên Hứa Bình Thu xua tay:” Tôi tìm hiểu qua rồi, giờ thời gian eo hẹp, không có manh mối gì, khỏi tốn thời gian phân tích vụ án, mọi người đừng hi vọng vào tôi, điều tôi nghĩ tới hẳn mọi người đều nghĩ tới hết rồi. Mọi người mệt mỏi hơn 50 tiếng rồi, giờ tôi đề nghị nghỉ ngơi vài tiếng, khỏe khoắn tinh thần, chứ rải người đi làm cũng là ruồi không đầu ... Giờ bắt đầu, đội trưởng Mã, anh có nghiên cứu về vụ án trộm cắp, từ anh trước đi.”
Không ít người kín đáo thở phào, sợ nhất là lại bị lãnh đạo tiếp tục gây thêm áp lực, tình hình bây giờ đã đủ căng rồi, còn gây áp lực nữa e thành cọng cỏ đè chết con lừa, thế nhưng nói nghỉ ngơi thì chẳng ai dám, cũng chẳng có cái tâm tư ấy.
“ Khó, tới giờ tôi không nhìn ra thủ pháp gây án của hắn, dù là căn cứ vào hình giám sát hay lời khai của nạn nhân chỉ là vé máy bay không cánh mà bay, theo thời gian. Khi nạn nhân phát hiện mất vé thì trộm đã lấy hành lý từ 5 phút trước đó. Mà thời gian đó bọn họ vừa đi qua cầu vào đại sảnh không lâu, cách chỗ lấy hành lý rất xa.” Mã Thu Lâm lắc đầu không giúp được gì, đó là ông già tóc bạc trắng quá nửa, da nhăn nheo, mặc cái áo jacket hết sức bình thường: “ Tôi thấy không giống một vụ ăn trộm.”
Lưu Đào chính vì chuyện này mà bắt hơn 20 nhân viên có tiền án, hiện vẫn đang tăng ca thẩm vấn.
Hứa Bình Thu nhìn quanh không thấy Dư Tội, e với thân phận của y còn chưa đủ tư cách ngồi đây, cũng không hỏi mấy người đội chống trộm cắp đi đâu. Ông có chút tiếc nuối vì bất đắc dĩ bỏ Dư Tội ở đội chống trộm cắp, tâm thái khi đó của ông ta là, nhịn y, kệ y, tránh y, mặc y, đợi qua vài năm thuần tính rồi hẵng hay.
Đối phó với chàng trai trẻ cá tính quá mạnh, trước giờ ông ta đều làm thế, thông thường bị lạnh nhạt vài năm, ai cũng chững chạc hơn, nào ngờ hào quang trên người chàng trai đó quá chói lọi, nhanh như vậy mà đã ngoi lên rồi.
Hiện giờ cậu ta ở đâu? Quay đầu nhìn sân bay ngày đêm đèn sáng rực, hành khách ra vào nhộn nhịp, hi vọng Dư Tội đang ở hiện trường gây án, nhưng tới đó thì khả năng cũng không có manh mối gì.
Hứa Bình Thu không chú ý rằng mình đã thất thần, dường như quay về sân bay Quảng Châu, quay lại ngày đón mười mấy chàng trai khuôn mặt ngây thờ tò mò từ sân bay nhìn ngó mọi thứ xung quanh, mấy chục năm làm cảnh sát, chưa bao giờ có nhiều người ngay lập tức để lại cho ông ta nhiều ấn tượng như thế.
…………………… ………………..
Cùng lúc đó cách nơi tinh anh tụ tập 4 km, cũng có buổi phân tích vụ án nhỏ đang tiến hành, nhưng ở đây càng nhanh hơn, đã tiến vào trạng thái thực tiễn.
Thử Tiêu ngủ dậy một cái liền có việc làm, bị Dư Tội chỉ huy từ chỗ lấy hành lý, dùng các phương thức khác nhau tìm cánh tới được lối ra một cách nhanh nhất. Lý Nhị Đông không nhàn, hắn đi qua cầu thang bộ, thang máy băng chuyền, làm sao tới nơi mà hai người vươn tay ra là chạm vào nhau, sau đó tách ra. Vai trò của Thử Tiêu là nghi phạm lấy hành ý, vai trò của Lý Nhị Đông là nghi phạm trộm vé, còn Dư Tội thì ngồi ở chỗ hai người kia gặp nhau bấm đồng hồ.
Không khớp, từ cầu sân bay đi tới chỗ lấy hành lý và lối ra chừng 4 phút, từ thang máy đi xuống 40 giây, rồi đi bộ tới cửa lấy hành lý mất 2 phút, chưa tính thời gian tìm hành lý trên băng truyền, hành lý tới cùng khách, thời gian ngắn như vậy, không khớp gì cả, trừ khi là bị mất từ khi ở trên máy bay.
Liệu có khả năng đó không, ra tay trên máy bay để lại quá nhiều manh mối, tổ chuyên án không thể bỏ qua, khả năng bất trắc cao, nếu đối phương kiểm tra vé ngay khi máy bay dừng lại phát hiện mất vé, vậy thì kế hoạch hỏng ngay. Hơn nữa từ phương thức biến mất của nữ tặc, Dư Tội bỏ qua khả năng này, khả năng cao cô ta là người lấy vé máy bay, nhưng thế lại không khớp.
Thật kỳ quái.
Thử Tiêu thở hồn hển trở về, ngồi bên cạnh Dư Tội:” Dư Nhi, đừng bắt tôi đi hết lần này tới lần khác được không, cậu xem, ánh mắt ai nhìn tôi cũng kỳ kỳ.”
“ Không phải đã đánh tiếng với bên an ninh sân bay rồi à, cảnh sát phá án, có gì phải ngại?” Dư Tội tay cầm di động bấm giờ có hơi lơ đễnh:
“ Cậu xem ánh mắt họ giống nhìn cảnh sát không, giống nhìn thằng ngốc thì có.” Thử Tiêu bực bội than vãn:
Lý Nhị Đông lúc này cũng ở trên lầu xuống, xem thời gian báo cáo: “ Nhanh thì 39 giây, chậm chút thì 52 giây ... Thêm vào từ chỗ rẽ đi ra, hẳn là từ 1 phút 20 giây tới 1 phút 39 giây … Dư Nhi, cậu muốn làm Sherlock Holmes chúng tôi không ý kiến, nhưng đừng biến anh em thành thần kinh chứ.”
“ Đúng thế, cơm tối cũng lỡ rồi, chúng ta đi đâu ăn đây ... Thật đúng là mời phá án mà không lo cơm à?” Thử Tiêu ôm cái bụng bự than vãn:
“ Đừng lải nhải được không, nghĩ thông vấn đề này, tôi mời hai anh đi nhà hàng.” Dư Tội nhíu mày nhìn góc khuất thang máy, dưới thang máy là băng truyền hành lý, không nghĩ ra vấn đề ở đâu, khi người mất trộm vừa qua cầu sân bay không lâu, được nửa lộ trình mà nghi phạm đã đợi ở chỗ lấy hành lý. Đường đi của người mất trộm chỉ có một góc chết giám sát, là lối rẽ, ở lối rẽ đó nhìn thấy được toàn bộ đại sảnh sân bay, thử rồi, dù là chạy nước rút 100 mét thì cũng không kịp:
Quay lại khả năng mất vé ở máy bay, nhưng nếu ở trên máy bay thì bị tổ chuyên án khóa chặt rồi.
Ra tay khi rời máy bay thì không đủ thời gian, ra tay ở trên máy bay thì lại quá lộ, hai đầu đều mâu thuẫn. Dư Tội nhíu mày trải tở giấy ra, trên đó là tấm bản đồ vẽ lại tuyến đường của hai người, đi qua cầu thang sân bay, tới lối rẽ, thang máy, từ tầng ba xuống tầng một, đi tới điểm cuối là lối ra sân bay. Theo cách phán đoán thông thường thì vấn đề xảy ra ở góc chết giám sát, khả năng nhất là lối rẽ phân hướng ở tầng 2, từ đây người không mang hành lý có thể ra thẳng lối ra, người lấy hành lý thì xuống tầng một. Nhưng ba bọn họ ở đây cả tiếng rồi, vào khu lấy hành lý phải đưa vé máy bay, lấy hành lý ra an ninh đối chiếu vé với hóa đơn gửi hành lý, khớp mới cho đi.
“ Không thể, đến thỏ cũng không thể nhanh như thế được.” Thử Tiêu khẳng định lại lần nữa, lấy tư cách đi gãy chân mà nói câu này:
“ Con thỏ béo như anh thì tất nhiên không thể, nếu hai người phối hợp thì có khả năng, các anh nghĩ giúp tôi xem nếu hai hay ba người ... Vậy lập mưu ra sao để trộm hành lý của hai người nước ngoài ... Nghĩ đi, ai nghĩ ra hôm nay tôi cho xẻo thoải mái. “ Dư Tội khuyến khích, mang điều kiện cực kỳ cám dỗ ra dụ hoặc, chẳng biết có phải là ám ảnh để lại ở Quảng Châu không mà đám anh em bây giờ rất mẫn cảm với chuyện ăn uống: