Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 29 - Q1 - Chương 029: Thiên Ngoại Hữu Thiên. (1)

Q1 - Chương 029: Thiên ngoại hữu thiên. (1) Q1 - Chương 029: Thiên ngoại hữu thiên. (1)

Trong tiếng nói cười có một người rất đắc ý, chính là An Gia Lộ, cô chỉ xem qua loa, sau đó đưa ra phía sau, Âu Yến Tử ngồi cùng bạn rất nghi ngờ, vì An Gia Lộ thích hoa hồng, thích màu đỏ, lại còn cười thế kia, e "Hoa hồng rực cháy" không thể là ai khác, giọng ỉu xìu lẩm bẩm: “ An An, mình biết bọn mình đi cũng chỉ làm nền cho bạn thôi mà.”

“ Kết quả còn chưa có, hơn nữa đâu phải chọn một người, đừng nhụt chí.” An Gia Lộ nhẹ nhàng an ủi:

“ Còn không phải rõ ràng rồi sao, người được chọn văn mẫu nói không chừng chính là tinh anh được lựa chọn lần này.” Âu Yến Tử vẫn không khá lên được, rầu rĩ lẩm bẩm: “ Không có mình.”

“ Yến Tử, lạc quan lên, mình không tin đội cảnh sát có thể từ chối Yến Tử của chúng ta, bạn đi tới đâu mà không phải là viên thuốc ấm lòng người.” An Gia Lộ nói thật, trong cái đội ngũ chủ yếu là nam giới này, nữ cảnh sát là sinh vật hiếm, vì thế nữ học viên tốt nghiệp luôn có ưu thế bẩm sinh, dễ dàng kiếm được vị trí công tác tốt:

Có điều Âu Yến Tử không vui: “ Đừng nói thế, làm như người ta dựa vào cái mặt kiếm cơm ấy.”

An Gia Lộ phì cười ánh mắt vô tình bắt gặp Giải Băng cách mình hai chỗ ngồi, đang nhìn mình ngây ngất, khẽ ho một tiếng ngồi ngay ngắn giữ vẻ thục nữ.

Trưa nay cô tra hỏi rồi, Giải Băng thừa nhận hôm qua Dư Tội cùng đám anh em kéo tới trường thể dục đánh bạn hắn trả thù, đồng thời cũng hỏi ra ngọn nguồn, nhưng hắn thề là đã giải quyết xong xuôi với Dư Tội. Cô tất nhiên là không tin, giải quyết xong thì sáng nay Dư Tội đã chẳng nhắm vào cô. Vốn chuyện nhỏ không đáng kể, vậy mà để thành ầm ĩ thế này, đến cô cũng liên lụy thành người xấu, trong lòng An Gia Lộ có chút tức giận, cố ý không thèm ngồi cùng bàn với Giải Băng để trừng phạt. Có điều cô càng cố làm ra vẻ tức giận, Giải soái ca càng si dại thêm vài phần, lòng đắc ý lắm.

Tự tin của mỹ nữ chính là từ những anh chàng đó mà ra.

Văn mẫu dần dần chuyển ra phía sau, trong góc có hai người bị bỏ quên, đám anh em này gần như uống say cả rồi, nhìn bạn học ai nấy hứng trí bừng bừng, bọn họ thì người nào người nấy sĩ khí sa sút. Chuyện này còn cần nói à, không xem cũng biết là chẳng có phần của đám anh em bọn họ, nếu nói tới kiểm điểm thì đúng là có mấy tên từng được đem ra tuyên dương trước toàn trường thật đấy.

Hoa hồng rực cháy, Băng sơn kỵ sĩ ... Mặc dù chỉ là biệt danh nhất thời đặt ra, nhưng lúc này tám phần tác giả cực kỳ đắc ý. Dư Tội là người ngoài cuộc nhìn quanh đoán ra được vài người, hỏi nhỏ: “ Này, hai anh lấy tên gì thế?”

“ Người qua đường số một.” Thử Tiêu chép miệng, cái tên nghe cái đã thấy độ kỳ vọng cao cỡ nào:

“ Người qua đường số hai.” Bánh Đậu hời hợt đáp:

Hai người nói ra, người xung quanh suýt cười thành tiếng, Bánh Đậu thản nhiên như không: “ Cười cái rắm ấy, từ khi sinh ra tôi đã mang số người qua đường rồi, chuyện tốt chưa bao giờ chuyện tốt tới phần tôi ... Hán Gian, cậu thì sao, không lấy tên Hán Gian chứ?”

Uông Thận Tu lấy cái lược nhỏ trong túi áo ra chải ngược mái tóc Hán Gian lúc nào cũng bóng bẩy: “ Anh đây là Lả lơi vô tội, các chú thấy đủ nội hàm chưa?”

Cái động tác làm dáng đó khiến người ta chỉ muốn co chân đạp vào mặt, Dư Tội xen mồm: “ Anh thì có tội rồi, vì anh không phải lả lơi mà là động dục.”

“ Xéo qua bên, chú là trẻ con chưa mọc hết lông hiểu đếch gì chuyện người lớn.” Uông Thận Tu không thèm giải thích với loại nhìn là biết chưa từng có kinh nghiệm yêu đương như Dư Tội, quay sang bên hỏi Trương Mãnh: “ Súc Sinh, cậu thì sao?”

“ Jack Reaper Tây Bắc, ngầu chưa?” Trương Mãnh dương dương đắc ý, thằng này đầu óc hơi ngắn, thuộc loại ngựa không biết mặt mình dài, tinh thần lạc quan hơi quá, còn nhìn quanh nói: “ Báo danh cả xem nào, đừng xem vội, biết đâu anh em bọn mình trúng tuyển thì sao, Bánh Nướng, cậu là gì?”

“ Tiêu diệt cường lỗ.” Đổng Thiếu Quân ưỡn ngực khoe chỉ nhận được tiếng xì khinh bỉ, tên này vài trăm năm trước may ra có người khen, giờ lấy tên đó nghe ngu bỏ bà:

Lý Nhị Đông thấy mọi người nhìn về phía mình, giơ ngón cái: “ Tôi, Tên phải thật kêu!”

Bánh Đậu không hiểu: “ Là gì, nói ra cho anh em nghe xem.”

“ Ngu, chính là Tên phải thật kêu.”

Vãi, anh em ngã ngửa, đám cơ bắp nhiều hơn não này vậy mà không ngờ đặt ra khối tên đặc sắc. Có mấy tên làm trò hề trước rồi, đám sau không ngần ngại nữa, Tôn Nghệ chưa đến lượt đã vỗ ngực tự khoe: “ Các cậu kém lắm, chưa đáng là gì, anh đây mới kêu, nghe đây, anh là YY Bikini hai mảnh!”

Hết hồn, đám anh em đồng loạt giơ ngón cái, tên này đúng là vô địch rồi.

Trịnh Trung Lượng lấy tên "Linh giới hợp thể đại thần", cái này cũng hợp, bởi hắn mê tín nghiêm trọng, thường ngày bị anh em gọi là "Đại Tiên". Hùng Kiếm Phi vung tay báo danh "Cơn ác mộng Cali" biệt danh của tên giết người hàng loạt nức tiếng, thằng cha này tuy tên Gấu Chó, nhưng mặt gan lợn tiêu chuẩn, trông giống phần tử có khuynh hướng bạo ngược, thích phim kinh dị.

Dư Tôi nghe chua hết cả mồm, ngay cả Lạc Gia Long thường ngày ít khoe khoang cũng lên "Đêm đen gió mạnh", nói nhỏ: “ Toàn cái tên kiểu gì thế, các anh là cảnh sát hay tập đoàn tội phạm ... Tôi nói cho các anh biết, đừng nghĩ Lão Hứa hồ đồ, mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể là tiêu chuẩn lựa chọn đấy, riêng mấy cái tên này là tôi có thể phán đoán chúng ta toàn quân bị diệt rồi.”

“ Dù không lấy mấy cái tên đó, bằng vào chuyện cậu đâm chim của lão già, chúng ta cũng toàn quân bị diệt rồi.” Đổng Thiều Quân là tốt nghiệp trung học thành tích tốt nhất nhóm, nhưng vì xuất thân vùng núi, chỉ đành biên vào cái nhóm bỏ đi này:

Lúc này văn mẫu đã truyền tới mấy bàn cuối cùng, trừ loại như Hán Gian, Bánh Đậu, Thử Tiêu học hành bết bát không đáng được đem xếp hạng, còn lại vẫn ôm một tia hi vọng biết đâu có thể thấy được tên mình trong văn mẫu. Có điều truyền qua truyền lại, lật tới lật lui, Trịnh Trung Lượng có chút rầu rĩ nói: “ Bị cái mồm quạ của Dư Nhi nói trúng rồi, toàn quân bị diệt ... Đám tuyển mộ đó không có mắt, anh em mười mấy người mà chẳng ai được hết.”

“ Nếu có ai trong chúng ta được chọn mới là không có mắt.” Dư Tội lẩm bẩm, đúng như phán đoán của y, chẳng có gì phải bất ngờ:

Nói cái cả đám đều cười, chẳng ai để bụng hết, bọn họ tự hỏi lòng đều hiểu, thế này mới bình thường, số bọn họ là thế, đột nhiên ai đó nổi bật lên mới là lạ.

Bình Luận (0)
Comment